Vượt Quá Giới Hạn Với Nam Thần Yêu Thầm

Tống Dương: 589...

2024-12-04 22:30:31

Gió tháng năm ở Giang Thành lướt nhẹ qua, ánh nắng xuyên qua những tán cây ngô đồng ven đường, rải đầy những đốm sáng trên mặt đất.

Sự yên tĩnh của Trường tiểu học giang thành bị vã vỡ bởi tiếng chuông tan học, Tư Tình khẽ thở phào nhẹ nhõm, tuyên bố tan học.

Vì tiết học công khai này Tư Tình đã nhiều đêm thức trắng, may mắn là nhìn vẻ mặt các giáo viên vào lãnh đạo ngồi phía sau,cô đã không làm hỏng việc.

Tư Tình trò chuyện vài câu với các giáo viên đến dự giờ, sau đó lần lượt cảm ơn các lãnh đạo đến dự, trở về phòng giáo viên cô ngả người xuống ghế, cuối cùng cũng chút được gánh nặng trong lòng.

“Chúc mừng nha tiểu Tư, cuối cùng cũng xong rồi” một giáo viên lấy nước xong qua chỗ cô cười nói: “ chủ nhiệm khen em trong nhóm đấy, nói em giảng hay,trình bày rất tự nhiên.”

Tư Tình ngồi thẳng dậy, trên mặt trở lại nụ cười vừa nãy. “ Không có đâu ạ, em còn kém xa lắm, kinh nghiệm còn ít, phải học cô và các thầy cô khác nhiều hơn ạ.”

Tư Tình là giáo viên vào trường tiểu học Giang Thành vào cuối năm ngoái, học kỳ này mới chính thức được nhận,

Hiện đang dạy môn tiếng anh lớp 3.

Vị giáo viên vừa đi qua là giáo viên lâu năm trong trường,

Họ Hứa, là giáo viên chủ nhiệm của một trong các lớp Tư Tình dạy, ngày thường cũng quá quan tâm Tư Tình.

“Cô gái nhỏ thật khiêm tốn. Lúc trước biết em đến dạy tiếng anh cho lớp tôi, tôi đặc biệt yên tâm, thật đấy, tuy em là giáo viên mới, nhưng tôi có thể nhìn ra em rất khiên nhẫn, giờ học cũng thú vị rất hiếm có. Học sinh lớp tôi ngày nào cũng khen em, đều nói muốn học tiết của em.”

“Cảm ơn ạ. “ Tư Tình giơ túi trên bàn mình lên mỉm cười: “cô Hứa ăn dâu tây không ạ? Mẹ em tự trồng, rất ngọt.”

Dù đối mặt với đồng nghiệp hay học sinh trên mặt Tư Tình luôn nở nụ cười như vậy, dịu dàng thanh nhã, giống như ánh nắng ban mai không chói trang cũng không gây hại..

“Không ăn đâu” cô Hứa hỏi: “đúng rồi tiểu Tư tôi nhớ trước đây hỏi em, em có nói em chưa có bạn trai đúng không?”

Nghe vậy, Tư Tình như lần trước khẽ ngẩn người, ngay sau đó nói “vâng ạ.”

Cô Hứa hỏi : ”xinh xắn thế này, trước đây chắc cũng là hoa khôi của trường nhỉ, không có nam sinh nào theo đuổi à? Hay là em chẳng ưng ai vậy.”

Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy . Cô ấy không thấy Tư Tình xinh đẹp nổi bật, chỉ cảm thấy ưa nhìn, trông là một cô gái rất ngoan ngoãn, sau khi tiếp xúc một thời gian mới phát hiện cô gái này thật sự rất ưa nhìn, thuộc kiểu càng nhìn càng thấy đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia.

Tư Tình có đôi mắt đẹp, đuôi mắt hơi xếch lên, khi cười trông như trăng non. Sống mũi cao thẳng, mái tóc đen dài mượt mà, hôm nay để tiện lên lớp cô búi tóc lên gọn gàng vài sợi tóc mai buông xuống, trông thật tươi tắn giản dị.

“Đâu có ạ, trước đây ở trường có nhiều người xinh hơn em.” Tư Tình nói: Trước đây em luôn rất bận, bây giờ mới bắt đầu dạy học không có thời gian yêu đương.”

“Không thể như vậy được, bây giờ em đang ở độ tuổi đẹp nhất để yêu đương đấy, yêu một hai năm nếu thích hợp thì kết hôn vừa vặn luôn.” Cuối cùng cô Hứa cũng nói ra ý định của mình: ”hôm trước cháu trai tôi tới đưa đồ cho tôi, không biết nhìn thấy em ở đâu nói rất muốn làm quen với em. Năm nay nó bằng tuổi em, vừa vào công ty nhà nó học việc, điều kiện rất tốt, người cũng cao ráo trắng trẻo đẹp trai, hay là hai đứa là quen với nha nhé.”

Tư Tình lịch sự nghe cô ấy nói xong, mới đáp: “Thôi ạ cô Hứa, bây giờ em chưa có ý định yêu đương.”

“Không sao đâu hai đứa cứ làm quen trước đã, coi như thêm một người bạn mà.”

Điện thoại vang lên, Tư Tình cầm lên nhìn một cái, cúi đầu bắt đầu thu dọn đồ đạc, “lần sau đi cô Hứa, bây giờ em phải đi trước rồi ạ, em … người nhà em đang đợi ở ngoài ạ, cô biết đấy gần trường không tiện đậu xe.”

“Ấy, chỉ là thêm bạn tốt thôi mà rất nhanh tiểu Tư à..”

Tư Tình vội vã dời khỏi văn phòng, tà váy dài lay động trong không trung, để lại cho đối phương một bóng lưng dịu dàng nhưng kiên quyết: “ ngày mai gặp lại cô hứa.”

Bên ngoài cổng trường đương nhiên không có ai đến đón cô .

Tư Tình ngồi trên xe đạp lục lọi túi sách sau đó khẽ thở dài một tiếng — Quả nhiên vừa rồi thu dọn quá vội vàng, để quên một quyển sổ ghi chép ở lớp học.

May mà tiết dạy công khai đã kết thúc, cũng không cần gấp gáp tổng kết ngay tối nay.

Điện thoại vang lên một tiếng, là tin nhắn mẹ cô gửi đến.

Tinh nhắn trước đó cô bận rộn chạy trốn chưa kịp trả lời, là một bức ảnh chụp bữa tối của nhà cô vào tối nay, bữa tối làm rất thịnh soạn, có món mặn món chay ở giữa còn có một nồi canh ngon.

[Mẹ: tan học thì về nhà nhanh, nếu không canh sẽ ngội mất.]

Tư Tình đáp lại một tiếng vâng rồi đạp xe hoà vào dòng người.

Gió chiều nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt cô, Tư Tình dừng lại trước đèn đỏ dành cho người đi bộ, ngửi thấy mùi thơm của những món ăn vặt xung quanh, đang định mua một phần bánh ngọt để kết thúc một ngày bình thường mệt mỏi này thì điện thoại trong túi xách lại vang lên một tiếng.

Tư Tình lấy ra, trên màn hình điện thoại sáng lên. Một dòng chữ đen hiện ra.

[Tống Dương: 5899]

Đèn đỏ chuyển sang xanh, dòng người xung quanh không ngừng di chuyển, Tư Tình vẫn đứng yên tại chỗ, mãi đến khi nghe tiếng thúc giục từ phía sau, Tư Tình mới hoàn hồn vội vàng xách xe đạp sang một bên.

Tư Tình nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của đối phương hồi lâu, mở khung chát gõ câu [về từ lúc nào?].

Rồi lại xoá đi.

Cuối cùng cô mở khung chát với mẹ, gửi một tin nhắn “Mẹ ơi, trường con có buổi liên hoan đột xuất con không về nhà ăn cơm được, tối cũng sẽ về muộn, mẹ đừng đợi con, ngủ sớm nhé.”



Sau đó cô quay đầu xe, rời đi theo hướng ngược lại.

Có những toà nhà rõ ràng cùng một thành phố, nhưng lại ở hai thái cực, nửa tiếng trước Tư Tình còn đang đợi đèn đỏ ở con phố đông đúc người qua lại, nửa tiếng sau chiếc xe đạp của cô đã tiến vào khách sạn Sở Tịnh sang trọng và đắt đỏ nhất Giang Thành.

Nhân viên trông xe chắc hẳn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy khách đi xe đạp đến, miễn cưỡng xếp cho cô một chỗ để xe đạp điện. Tư Tình mỉm cười cảm ơn, cũng quyết định sau này sẽ để xe đạp ở nhà trước rồi bắt taxi đến.

Đến quầy lễ tân khách sạn, cô báo tên mình.

“Chào cô Tư, đây là thẻ phòng của cô, rất hoan nghênh cô đến nghỉ.” Nhân viên lễ tân mới vào nghề đưa thẻ phòng ra, không nhịn được đánh giá người trước mặt vài lần.

Áo len dệ kim màu be nhẹ nhàng nhưng cũng rẻ tiền, váy dài màu trắng mái tóc rối tung vì gió thổi và một chiếc túi vải đơn giản đến mức không có logo nhãn hiệu nào. Nhìn từ cách ăn mặc này, hoàn toàn không thể nhận ra người trước mắt có thể ở phòng hạng sang giá năm chữ số một đêm -- theo ghi chua trên máy tính, căn phòng này vẫn luôn giữ trống cho một khách quen lâu năm.

Cho đến khi Tư Tình ngẩng mắt lên, nhân viên lễ tân lập tức thu hồi ánh mắt đánh giá tươi cười rạng rỡ: “sẽ có người đưa cô lên lầu, xin cô vui lòng chờ một chút.”

“Không cần phiền người khác đến đâu.” Tư Tình mỉm cười với cô ấy :”Tôi tự lên được, cảm ơn.”

Tư Tình thành thạo đi thang máy lên lầu, quẹt thẻ mở cửa căn phòng hạng sang quả nhiên trống không.

Tư Tình đã quen rồi, cô đặt túi xách xuống cởi quần áo xoay người đi vào phòng tắm.

Vì tiết dạy công khai, cả ngày tinh thần cô đều căng thẳng, lúc này chỉ muốn tắm rửa thoải mái.

Nước nóng dội lên người Tư Tình nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, hơi nước làm mờ kính, mơ hồ phác hoạ đường cong cơ thể cân đối dưới lớp quần áo giản dị.

Tư Tình ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại yên lặng tận hưởng dòng nước, giây tiếp theo nghe tiếng quẹt thẻ vang lên, cửa phòng bị mở ra.

Tư Tình không nhúc nhích, cô nghe tiếng giày da của người đàn ông đến gần, cuối cùng dừng lại trước của phòng tắm.

“Sao không trả lời tin nhắn.” Giọng người đàn ông hơi trầm, hoà lẫn vào tiếng nước.

Tư Tình nghĩ một chút, hình như thật sự không trả lời: “xin lỗi tôi quên mất, lúc đó đang trên đường. Anh nhắn tin quá đột ngột, tôi phải đạp xe đến đây.”

Tống Dương im lặng .

Bên ngoài yên tĩnh một lúc lâu, lâu đến mức Tư Tình tưởng anh đã ra ngoài, Tống Dương đột nhiên hỏi :”có thể vào không.”

Tư Tình đưa đầu ra khỏi hoa sen, mở mắt nói "có thể."

Ngay sau đó cửa phòng tắm được mở ra, người đàn ông bước vào, hoá ra sự im lặng vừa rồi là để cởi quần áo.

Tống Dương vai rộng chân dài, đường nét cơ thể thật sự hoàn hảo, phòng tắm Tư Tình ở một mình có thấy rộng rãi, Tống Dương vừa vào đột nhiên chật hẹp đến mức không có chỗ nào để trốn..

Tống Dương vòng tay ôm cô từ phải sau, Tư Tình vừa gội đầu xong lúc này mái tóc ướt đẫm xõa ra phía sau, để lộ vầng chán xinh đẹp, cô vén tóc nói:” chờ chút tóc tôi chưa xả sạch, tôi …”

Lời còn chưa nói hết, cô đã cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng áp vào người kèm theo đó là côn thịt cưng cứng của người đàn ông, cọ lên người cô.

Theo bản năng cô run rẩy quay người lại đập vào mắt cô là, côn thịt to lớn màu tím đỏ nổi đầy gân xanh, mặc dù đã làm nhiều lần nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng. Tư Tình định quay mặt đi thì người đàn ông bất ngờ cúi người xuống hôn cô, không cho cô thời gian xấu hổ, Tống Dương trao cho cô nụ hôn nồng nhiệt.

Tống Dương nhấc bổng cô lên,ôm cô đến bên giường trực tiếp đè cô xuống, ngực cô rất đẹp, đầu nhũ màu hồng nhạt căng tròn như trái đào chín mọng, Tống Dương không thương tiếc ra sức nhào nặn thành nhiều hình dáng khác nhau.

Tống Dương định trực tiếp tiến vào hoa huyệt, đi vào được một nửa Tư Tình mới phát hiện anh chưa mang bao cao su, vội vàng đẩy anh ra.

lúc này Tống Dương đã gần như mất chí côn thịt cưng cứng đến mức dường như chạm nhẹ là có thể bùng nổ.

Tư Tình vội nói: “Tống Dương trong túi có bao cao su..."

Sau một trận ân ái kịch liệt,Khi hơi thởi của Tư Tình trở lại bình thường, bầu trời bên ngoài cửa sổ sát đất đã tối đen, cô uể oải nằm trên giường toàn thân không còn chút sức lực nào, mái tóc trên chán ướt đẫm mồi hôi cũng chẳng buồn quan tâm.

Cô cầm điện thoại lên nhìn, tám giờ bốn mươi, gần ba tiếng rồi .

Tư Tình đặt điện thoại xuống, ôm gối lại nhịn không được nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tống Dương đang hút thuốc ở ban công.

Người đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, những vết xước đỏ trên lưng rất rõ ràng.

Hút xong, Tống Dương dụi tắt điếu thuốc đi vào phòng, Tư Tình cảm thấy chăn bị vén lên, Tống Dương lật cô lại, nắm lấy cổ chân cô, cúi đầu định hôn xuống thì bị Tư Tình né tránh.

Tống Dương nhướng mày sau đó cười nói:”Quên mất, tôi vừa hút thuốc xong.”

Gương mặt Tống Dương còn đáng xem hơn cả vóc dáng của anh, ngũ quan sắc né, đường quai hàm sắc bén, là kiểu đẹp trai pha trộn giữ khí chất và sự hoang dã, màu mắt anh đậm hơn người thường, lúc này đang lười biếng nhìn Tư Tình cười với vẻ lơ đãng.

"Không phải" Tư Tình nhìn anh: "Chỉ là tôi hơi đói."

Tống Dương ngạc nhiên, liếc nhìn bụng cô bằng phẳng:"Trước khi đến đay không ăn gì sao?"

"Không, vừa tan học là tôi đến đây luôn."



Tống Dương buông cổ chân cô ra, gọi điện thoại bảo người mang đồ ăn lên.

Khách sạn làm việc rất nhanh, không lâu sau đã mang đồ ăn đến, Tư Tình nhìn bàn đầy thức ăn, im lặng một lúc: " Tôi ăn không hết nhiều như vậy đâu."

"Cùng ăn." Tống Dương bẻ đôi đũa đưa cho cô.

Tư Tình: "Anh cũng chưa ăn sao?"

"Ăn suất ăn trên máy bay rồi."

Tư Tình không mang theo quần áo, chỉ có thể quấn khăn tắm để ăn cơm, cô ăn cơm không được tập trung lắm, biến mất gần ba tiếng đồng hồ, điện thoại cô đã sắp bị tin nhắn làm tắc nghẽn.

Trả lời xong tin nhắn của mẹ, Tư Tình lại trả lời tin nhắn công việc.

Thật sự không còn sức lực để gõ chữ nữa, Tư Tình hẵng giọng, dùng chức năng chuyển giọng nói thành văn bản: "cô Hứa, cảm ơn ý tốt của cô, thật sự không cần đâu ạ, sau nhà có dịp rồi nói ạ."

Tin nhắn vừa gửi đi, đã nghe thấy người đối diện khẽ cười một tiếng.

Tư Tình ngạc nhiên ngẩn đầu lên, chạm phải ánh mắt của Tống Dương.

"Không có gì, tôi chỉ thấy hơi..." Tống Dương khẽ nhún vai: " Vừa rồi em trông giống như đang nói chuyện với lão Dư vậy."

lão Dư là giáo viên chủ nhiệm hồi cấp ba của họ.

Tư Tình vừa định nói gì đó thì điện thoại lại rung lên, cô chỉ có thể cười với Tống Dương một cái, rồi tiếp tục cúi đầu trả lời tin nhắn.

vai Tư Tình lộ ra ngoài khăn tắm, trên đó còn có vài dấu hôn mà Tống Dương vừa để lại. Tư Tình có làn da rất trắng, những dấu vết trên người cô càng thêm rõ ràng, Tống Dương nuốt nước bọt.

Nhiều tin nhắn như vậy, bao giờ cô mới ăn xong bữa này.

Chuông điện thoại vang lên, lần này là của Tống Dương. Anh nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi, do dự một chút rồi mới nghe máy.

"Alo. Ừ về rồi ai nói cho cậu biết ...Lam Điền? không đi."

"Không làm gì cả, có việc."

"Sao cậu biết tôi ở Sở Tịch ?"

Không biết đầu dây bên kia nói gì, Tống Dương tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Cút, đừng đến... biết rồi, lát qua."

Tống Dương ném điện thoại sang một bên, tiếp tục nhìn chằm chằm Tư Tình trả lời tin nhắn.

Tư Tình nuốt miếng cơm trong miệng, nói: "Anh đi trước đi."

Tống Dương: "Hả?"

"Tôi còn một lát nữa, có một phụ huynh đang tìm tôi hỏi về tình hình học của con họ."

Tư Tình nói: "Nếu anh vội thì có thể đi trước, tôi ăn xong sẽ tự về."

Thấy Tư Tình bận rộn như vậy, muốn làm thêm lần nữa lại có chút khó nói ra miệng, Tống Dương đứng dậy đi thay quần áo.

Thay quần áo xong đi ra, Tư Tình dường như cuối cùng cũng đã bận xong, đang chậm rãi uống canh. Lúc này cô không có biểu cảm gì, nhưng hai má vẫn còn hơi đỏ.

Tống Dương nhìn cô ma xui quỷ khiến mở miệng: "Có muốn cùng đi không."

Tư Tình ngẩn người, ngẩn đầu nhìn anh.

Tống Dương không hiểu tại sao mình lại mời Tư Tình, nhưng lời đã nói rồi thì thôi: "Trương Tấn gọi, em quen đấy, trước đây cậu ấy cũng học lớp 3."

"Không ạ." Tư Tình hoàn hồn: " Anh đi đi."

"Ừ" Tống Dương gật đầu: "vậy tôi đi đây."

"Được."

Tống Dương vừa đi đến cửa người bên trong lại như đột nhiên nhớ ra điều gì.

"Tống Dương, hoá đơn bữa ăn này anh nhớ gửi cho tôi nhé."

"Không cần đâu." Tống Dương nói.

"Cần chứ." Tư Tình dịu dàng nói: "Chúng ta đã nói rồi, sau khi gặp nhau mọi chi phí đều chia đôi."

Trước đây tiền khách sạn vốn là hai người chia đều, nhưng sau hai lần hẹn hò, Tống Dương thật sự không chịu nổi việc phải trả tiền khách sạn vài trăm tệ, nên kiên quyết yêu cầu Tư Tình nghe theo sự sắp xếp của anh, đồng thời nói rõ ý kiến này là do anh đề xuất, chi phí phát sinh cao đương nhiên cũng da anh gánh vác.

"Biết rồi." Tống Dương mở cửa rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vượt Quá Giới Hạn Với Nam Thần Yêu Thầm

Số ký tự: 0