Vượt Quá Giới Hạn Với Nam Thần Yêu Thầm
Em Muốn Ăn Gì?
2024-12-04 22:30:31
Tối nay bé gái phải làm bài tập, nhà còn mời cả gia sư,ương Tấn mặc kệ cánh tay sắp bị bầm dập của mình nhất quyết trước khi đi ăn phải đưa cháu gái về nhà trước .
"Cuối cùng cũng tiến được rồi, ồn chết đi được." giao cháu gái cho bảo mẫu nhà mình, Trương Tấn nhấn ga phóng xe đi mất. Vừa xoa cánh tay vừa lẩm bẩm: "Còn nhỏ xíu mà sao có sức mạnh kinh khủng vậy."
Trương Tấn bình thường thích chơi đua xe, kỹ thuật lái xe tốt , lúc lái xe trên đường thường xuyên lượn lờ ở ngưỡng tốc độ.
Tư Tình bị lực quán tính đẩy ngiêng sang suýt ngã, thì được một bàn tay rắn chắc đỡ lấy, tay Tư Tình vô tình chạm vào đùi người đàn ông. Tống Dương cảm nhận được bàn tay quen thuộc và mùi hương thơm ngọt trên người Tư Tình. Cậu nhỏ của anh liền có phản ứng, Tư Tình cũng phát hiện vội ngồi dựng người, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức đỏ ửng như trái cà chua.
Tư Tình ngượng ngùng im lặng hai giây, lặng lẽ thắt dây an toàn.
Tống Dương khẽ ho nhẹ hai cái, đột nhiên lên tiếng: " Lái chậm thôi."
"Ồ, được." Trương Tấn hoàn hồn, nhìn Tư Tình từ gương chiếu hậu: "Tư Tình, đừng sợ, tôi lái chuyên nghiệp mà, xe tôi siêu vững."
Tư Tình đáp lại bằng một nụ cười.
Tiễn được cô cháu gái ồn ào suốt dọc đường đi, cuối cùng Trương Tấn cũng có thời gian nói chuyện khác: "đúng rồi, sao cậu biết Tư Tình đi xe đạp?"
Tư Tình theo bản năng quay sang nhìn Tống Dương.
Suốt dọc đường cô cứ nghĩ mãi, Tống Dương và Trương Tấn trước đó đã nhắc đến cô như thế nào?
Họ đã thoả thuận sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai, cô cảm thấy Tống Dương sẽ không vi phạm thảo thuận. điều này khiến cô không nhịn được tò mò.
Tống Dương ngồi với vẻ lười biếng, đôi chân dài tuỳ ý duỗi ra: "Hồi cấp ba không phải cô ấy đi xe đạp đến trường là?"
Tư Tình cụp mắt xuống.
Trương Tấn lẩm bẩm: "vậy à, Trường mình cho phép học sinh để xe trong trường à?"
Không cho phép.
Trước đây từng có học sinh bị tai nạn khi đi xe đạp trong trường, nhà trường sợ phải chịu trách nhiệm nên đến nay vẫn không cho phép phương tiện giao thông nào của học sinh vào trường, thêm vào đó điều kiện đậu xe bên ngoài trường rất kém lại còn dễ bị mất xe, nên cơ bản không có học sinh nào đi xe đạp đến trường.
Hồi cấp ba, Tư Tình đều đi xe buýt.
Tư Tình cười gượng gạo một tiếng: "Ừm"
Nhà hàng được thiết kế kiểu trang viên, nằm giữa non sông, nhân viên phục vụ nhận ra họ, dẫn họ đi vào con đường nhỏ quanh co uốn lượn, đưa họ đế đình giữ hồ. Nước chảy róc rách, tiếng đàn du dương, bàn ăn bằng gỗ lim vuông vắn, rõ ràng là vị trí đẹp nhất của trang viên này.
Nhân viên phục vụ nói: "Anh Tống, anh Trương, ông chủ của chúng tôi đã đặc biệt sắp xếp món ăn cho hai anh rồi, bây giờ có thể lên món được không ạ."
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang thực đến, Tống Dương nhận lấy, trực tiếp đưa đến trước mặt Tư Tình.
Tư Tình khựng lại, sau đó phản ứng lại: "không cần đâu, gọi món gì tôi cũng ăn được."
"Xem qua đi ." Tống Dương đặt trước mặt cô: "Gọi toàn món chính, em sẽ ngán đấy."
"Đúng đấy, Tư Tình cậu xem đi, muốn thêm gì cứ gọi thoải mái." Trương Tấn ngạc nhiên, hôm nay anh bạn này của anh ta lại chu đáo thế nhỉ?
Tư Tình không còn cách nào khác, đành phải cúi đầu xem thực đơn.
Cô tưởng hoá đơn khách sạn mà Tống Dương gửi mấy hôm trước đã là món ăn đắt nhất mà cô từng thấy -- hai bát cơm, một đĩa rau xào hai đĩa thịt, hết tám trăm tệ.
Còn quán này một đĩa rau xào 699 tệ, mộ ấm trà 888 tệ.
Bên cạnh Trương Tấn đang hỏi Tống Dương trải nghiệm ở sân trượt tuyết mới mở của người bạn Mỹ của bọn họ thế nào, Tống Dương qua loa trả lời cũng được.
Tư Tình ngồi yên lặng lắng nghe, cảm thấy mình xem đã đủ lâu rồi, cô đưa lại thực đơn cho nhân viên phụ vụ, mỉm cười nói: "Những món muốn ăn đều đã gọi rồi, cứ theo thực đơn trước đó đã sắp xếp mà lên món đi."
Món ăn đã được dọn lên hết, Trương Tấn nói: "cô Tư mau nếm thử đi, có món nào thích ăn cứ gọi thêm, vừa rồi để cô đợi lâu như vậy thật sự ngại quá.
"Không sao, vốn dí đó cũng là nghĩa vụ của giáo viên chúng tôi." Tư Tình khách nói: "Cậu cứ gọi tôi Tư Tình là được rồi."
"Được thôi, Tư Tình, chúng ta lâu lắm rồi không gặp nhỉ, sau khi tất nghiệp cấp ba là không..." Trương Tấn khựng lại, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "chờ đã, hình như đám cưới Lăng Sương cậu cũng đến dự phải không?"
Tống Dương lười biếng dựa vào ghế, ăn rất chậm. Nghe vậy anh liếc nhìn Tư Tình.
Trên mặt Tư Tình vẫn là ở nụ cười nhàn nhạt: "Đúng vậy, tôi ngồi bàn bên cạnh mọi người."
Ngày Lăng Sương tổ chức hôn lễ, các bạn cấp ba của họ được chia thành hai bàn, một bàn do Lăng Sương mời, bàn còn lại do chú rể Lục Trì mời.
Hồi cấp ba Lăng Sương là kiểu con gái rất phóng khoáng, xinh đẹp tràn đầy sức sống, quen biết toàn những người như Tống Dương và Trương Tấn, những kẻ chuyên gây rối ở trường, bàn cô ta sắp xếp thậm chí có đến một nửa không phải là bạn cùng lớp, ngày hôm đó, bàn của họ náo nhiệt nhất.
Lục Trì là lớp trưởng hồi cấp ba của họ, mời toàn thể cán bộ lớp và những người học giỏi.
Lý do Trương Tấn nhớ đến hôm đó Tư Tình cũng có mặt là vì: "Hôm đó sau khi tiệc tàn, Lăng Sương còn sắp xếp thêm buổi thứ hai, nói là họp lớp, Lục Trì đến hỏi tôi có nhìn thấy cậu không...sao hôm đó cậu đi sớm vậy."
Tư Tình nhớ đến hôm đó nhịn không được đỏ mặt, cúi người nhỏ giọng nói: " Tôi lúc đó hơi say nên về trước."
Tống Dương vẫn theo dõi biểu cảm của cô, thấy cô đỏ mặt vì xấu hổ khẽ cười, không khỏi thầm nghĩ Tư Tình bình thường điềm tĩnh lại có một mặt đáng yêu như vậy.
Trương Tấn không phát hiện sự thay đổi trên khuôn mặt cô vẫn thao thao bất tuyệt: " Tiếc thật, buổi tối đó vui lắm, chỉ có cậu và Tống Dương không đến."
Tư Tình nghe vậy ăn cơm càng chậm hơn.
Vừa rồi không phải Tống Dương nói đùa, ông chủ quán này gọi toàn món chính cho họ, súp vi cá bào ngư, ngay cả đậu phụ cũng được phủ đầy gạch cua, món duy nhất thanh đạm chút là cải thảo luộc, một đĩa chỉ có ba cọng cải thảo, Tư Tình không dám ăn nhiều.
Thấy bọn họ ăn gần xong , Tư Tình cũng buông đũa. Điện thoại trong túi reo lên, Tư Tình nhìn thấy người gọi đến mới nhớ ra mình quên báo cho cô Lý.
Cô ra hiệu với hai người trên bàn , vội vàng cầm điện thoại ra ngoài nghe.
"Cậu thấy chưa?" đợi người đi ra ngoài , Trương Tấn đột nhiên hỏi.
Tống Dương đang bấm điện thoại, không ngẩng đầu lên: "Thấy gì?"
"chỗ này của Tư Tình này, còn cả chỗ này nữa." Trương Tấn chỉ vào hai bên cổ mình, nhỏ giọng nói: "Không ngờ đấy, cô ấy chơi bạo thế."
Bị muỗi đốt, lời này lừa người khác còn được, chứ Trương Tấn vừa nhìn là biết đó là dấu vết gì.
Trương Tấn: "cái này giống như bị bóp... Ê chết tiệt, cậu làm cái gì thế?"
Khăn nóng vừa được nhân viên mang lên đột nhiên được ném thẳng vào mặt anh ta, Trương Tấn vội vàng đưa tay ra đỡ.
"Bảo cậu ngậm miệng lại." Tống Dương lạnh nhạt nói: "Nhìn linh tinh cái gì?"
Khi Tư Tình cúp điện thoại quay lại, Trương Tấn đã ngoan ngoãn dùng chiếc khăn ngóng bị ném vào mình để lau tay.
Ăn uống no say, ba người cùng nhau đi ra ngoài. Trời đã tối, vì muốn tạo không khí nên đèn đường bên cạnh con đường gạch lát khá mờ, không soi rõ đường, vừa rồi lại có một cơn mưa nhỏ, gạch lát trơn trượt, Tư Tình phải cẩn thận nhìn xuống đất mới yên tâm bước đi.
Tống Dương chậm rãi đi phía sau.
"Đúng rồi, Tư Tình chúng ta kết bạn wechat đi , sau này tiện liên lạc." Trương Tấn quay đầu lại : "Yên tâm, tôi nhất định sẽ không hỏi bài tập của đứa cháu gái ăn cháo đá bát kia đâu."
Tư Tình nghe xong bật cười, cầm điện thoại lên quét mã QR của anh ta: "Được thôi, cậu có hỏi cũng không sao."
Hai người kết bạn xong, Trương Tấn nhớ ra điều gì đó, đột nhiên cười phá lên: "Cậu đừng chặn tôi vào xem vòng bạn bè đấy nhé.'
Tư Tình khẽ ngẩn người: " cái gì?"
"Hôm đó cậu chặn Tống Dương xem vòng bạn bè, tôi đang ở ngay bên cạnh cậu ấy, ha ha ha ha." nhớ lại tình hình hôm đó, Tần Vận vẫn không nhịn được cười.
Tối hôm đó ở Lam Điềm, Trương Tấn định hỏi Tống Dương có muốn thử rượu mới không, lại gần mới phát hiện đối phương đang xem bài viết gì đó, nhìn kỹ một chút, Trương Tấn kinh ngạc nói: "Không phải nói không đến lễ thành lập trường sao, sao lại xem quảng cáo của lễ kỷ niệm rồi?"
Tống Dương thoát ra, nhấn nút thích: "xem chơi thôi."
"Tư Tình?" nhìn thấy người đăng bài biết trên vòng bạn bè, Trương Tấn càng kinh ngạc hơn: "sao cậu lại có wechat của cô ấy? Ê đừng tắt, cho tôi xem với, trong bài quảng cáo viết gì thế? Lão Dư có xuất hiện không."
'Tự tìm mà xem."
"Tôi không có bạn bè nào chia sẻ mấy thứ như này, cậu mở lại cho tôi xem một cái đi."
Không chịu nổi sự tò mò của Trương Tấn, Tống Dương lại mở wechat, định cho anh ta liếc nhìn một cái để anh ta im miệng. Ai ngờ tìm mãi không thấy bài chia sẻ đó nữa.
Để tránh bị nhìn thấy lịch sử trò chuyện, Tống Dương tìm kiếm thông tin của Tư Tình trong danh bạ, click vào vòng bạn bè của cô.
không có bài viết, không có chia sẻ, chỉ có một dấu "--"
"Buồn cười chết mất, lần đầu tiên tôi gặp phải cảnh thích bài đăng bị chặn ngaytaij chỗ." đi đến cổng trang viên, Trương Tấn vẫn còn cười: "Mà người bị chặn con mẹ nó lại là Tống Dương chứ, thú vị thật đấy."
Tư Tình không ngờ có chuyện này. Cô ngẩn người nghe xong theo bản năng muốn quay lại giải thích với Tống Dương, không để ý đường đi, chỉ trong chốt lát, chân cô trượt một cái, bất ngờ ngã về phía sau.
Eo cô bị người ta ôm lấy, người phía sau nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy. Tư Tình còn chưa hoàn hồn đã bị buông ra.
Cổng trang viên có hai chiếc hai đang đậu. Trương Tấn vừa định lên xe thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Cậu ta quan sát chiếc Mercedes-Benz-Class đậu phía sau xe mình. "Tống Dương, chiếc này giống hệt xe cậu. Biển số cũng giống - không phải, sao xe cậu lại ở đây??"
"Vừa bảo người ta lái đến." Tống Dương nhận chìa khoá từ nhân viên đỗ xe, tuỳ ý ấn một cái mở khoá xe: " Cậu tự lái xe về đi."
Trương Tấn khó hiểu: "Được rồi vậy tôi đưa Tư Tình về..."
"Không cần, tôi với cô ấy cùng đường." Tống Dương gõ vào cốp xe của anh ta, mói ngắn ngọn: "xe đạp.'
"Không phải, ít ra cậu cũng phải hỏi ý kiến của Tư Tình chứ." Trương Tấn buồn cười nói: "Người ta vừa chặn cậu đấy, biết đâu không muốn đi xe của cậu?"
Cạch.
Cách đó không xa Tư Tình đã mở ghế lái phụ xe Tống Dương.
Ban đêm gió lớn, Tư Tình không nghe rõ mấy câu sau họ nói gì. Thấy hai người đột nhiên im lặng nhìn mình, Tư Tình chớp chớp mắt , không chắc chắn hỏi; "...cần tôi giúp nâng xe không?"
Trương Tấn im lặng mở cốp của mìn, Tống Dương lấy lại xe của cô, hình như còn cười một cái: "không cần đâu, lên xe đợi tôi."
-
Đường núi ít xe, xe Trương Tấn cứ bám theo họ, còn hạ kính xuống nói chuyện với Tư Tình, tuy miệng nói không quan tâm đến đứa cháu gái ăn cháo đá bát kia, nhưng năm câu thì có ba câu là về cô bé.
Tư Tình lo lắng như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe, lại ngại không để ý đến anh ta, chỉ đành trả lời qua loa.
Sau khi ra khỏi đường núi quanh co, vào đến nội thành, cuối cùng Tống Dương không nhịn được nữa mà nhấn ga , bỏ xa Trương Tấn tự xưng là dân chuyên nghiệp, Tư Tình thậm chí còn chưa kịp chào tạm biệt đối phương.
Bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh, Tư Tình thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa sổ xe lại, thế giới trở về với sự im lặng.
Ngửi thấy mùi hương tuyết tùng thoang thoảng trong xe, Tư Tình nhận ra -- sau khi tốt nghiệp cấp ba, đây là lần đầu tiên cô và Tống Dương ở riêng với nhau ở nơi khác ngoài khách sạn.
Đây cũng là lần đầu tiên cô ngồi xe này, Tống Dương không phải chưa từng đề nghị đưa cô về nhà, nhưng đường phố gần nhà cô chật hẹp, người đi lại đông đúc, lần nào Tư Tình cũng từ chối.
Trong xe yên tĩnh đến mức Tư Tình có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Một lúc sau, cô lên tiếng gải thích: "chuyện vòng bạn bè...tôi không cố ý."
"Tôi chỉ sợ làm phiền đến anh, vòng bạn bè của tôi khá nhàm chán."
"Ừ." Tống Dương không để tâm lắm: "Không sao."
Trong xe lại im lặng.
Tư Tình mở miệng, muốn nói gì đó để phá vỡ sự im lặng, nghĩ một hồi, lại lặng lẽ ngậm miệng lại.
Tư Tình từ trước đến nay không giỏi giao tiếp. Hồi nhỏ bố mẹ dạy cô, ít nói, làm nhiều, tập trung học hành, đừng giao tiếp quá nhiều với người khác, thế là cô quen với việc ít nói, lớn lên rồi muốn sửa cũng không sửa được nữa.
Có lẽ cô sinh ra đã là người không thú vị cho lắm.
Tống Dương lái xe với tư thế rất thoải mái, những ngón tay dài nắm lấy vô lăng, khuỷu tay lười biếng đặt trên hộp đựng đồ, ánh đèn đường vàng mờ chiếu lên mặt anh, phác hoạ từng đường nét trên khuôn mặt anh tuấn rõ ràng của anh.
Anh bật nhạc, giai điệu dạo đầu của bài "Love Me Like You Do" vang lên, không khí trong xe cuối cùng cũng không còn ngượng ngùng nữa.
Tư Tình nghe bài hát quen thuộc, dần dần thả lỏng.
Cho đến khi gặp đèn đỏ Tống Dương quay đầu nhìn cô. Cảm nhận được ánh mắt, Tư Tình phản ứng lại: "Nhà tôi ở đường Trung Hưng, đường bên trong hơi khó đi, anh đưa tôi đến đầu đường là được rồi."
Tống Dương ừ một tiếng, đột nhiên hỏi: "Nhất định phải đưa đến đó à?"
Tư Tình hiểu ra: " Cứ tìm đại một chỗ nào đó phía trước thả tôi xuống cũng được, tôi tự bắt xe về là được."
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Tống Dương nhấn ga, trong sự hoang mang của Tư Tình lại lặng lẽ cười một lúc, rồi mới lên tiếng nói.
"Ý tôi là, có thể đến khách sạn trước không?"
Tư Tình đan hai tay vào nhau, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, giống như đang trả lời tinh nhắn của lãnh đạo trong nhóm chát công việc: "Được."
"Cuối cùng cũng tiến được rồi, ồn chết đi được." giao cháu gái cho bảo mẫu nhà mình, Trương Tấn nhấn ga phóng xe đi mất. Vừa xoa cánh tay vừa lẩm bẩm: "Còn nhỏ xíu mà sao có sức mạnh kinh khủng vậy."
Trương Tấn bình thường thích chơi đua xe, kỹ thuật lái xe tốt , lúc lái xe trên đường thường xuyên lượn lờ ở ngưỡng tốc độ.
Tư Tình bị lực quán tính đẩy ngiêng sang suýt ngã, thì được một bàn tay rắn chắc đỡ lấy, tay Tư Tình vô tình chạm vào đùi người đàn ông. Tống Dương cảm nhận được bàn tay quen thuộc và mùi hương thơm ngọt trên người Tư Tình. Cậu nhỏ của anh liền có phản ứng, Tư Tình cũng phát hiện vội ngồi dựng người, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức đỏ ửng như trái cà chua.
Tư Tình ngượng ngùng im lặng hai giây, lặng lẽ thắt dây an toàn.
Tống Dương khẽ ho nhẹ hai cái, đột nhiên lên tiếng: " Lái chậm thôi."
"Ồ, được." Trương Tấn hoàn hồn, nhìn Tư Tình từ gương chiếu hậu: "Tư Tình, đừng sợ, tôi lái chuyên nghiệp mà, xe tôi siêu vững."
Tư Tình đáp lại bằng một nụ cười.
Tiễn được cô cháu gái ồn ào suốt dọc đường đi, cuối cùng Trương Tấn cũng có thời gian nói chuyện khác: "đúng rồi, sao cậu biết Tư Tình đi xe đạp?"
Tư Tình theo bản năng quay sang nhìn Tống Dương.
Suốt dọc đường cô cứ nghĩ mãi, Tống Dương và Trương Tấn trước đó đã nhắc đến cô như thế nào?
Họ đã thoả thuận sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai, cô cảm thấy Tống Dương sẽ không vi phạm thảo thuận. điều này khiến cô không nhịn được tò mò.
Tống Dương ngồi với vẻ lười biếng, đôi chân dài tuỳ ý duỗi ra: "Hồi cấp ba không phải cô ấy đi xe đạp đến trường là?"
Tư Tình cụp mắt xuống.
Trương Tấn lẩm bẩm: "vậy à, Trường mình cho phép học sinh để xe trong trường à?"
Không cho phép.
Trước đây từng có học sinh bị tai nạn khi đi xe đạp trong trường, nhà trường sợ phải chịu trách nhiệm nên đến nay vẫn không cho phép phương tiện giao thông nào của học sinh vào trường, thêm vào đó điều kiện đậu xe bên ngoài trường rất kém lại còn dễ bị mất xe, nên cơ bản không có học sinh nào đi xe đạp đến trường.
Hồi cấp ba, Tư Tình đều đi xe buýt.
Tư Tình cười gượng gạo một tiếng: "Ừm"
Nhà hàng được thiết kế kiểu trang viên, nằm giữa non sông, nhân viên phục vụ nhận ra họ, dẫn họ đi vào con đường nhỏ quanh co uốn lượn, đưa họ đế đình giữ hồ. Nước chảy róc rách, tiếng đàn du dương, bàn ăn bằng gỗ lim vuông vắn, rõ ràng là vị trí đẹp nhất của trang viên này.
Nhân viên phục vụ nói: "Anh Tống, anh Trương, ông chủ của chúng tôi đã đặc biệt sắp xếp món ăn cho hai anh rồi, bây giờ có thể lên món được không ạ."
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang thực đến, Tống Dương nhận lấy, trực tiếp đưa đến trước mặt Tư Tình.
Tư Tình khựng lại, sau đó phản ứng lại: "không cần đâu, gọi món gì tôi cũng ăn được."
"Xem qua đi ." Tống Dương đặt trước mặt cô: "Gọi toàn món chính, em sẽ ngán đấy."
"Đúng đấy, Tư Tình cậu xem đi, muốn thêm gì cứ gọi thoải mái." Trương Tấn ngạc nhiên, hôm nay anh bạn này của anh ta lại chu đáo thế nhỉ?
Tư Tình không còn cách nào khác, đành phải cúi đầu xem thực đơn.
Cô tưởng hoá đơn khách sạn mà Tống Dương gửi mấy hôm trước đã là món ăn đắt nhất mà cô từng thấy -- hai bát cơm, một đĩa rau xào hai đĩa thịt, hết tám trăm tệ.
Còn quán này một đĩa rau xào 699 tệ, mộ ấm trà 888 tệ.
Bên cạnh Trương Tấn đang hỏi Tống Dương trải nghiệm ở sân trượt tuyết mới mở của người bạn Mỹ của bọn họ thế nào, Tống Dương qua loa trả lời cũng được.
Tư Tình ngồi yên lặng lắng nghe, cảm thấy mình xem đã đủ lâu rồi, cô đưa lại thực đơn cho nhân viên phụ vụ, mỉm cười nói: "Những món muốn ăn đều đã gọi rồi, cứ theo thực đơn trước đó đã sắp xếp mà lên món đi."
Món ăn đã được dọn lên hết, Trương Tấn nói: "cô Tư mau nếm thử đi, có món nào thích ăn cứ gọi thêm, vừa rồi để cô đợi lâu như vậy thật sự ngại quá.
"Không sao, vốn dí đó cũng là nghĩa vụ của giáo viên chúng tôi." Tư Tình khách nói: "Cậu cứ gọi tôi Tư Tình là được rồi."
"Được thôi, Tư Tình, chúng ta lâu lắm rồi không gặp nhỉ, sau khi tất nghiệp cấp ba là không..." Trương Tấn khựng lại, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "chờ đã, hình như đám cưới Lăng Sương cậu cũng đến dự phải không?"
Tống Dương lười biếng dựa vào ghế, ăn rất chậm. Nghe vậy anh liếc nhìn Tư Tình.
Trên mặt Tư Tình vẫn là ở nụ cười nhàn nhạt: "Đúng vậy, tôi ngồi bàn bên cạnh mọi người."
Ngày Lăng Sương tổ chức hôn lễ, các bạn cấp ba của họ được chia thành hai bàn, một bàn do Lăng Sương mời, bàn còn lại do chú rể Lục Trì mời.
Hồi cấp ba Lăng Sương là kiểu con gái rất phóng khoáng, xinh đẹp tràn đầy sức sống, quen biết toàn những người như Tống Dương và Trương Tấn, những kẻ chuyên gây rối ở trường, bàn cô ta sắp xếp thậm chí có đến một nửa không phải là bạn cùng lớp, ngày hôm đó, bàn của họ náo nhiệt nhất.
Lục Trì là lớp trưởng hồi cấp ba của họ, mời toàn thể cán bộ lớp và những người học giỏi.
Lý do Trương Tấn nhớ đến hôm đó Tư Tình cũng có mặt là vì: "Hôm đó sau khi tiệc tàn, Lăng Sương còn sắp xếp thêm buổi thứ hai, nói là họp lớp, Lục Trì đến hỏi tôi có nhìn thấy cậu không...sao hôm đó cậu đi sớm vậy."
Tư Tình nhớ đến hôm đó nhịn không được đỏ mặt, cúi người nhỏ giọng nói: " Tôi lúc đó hơi say nên về trước."
Tống Dương vẫn theo dõi biểu cảm của cô, thấy cô đỏ mặt vì xấu hổ khẽ cười, không khỏi thầm nghĩ Tư Tình bình thường điềm tĩnh lại có một mặt đáng yêu như vậy.
Trương Tấn không phát hiện sự thay đổi trên khuôn mặt cô vẫn thao thao bất tuyệt: " Tiếc thật, buổi tối đó vui lắm, chỉ có cậu và Tống Dương không đến."
Tư Tình nghe vậy ăn cơm càng chậm hơn.
Vừa rồi không phải Tống Dương nói đùa, ông chủ quán này gọi toàn món chính cho họ, súp vi cá bào ngư, ngay cả đậu phụ cũng được phủ đầy gạch cua, món duy nhất thanh đạm chút là cải thảo luộc, một đĩa chỉ có ba cọng cải thảo, Tư Tình không dám ăn nhiều.
Thấy bọn họ ăn gần xong , Tư Tình cũng buông đũa. Điện thoại trong túi reo lên, Tư Tình nhìn thấy người gọi đến mới nhớ ra mình quên báo cho cô Lý.
Cô ra hiệu với hai người trên bàn , vội vàng cầm điện thoại ra ngoài nghe.
"Cậu thấy chưa?" đợi người đi ra ngoài , Trương Tấn đột nhiên hỏi.
Tống Dương đang bấm điện thoại, không ngẩng đầu lên: "Thấy gì?"
"chỗ này của Tư Tình này, còn cả chỗ này nữa." Trương Tấn chỉ vào hai bên cổ mình, nhỏ giọng nói: "Không ngờ đấy, cô ấy chơi bạo thế."
Bị muỗi đốt, lời này lừa người khác còn được, chứ Trương Tấn vừa nhìn là biết đó là dấu vết gì.
Trương Tấn: "cái này giống như bị bóp... Ê chết tiệt, cậu làm cái gì thế?"
Khăn nóng vừa được nhân viên mang lên đột nhiên được ném thẳng vào mặt anh ta, Trương Tấn vội vàng đưa tay ra đỡ.
"Bảo cậu ngậm miệng lại." Tống Dương lạnh nhạt nói: "Nhìn linh tinh cái gì?"
Khi Tư Tình cúp điện thoại quay lại, Trương Tấn đã ngoan ngoãn dùng chiếc khăn ngóng bị ném vào mình để lau tay.
Ăn uống no say, ba người cùng nhau đi ra ngoài. Trời đã tối, vì muốn tạo không khí nên đèn đường bên cạnh con đường gạch lát khá mờ, không soi rõ đường, vừa rồi lại có một cơn mưa nhỏ, gạch lát trơn trượt, Tư Tình phải cẩn thận nhìn xuống đất mới yên tâm bước đi.
Tống Dương chậm rãi đi phía sau.
"Đúng rồi, Tư Tình chúng ta kết bạn wechat đi , sau này tiện liên lạc." Trương Tấn quay đầu lại : "Yên tâm, tôi nhất định sẽ không hỏi bài tập của đứa cháu gái ăn cháo đá bát kia đâu."
Tư Tình nghe xong bật cười, cầm điện thoại lên quét mã QR của anh ta: "Được thôi, cậu có hỏi cũng không sao."
Hai người kết bạn xong, Trương Tấn nhớ ra điều gì đó, đột nhiên cười phá lên: "Cậu đừng chặn tôi vào xem vòng bạn bè đấy nhé.'
Tư Tình khẽ ngẩn người: " cái gì?"
"Hôm đó cậu chặn Tống Dương xem vòng bạn bè, tôi đang ở ngay bên cạnh cậu ấy, ha ha ha ha." nhớ lại tình hình hôm đó, Tần Vận vẫn không nhịn được cười.
Tối hôm đó ở Lam Điềm, Trương Tấn định hỏi Tống Dương có muốn thử rượu mới không, lại gần mới phát hiện đối phương đang xem bài viết gì đó, nhìn kỹ một chút, Trương Tấn kinh ngạc nói: "Không phải nói không đến lễ thành lập trường sao, sao lại xem quảng cáo của lễ kỷ niệm rồi?"
Tống Dương thoát ra, nhấn nút thích: "xem chơi thôi."
"Tư Tình?" nhìn thấy người đăng bài biết trên vòng bạn bè, Trương Tấn càng kinh ngạc hơn: "sao cậu lại có wechat của cô ấy? Ê đừng tắt, cho tôi xem với, trong bài quảng cáo viết gì thế? Lão Dư có xuất hiện không."
'Tự tìm mà xem."
"Tôi không có bạn bè nào chia sẻ mấy thứ như này, cậu mở lại cho tôi xem một cái đi."
Không chịu nổi sự tò mò của Trương Tấn, Tống Dương lại mở wechat, định cho anh ta liếc nhìn một cái để anh ta im miệng. Ai ngờ tìm mãi không thấy bài chia sẻ đó nữa.
Để tránh bị nhìn thấy lịch sử trò chuyện, Tống Dương tìm kiếm thông tin của Tư Tình trong danh bạ, click vào vòng bạn bè của cô.
không có bài viết, không có chia sẻ, chỉ có một dấu "--"
"Buồn cười chết mất, lần đầu tiên tôi gặp phải cảnh thích bài đăng bị chặn ngaytaij chỗ." đi đến cổng trang viên, Trương Tấn vẫn còn cười: "Mà người bị chặn con mẹ nó lại là Tống Dương chứ, thú vị thật đấy."
Tư Tình không ngờ có chuyện này. Cô ngẩn người nghe xong theo bản năng muốn quay lại giải thích với Tống Dương, không để ý đường đi, chỉ trong chốt lát, chân cô trượt một cái, bất ngờ ngã về phía sau.
Eo cô bị người ta ôm lấy, người phía sau nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy. Tư Tình còn chưa hoàn hồn đã bị buông ra.
Cổng trang viên có hai chiếc hai đang đậu. Trương Tấn vừa định lên xe thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Cậu ta quan sát chiếc Mercedes-Benz-Class đậu phía sau xe mình. "Tống Dương, chiếc này giống hệt xe cậu. Biển số cũng giống - không phải, sao xe cậu lại ở đây??"
"Vừa bảo người ta lái đến." Tống Dương nhận chìa khoá từ nhân viên đỗ xe, tuỳ ý ấn một cái mở khoá xe: " Cậu tự lái xe về đi."
Trương Tấn khó hiểu: "Được rồi vậy tôi đưa Tư Tình về..."
"Không cần, tôi với cô ấy cùng đường." Tống Dương gõ vào cốp xe của anh ta, mói ngắn ngọn: "xe đạp.'
"Không phải, ít ra cậu cũng phải hỏi ý kiến của Tư Tình chứ." Trương Tấn buồn cười nói: "Người ta vừa chặn cậu đấy, biết đâu không muốn đi xe của cậu?"
Cạch.
Cách đó không xa Tư Tình đã mở ghế lái phụ xe Tống Dương.
Ban đêm gió lớn, Tư Tình không nghe rõ mấy câu sau họ nói gì. Thấy hai người đột nhiên im lặng nhìn mình, Tư Tình chớp chớp mắt , không chắc chắn hỏi; "...cần tôi giúp nâng xe không?"
Trương Tấn im lặng mở cốp của mìn, Tống Dương lấy lại xe của cô, hình như còn cười một cái: "không cần đâu, lên xe đợi tôi."
-
Đường núi ít xe, xe Trương Tấn cứ bám theo họ, còn hạ kính xuống nói chuyện với Tư Tình, tuy miệng nói không quan tâm đến đứa cháu gái ăn cháo đá bát kia, nhưng năm câu thì có ba câu là về cô bé.
Tư Tình lo lắng như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe, lại ngại không để ý đến anh ta, chỉ đành trả lời qua loa.
Sau khi ra khỏi đường núi quanh co, vào đến nội thành, cuối cùng Tống Dương không nhịn được nữa mà nhấn ga , bỏ xa Trương Tấn tự xưng là dân chuyên nghiệp, Tư Tình thậm chí còn chưa kịp chào tạm biệt đối phương.
Bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh, Tư Tình thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa sổ xe lại, thế giới trở về với sự im lặng.
Ngửi thấy mùi hương tuyết tùng thoang thoảng trong xe, Tư Tình nhận ra -- sau khi tốt nghiệp cấp ba, đây là lần đầu tiên cô và Tống Dương ở riêng với nhau ở nơi khác ngoài khách sạn.
Đây cũng là lần đầu tiên cô ngồi xe này, Tống Dương không phải chưa từng đề nghị đưa cô về nhà, nhưng đường phố gần nhà cô chật hẹp, người đi lại đông đúc, lần nào Tư Tình cũng từ chối.
Trong xe yên tĩnh đến mức Tư Tình có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Một lúc sau, cô lên tiếng gải thích: "chuyện vòng bạn bè...tôi không cố ý."
"Tôi chỉ sợ làm phiền đến anh, vòng bạn bè của tôi khá nhàm chán."
"Ừ." Tống Dương không để tâm lắm: "Không sao."
Trong xe lại im lặng.
Tư Tình mở miệng, muốn nói gì đó để phá vỡ sự im lặng, nghĩ một hồi, lại lặng lẽ ngậm miệng lại.
Tư Tình từ trước đến nay không giỏi giao tiếp. Hồi nhỏ bố mẹ dạy cô, ít nói, làm nhiều, tập trung học hành, đừng giao tiếp quá nhiều với người khác, thế là cô quen với việc ít nói, lớn lên rồi muốn sửa cũng không sửa được nữa.
Có lẽ cô sinh ra đã là người không thú vị cho lắm.
Tống Dương lái xe với tư thế rất thoải mái, những ngón tay dài nắm lấy vô lăng, khuỷu tay lười biếng đặt trên hộp đựng đồ, ánh đèn đường vàng mờ chiếu lên mặt anh, phác hoạ từng đường nét trên khuôn mặt anh tuấn rõ ràng của anh.
Anh bật nhạc, giai điệu dạo đầu của bài "Love Me Like You Do" vang lên, không khí trong xe cuối cùng cũng không còn ngượng ngùng nữa.
Tư Tình nghe bài hát quen thuộc, dần dần thả lỏng.
Cho đến khi gặp đèn đỏ Tống Dương quay đầu nhìn cô. Cảm nhận được ánh mắt, Tư Tình phản ứng lại: "Nhà tôi ở đường Trung Hưng, đường bên trong hơi khó đi, anh đưa tôi đến đầu đường là được rồi."
Tống Dương ừ một tiếng, đột nhiên hỏi: "Nhất định phải đưa đến đó à?"
Tư Tình hiểu ra: " Cứ tìm đại một chỗ nào đó phía trước thả tôi xuống cũng được, tôi tự bắt xe về là được."
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Tống Dương nhấn ga, trong sự hoang mang của Tư Tình lại lặng lẽ cười một lúc, rồi mới lên tiếng nói.
"Ý tôi là, có thể đến khách sạn trước không?"
Tư Tình đan hai tay vào nhau, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, giống như đang trả lời tinh nhắn của lãnh đạo trong nhóm chát công việc: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro