Vượt Quá Giới Hạn Với Nam Thần Yêu Thầm

Nhưng Cậu Phải...

2024-12-04 22:30:31

Chiếc xe G-Class màu đen từ từ dừng lại bên đường.

"Anh đi mua bao cao su, lần trước hết rồi."

Tống Dương không thích dùng bao cao su của khách sạn, anh xuống xe, vịn cửa xe hỏi người ngồi ghế phụ: " Em muốn ăn gì?"

Tư Tình im lặng nhìn anh.

Tống Dương đợi rất lâu, cho đến khi anh nhướng mày nghi hoặc, Tư Tình mới lên tiếng.

"Cứ dùng loại lần trước anh dùng đi." cô nói.

"Loại anh dùng lần trước." Tống Dương lặp lại một lần.

"Ừ." Tư Tình nói: "Chính là loại đó, mỏng, 001."

Tống Dương nhịn cười gật đầu, học theo giọng điệu vừa rồi của cô. "được."

"Nhưng tôi đang hỏi là, em muốn ăn gì?" Tống Dương nói: "Vừa rồi ở trang viên em không ăn được bao nhiêu, tôi mua thêm cho em."

Cửa xe đóng lại, Tống Dương bước vào cửa hàng ven đường.

Tư Tình cúi người, vui khuôn mặt đỏ bừng vào lòng bàn tay.

Tư tình hiếm khi bị đứng hình, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu: "cái gì cũng được , cảm ơn."

Tống Dương chọn cơm nắm, bảo nhân viên bán hàng lấy cho một ít oden, rồi lấy thêm hai hộp bao cao su.

Lúc tính tiền, Tống Dương nhìn lướt qua lớp kính trong suốt của cửa hàng tiện lợi, liếc nhìn chiếc xe của mình.

Tư Tình vẫn cúi đầu, không thấy mặt.

Tư Tình là người rất dễ đỏ mặt, thường thì đến bước hôn môi, vành tai cô đã đỏ bừng. Trước đây Tống Dương vẫn luôn cho rằng là do cơ địa, mỗi lần bọn họ làm tình, tuy cơ thể Tư Tình đã đỏ ửng, nhưng biểu hiện lại rất bình tĩnh, anh nói gì cô cũng phối hợp, nhắm chặt mắt, cắn chặt môi, đến cùng mới phát ra một chút âm thanh.

Bây giờ xem ra hình như không phải hoàn toàn là vậy.

Nhận đồ từ tay nhân viên bán hàng, Tống Dương thu lại nụ cười, xoay người đi về phía xe.

Cửa được mở ra, nghe thấy động tĩnh , Tư Tình đột nhiên ngồi thẳng dậy, vẻ mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

"Mấy món này được không?" Tống Dương hỏi cô.

Tư Tình: "Được cảm ơn."

Để giảm bớt sự ngại ngùng, Tư Tình đã cố gắng ăn suốt dọc đường.

Chỉ có thói quen ăn uống của cô thật sự quá tốt, gặm nhấm suốt cả quãng đường, cho đến khi nhìn thấy toà nhà khách sạn, cơm nắm trong tay cô vẫn chưa ăn hết một nửa.

"Không sao, cứ từ từ ăn." Tống Dương chống khuỷu tay lên cửa sổ xe: "Lên phòng rồi ăn cũng được, tôi không vội."

"..."

Hai má Tư Tình phồng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ: " Được."

Tống Dương lại muốn cười.

--

Buổi tối khi hôn, Tống Dương không vội nhắm mắt.

Anh cụp mắt quan sát biểu cảm của Tư Tình, hai mắt nhắm chặt, hơi thở gấp gáp, phối hợp theo nụ hôn của anh mà ngẩng cằm lên.

Tống Dương hôn xuống dưới.

Nhớ đến câu nói " như bị bóp" của Trương Tấn, Tống Dương dừng lại, không hôn mạnh nữa.

Bàn chân nhỏ bé trong tay anh không ngừng run rẩy, Tống Dương ngước mắt lên, quả nhiên, Tư Tình dùng cánh tay che mắt, môi mím chặt, không phát ra một tiếng động nào, dưới ánh đèn ngủ yếu ớt, mặt cô đã đỏ bừng.

Mỗi lần, Tư Tình cơ bản không nhìn anh, Tống Dương cũng không bao giờ ép buộc, anh tôn trọng sở thích của bạn giường. Hôm nay không hiểu sao, anh lại có chút tò mò về khuôn mặt dưới cánh tay kia.

Một tiếng chuông điện thoại sắc nhọn vang lên, Tư Tình giật nảy mình.

"Xin lỗi." cánh tay kia dường như nghe thấy suuy nghĩ của Tống Dương, ngoan ngoãn bỏ xuống. Tư Tình nhìn anh, mắt đỏ hoe, trong mắt có hơi nước, vẻ mặt như vừa bị làm quá sức, lịch sự hỏi anh: "Tôi có thể nghe điện thoại một lát được không?"

Tống Dương lấy điện thoại của cô từ tủ đầu giường đưa cho cô, liếc mắt nhìn, thấy tên trên người gọi đến là "Mẹ".

Tư Tình vừa nghe máy, đã nghe thấy tiếng người bên kia hỏi: "Con đang ở đâu đấy?"

Giọng mẹ Tư có chút sốt ruột, âm lượng cũng lớn, người ngồi đối diện cũng nghe rõ: "Mẹ vừa xem camera phòng khách, không có ai ở nhà, nhắn tin cho con cũng không thấy trả lời, muốn làm mẹ lo chết hay sao? Bây giờ con đang ở đâu, sao giờ này còn chưa về nhà?"

Tư Tình im lặng nửa giây không rõ ràng, mới nói: "Con đang ở nhà Thi Mạn."

Mẹ Tư thở ra một hơi: "sao không nói với mẹ?"

"Nghĩ là mẹ không có ở nhà, nên con không nói."

"Con bé này, dù thế nào, ở bên ngoài qua đêm cũng phải báo với mẹ và bố con một tiếng chứ."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Vâng, con biết rồi."

"Dạo này công việc của Thi Mạn chắc là bận lắm đúng không? Mẹ nghe mẹ nó nói học kỳ này nó dạy lớp 11 rồi, con đừng có làm phiền người ta, nó..."

"Dạ con biết rồi mẹ." Tư Tình ngắt lời bà: "Thi Mạn đang gọi con , con đi xem sao đã, con cúp máy trước đây, mẹ."

Cúp điện thoại Tư Tình lập tức nhắn tin cho người bạn thân nhất trên wechat, nhờ đối phương che giấu giúp cô ttrước mặt bố mẹ.

Làm xong mọi việc, Tư Tình thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại, Tống Dương ngồi yên vị, dáng vẻ thong dong tự tại. Anh có thói quen sinh hoạt tốt, bình thường thích vận động, đường nét vai lưng nổi bật, uyển chuyển, vì đang trong thái hưng phấn, cánh tay nổi đầy gân xanh nhạt, cơ bắp săn chắc phủ một lớp mồ hôi mỏng.

Vì chuyện vừa làm lúc nãy, ánh mắt anh nhìn cô sâu thẳm và thẳng thắn.

Đây là lần đầu tiên Tư Tình nghiêm túc nhìn Tống Dương trong khoảnh khắc này.

Chỉ một cái liếc mắt, cô cảm thấy tất cả những nơi vừa bị anh chạm vào đều nóng như lửa đốt.

"Xong việc rồi à?" Tống Dương hỏi.

Tư Tình lập tức né tránh ánh mắt anh: Ừm, xin lỗi, tôi không ngờ..."

Cô ngừng nói.

"Không ngờ người nhà lại kiểm tra camera giám sát." Câu này có chút khó nói ra, đối với Tống Dương vốn quen tự do, một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi mà vẫn phải báo cáo mọi hành tung của mình cho bố mẹ mỗi ngày, chắc sẽ khiến anh khó hiểu.

Cô không nói hết câu, Tống Dương cũng không hỏi. Bàn tay to lớn nóng bỏ của người đàn ông dễ dàng kéo cô trở lại.

"Tôi tiếp tục nhé."

Chưa đợi được câu trả lời của Tư Tình, Tống Dương trực tiếp hôn xuống: "ưm..ưm."

Tống Dương từ từ hôn xuống dưới, vén áo cô lên để lộ ra bầu ngực trắng nõn, căng mọng, đầu nhũ dựng đứng vì được Tống Dương xoa nhắn, Tống Dương nhịn không được cúi người cắn mút liên tục.

Một tay kia vuốt phẳng theo eo cô xuống luồn vào bên trong chiếc quần lót, ngón tay chạm đến khe huyệt Tống Dương đưa ha ngón tay vào để nới lỏng, lúc này hoa huyệt dã ướt đẫm.

Hoa huyệt đã nới lỏng từ trước đó, côn thịt to lớn của Tống Dương dễ dàng tiến vào lỗ nhỏ.

Côn thịt Tống Dương thuộc hàng khủng, khi tiến vào Tư Tình nhịn không được khẽ phát ra tiếng rên nhỏ..Vật dũng mãnh càng trở nên cứng và nóng hơn.

Tư Tình cảm thấy lỗ nhỏ bị kéo căng. trong chốt lát cả người cô hoàn toàn mềm nhũn.

Chợt một cú thúc hông đánh úp, toàn bộ côn thịt khổng lồ đã được đưa hoàn toàn vào bên trong Tư Tình. Hoa huyệt nhỏ khít bị kéo căng hoàn toàn...

...

Đến hai giờ sáng thì kết thúc, Tống Dương tắm rửa xong đi ra, Tư Tình đang chuẩn bị thay quần áo đi về.

"Đến nhà Thi Mạn à?" Tống Dương vừa lau tóc vừa hỏi.

Giờ này Thi Mạn chắc chắn đã ngủ rồi, Tư Tình không định làm phiền cô ấy.

"Không." Tư Tình ngẩn người: "Anh còn nhớ cô ấy."

"Không phải bạn cùng bàn cấp ba của em sao." Nhớ đến nội dung cuộc điện thoại vừa rồi của cô, Tống Dương nói: "Giờ này em về nhà, người nhà không hỏi à?"

Tư Tình nói: "Tôi đến cửa hàng tiện lợi ngồi một lát, trời sáng rồi về."

"--"

"Tư Tình." Tống Dương đột nhiên gọi cô. Anh vào tường cười hỏi: "Em không thích khách sạn này? hay là không quen ngủ cạnh người khác?"

Tư Tình lập tức nói: "Không phải."

"Vậy là do anh?" Tống Dương lười biếng nói: "Anh không có thói quen xấu khi ngủ."

"Cũng không phải." Tư Tình phản ứng lại, giơ điện thoại lên giải thích: "sắp đến cuối kỳ rồi, trường vừa thông báo, báo cáo công tác học kỳ này phải nộp vào ngày mai, tôi vẫn chưa hoàn thành phần cuối, tối nay phải thức để làm cho xong, sẽ không ở đây làm phiền anh ngủ nữa."

Tống Dương nói: "Anh ngủ không kén chọn môi trường."

Tư Tình mới thay được một nửa quần áo, váy dài còn chưa kịp mặc vào, đôi chân thẳng tắp trắng nõn lộ ra trong không khí.

Tống Dương liếc mắt nhìn, rồi nhanh chóng dời đi.

Lần này anh đã tiết chế lực đạo, dấu vết chắc sẽ không khó tan như vậy nữa.

Tống Dương xách túi đựng máy tính của cô lên bàn, tiện tay điều chỉnh đèn bàn, chỉnh độ sáng tối đa: "Ở lại đây làm đi."

Tư Tình do dự một chút, lòng riêng chiếm ưu thế: "Được, cảm ơn."

Tống Dương xoay người đi vào phòng tắm, căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, trong lúc chờ máy tính khởi động, Tư Tình nhịn không được nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một trong những lý do khiến căn phòng suite này đắt đỏ là vì nó có cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, có thể nhìn bao quát toàn cảnh Giang Thành về đêm.

Tư Tình chưa từng ngồi vào một chiếc bàn làm việc lớn như vậy, cô chống cằm, nhìn về một phía góc toà nhà ở phía xa.

Đó là khách sạn mà cô và Tống Dương lần đầu gặp gỡ, là nơi cô đã tìm hiểu kỹ trước khi đặt phòng. Rõ ràng cũng là một khách nổi tiếng trong chuỗi, nhưng lại thấp hơn toà nhà Sở Tịch này ít nhất là hai lần, không nhìn thấy ánh đèn trải dài, cũng không nhìn thấy dòn xe cộ tấp nập bên cầu Giang Cảnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tư Tình nhìn ngoài cửa sổ một lúc , rồi mới tập trung lại vào bản báo cáo công việc của mình.

Cô suy nghĩ một chút, đưa tay chỉnh đèn bàn tối đi một nửa.

Ngay sau đó, Tống Dương đột nhiên đi tới.

Anh liếc nhìn đèn bàn, đưa chiếc áo phông vừa lấy từ phòng thay đồ cho cô: "Mặc cái này ngủ đi, thoải mái hơn."

Tư Tình nhìn anh không nhúc nhích.

Tống Dương: "Đã giặt rồi, sạch sẽ."

"...Ý tôi không phải vậy." Tư Tình nhận lấy rồi lại nói một câu cụt ngủm: "Cảm ơn."

Tống Dương lười biếng ừ một tiếng, giơ tay lên, vặn lại đèn bàn sáng nhấ, căn phòng lại sáng trở lại.

"Em là người duy nhất trong số các giáo viên cùng khoá không bị cận thị." Anh nói: "Phải bảo vệ mắt cho tốt."

Tư Tình ngẩn người, buột miệng hỏi: "Sao anh biết?"

Tống Dương: "Trong bài đăng em chia sẻ có ảnh."

Trong hàng ngũ giáo viên, chỉ có mình Tư Tình là không đeo kính, mắt cô cong cong, cười có phần trang trọng và đúng mực, giống như đã luyện tập nụ cười chuẩn mực, nổi bật, xinh đẹp.

Lúc Tư Tình hoàn hồn, Tống Dương đã đi đến đầu kia giường , nằm xuống.

Tư Tình thay áo phông của Tống Dương, rất rộng, không biết là nhãn hiệu gì, chất liệu rất mềm, vừa vặn che hết mông.

Cô mở vòng bạn bè, lần đầu tiên mở bài đăng nhiệm vụ kia, bên trong quả nhiên có ảnh thật, kèm theo dòng chữ "Toàn thể cán bộ giáo viên trường tiểu học Giang Thành cùng chung vui kỷ niệm 50 năm thành lập trường trung học Giang Thành."

Tư Tình nhìn thấy mình không nhịn được xoa xoa mặt.

Cổ áo hơi lệch, tóc tai rối bù, lúc chụp cô không ngờ Tống Dương sẽ nhìn thấy bức ảnh này.

Bên dưới bài đăng này còn có lượt thích của Tống Dương.

Cất điện thoại, Tư Tình tập trung làm việc trở lại.

Gõ vài cái lên bàn phím, cô mím môi, lại mở wechat.

Huỷ bỏ chế độ chặn Tống Dương.

--

Ngày hôm sau, Tư Tình về đến nhà, vừa dựng xe đạp xong, điện thoại đã reo ầm ĩ.

"Tư Tình! Cậu đúng là to gan!!!" Thi Mạn ở đầu dây bên kia hét lên đầu khoa trương: "Cậu! Bây giờ cậu thậm chí còn qua đêm ở chỗ người đàn ông đó!!! A a a a a!!!"

Thi Mạn là bạn thân của Tư Tình, hai người quen nhau từ hồi cấp hai, sau đó luôn học chung lớp, thậm chí cả đại học cũng học cùng trường, cùng chuyên nghành. Hiện tại Tư Tình đang dạy học ở trường tiểu học Giang Thành, còn Thi Mạn thì ở trưởng trung học Giang Thành, ngôi trường cấp ba cũ của họ, dạy lớp 11.

Có lẽ vì bố mẹ đều là giáo viên nên hai người rất thấu hiểu nhau, quan hệ vông cùng thân thiết.

Chuyện Tư Tình có bạn tình cố định chỉ có mình Thi Mạn biết, dù sao thi thoảng Tư Tình về muộn cũng cần cô ấy giúp đỡ che giấu.

Chỉ là cô không nói cho Thi Mạn biết, đối tượng "tình một đêm" của cô là Tống Dương, bạn học cấp ba của họ.

"Chỉ lần này thôi." Tư Tình cười rộ lên, sự mệt mỏi vì thức khuy dường như bị tiếng gọi của Thi Mạn xua tan hết: "Cậu nhỏ tiếng thôi."

"Có sao đâu, bây giờ tớ ở một mình, có ai nghe thấy đâu."

Cùng lớn lên dưới áp lực nặng nề của bố mẹ đều là giáo viên, hoặc là bùng nổ trong im lặng, hoặc là chết dần chết mòn trong im lặng.

Thi Mạn thuộc kiểu người trước, vì bị ép đi xem mắt nên năm ngoái đã chính thức cãi nhau với gia đình, hiện tại đã dọn ra ngoài sống một mình.

Nhưng bây giờ cô cảm thấy cô bạn thân của mình còn điên rồ hơn: "Hôm nay cậu nhất định phải nói cho tớ biết! Người đàn ông đó là ai!!!"

"Nhất định là người cậu quen, cậu không thể nào lên giường với người không rõ lai lịch." Thi Mạn bắt đầu lần phân tích thứ n của mình: "Người cậu quen chính là người tớ quen, biết đâu còn là bạn học của chúng ta, bạn học hồi nào? Đại học hay cấp ba?"

"Không phải." Tư Tình nhanh chóng ngắt lời: "Anh ấy, anh ấy cậu không quen, không phải người chúng ta quen."

Thi Mạn khẳng định: "Cấp ba."

"..."

"Đừng đoán nữa Thi Mạn, tớ thật sự không muốn nói." Tư Tình nhận thua.

Thi Mạn ở đầu dây bên kia thở dài nặng nề, nếu cô ấy không hiểu Tư Tình như vậy thì tốt rồi, người như Tư Tình, nếu không phải thích, căn bản không thể lên giường với người khác.

Nhưng đã thích tại sao không thể đường đường chính chính ở bên nhau?

Chỉ có một đáp án, đó là một tên khốn nạn, chỉ muốn ngủ, không muốn chịu trách nhiệm.

Sáng nhìn thấy tin nhắn của Tư Tình, Thi Mạn đã bị doạ sợ, vốn định hôm nay dù thế nào cũng phải ép hỏi ra tên của tên đàn ông chó chết đó, nhưng nghe thấy Tư Tình cầu xin, Thi Mạn lại mềm lòng.

"Thôi được rồi." im lặng một lúc, Thi Mạn tạm thời thoả hiệp, sau đó lại hét lên: "Nhưng cậu phải thề! Cậu tuyệt đối sẽ không mang thai ngoài ý muốn!!!"

"Sao có thể! Mỗi lần chúng tớ-" Tư Tình ngừng lại, giơ tay lên trời: "Tớ thề."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vượt Quá Giới Hạn Với Nam Thần Yêu Thầm

Số ký tự: 0