Vượt Quá Giới Hạn Với Nam Thần Yêu Thầm

Hai Người... Kh...

2024-12-04 22:30:31

Nộp xong báo cáo công tác, khoảng thời gian bận rộn đầu năm học cuối cùng cũng qua đi.

Chiều thứ ba, sau một tháng hai vị giáo viên nhân dân cuối cùng cũng có thời gian gặp nhau.

Địa điểm được ấn định tại nhà hàng Hàn Quốc yêu thích của Thi Mạn.

Vừa nhìn thấy Tư Tình, Thi Mạn liền rút điện thoại ra, bấm 110: "Cậu như vậy không được, chúng ta vẫn nên báo cảnh sát."

Tư Tình giữ tay cô ấy lại: "Tớ làm sao vậy?"

"Cậu còn hỏi! Tự cậu nhìn xem!" Thi Mạn vừa nói vừa chỉ vào cổ cô: "không phải, sao anh ta lại đánh người? Là bóp hay véo? Hai người -- chờ đã."

Thi Mạn đột nhiên phản ứng lại, tam quan sụp đổ, vẻ mặt kinh hãi: "Hai người ...không phải hai người chơi S..."

"Không phải, sao có thể!" Tư Tình đưa tay che cổ mình: "chẳng lẽ băng cá nhân của tớ dán không kỹ?"

"Cái này hình tròn! sao che được!" Thi Mạn hỏi: "Vậy bị thương kiểu gì?"

"Không phải bị thương, là muỗi--"

Nghe vậy, Thi Mạn cúi đầu định gọi 110 lần nữa.

Tư Tình vội vàng thừa nhận, trong nhà hàng đông nghịt người, nhỏ giọng nhưng kiên định giải thích thay cho Tống Dương: "Anh ấy hôn, là hôn, thật đấy. Thật ra đã mờ đi nhiều rồi, thêm hai ngày nữa là hết hẳn."

"..."

Thi Mạn nhắm mắt lại, dù biết chuyện này đã diễn ra được nửa năm, nhưng cô ấy vẫn không dám tin, Tư Tình thời cấp hai, cấp ba thậm chí còn chẳng mấy cuốn truyện người lớn hay tiểu thuyết ngôn tình, vậy mà lại làm ra chuyện này.

Rốt cuộc người đàn ông đó là ai???!

Thi Mạn nhịn không được lại muốn hỏi, Tư Tình nhìn ra ý đồ của cô ấy, đánh đòn phủ đầu: "Cậu bị cận từ khi nào vậy?"

Lần này Thi Mạn ra ngoài, trên mặt đeo thêm một chiếc kính mà trước đây không có.

Nghe vậy, Thi Mạn đẩy gọng kính: "Không bị cận, đeo cho đẹp thôi, nhìn vậy cho già dặn hơn."

Thi Mạn năm nay 26 tuổi , là giáo viên kiêm chủ nhiệm lớp trẻ nhất trường trung học Giang Thành hiện nay. Trong ngành của họ, tuổi tác quá trẻ không đủ uy nghiêm với học sinh, đặc biệt là học sinh cấp ba. Vì để tăng thêm sự uy nghiêm cho mình, Thi Mạn suốt ngày mặc áo phông đen rộng thùng thình với quần ống rộng, kẹp tóc lên cho gọn gàng, ăn mặc càng già càng tốt.

Tư Tình cười: "Dạo này tình hình trong lớp thế nào rồi?"

"...Đừng nhắc tới nữa." chủ đề được chuyển hướng thành công, Thi Mạn nghẹn lời, cắn một miếng cánh gà thật mạnh: "Tớ thật sự muốn chết chung với đám nhóc thi được 30 điểm đó!"

"Bình tĩnh nào." Tư Tình cười nói: "Cậu đã nói rồi đấy, thành tích của học sinh không thể đại diện cho tất cả."

"Đúng là không đại diện. Nhưng mấy đứa học sinh đó không chỉ học kém, trốn học đánh nhau cái gì cũng làm, hôm trước còn dám vào văn phong tớ trộm bài kiểm tra..."

Thi Mạn cười lạnh: "Cậu còn nhớ Trương Tấn không?"

Tư Tình khựng lại: " Nhớ."

Hồi cấp ba Thi Mạn là uỷ viên trong ban kỷ luật, cô từng nói, cả đời nay cái tên viết nhiều nhất chính là Trương Tấn.

Trương Tấn người bị ghi tên nhiều nhất lớp, còn vì thế mà bị ghi một lỗi nhỏ vào sổ đầu bài, cũng chẳng phục cô ấy. Hồi cấp ba, hai người cứ gặp nau là phải đấu khẩu vài câu, mỗi lần Tư Tình lo lắng nhỡ có đánh nhau thì Thi Mạn sẽ chịu thiệt, Tống Dương lại gần gọi Trương Tấn đi.

Tư Tình: "Không phải trước đây cậu muốn nghỉ việc sao? Bây giờ định thế nào rồi?"

"Trước tiên cứ dạy lớp này đến khi tốt nghiệp đã, tuy có mấy đứa học sinh làm tớ tức, nhưng phần lớn học sinh đều ngoan ngoãn, học kỳ trước không phải tớ cũng có ý định này sao, không biết bị ai lan truyền ra ngoài, phụ huynh học sinh còn đồng long viết thư, bảo tớ đừng đi."

Thi Mạn thở dài: "Thôi đừng nói mấy chuyện phiền phức này nữa. Lễ kỷ niệm thành lập trường cuối tuần này cậu có đến không?"

Nếu là lễ kỷ niệm trường bình thường, Thi Mạn chắc chắn sẽ không hỏi nhiều như vậy, nhưng năm nay đúng dịp kỷ niệm 50 năm thành lập trường Giang Thành, tổ chức rất long trọng, không chỉ sắp xếp nhiều hoạt động, mời nhiều lãnh đạo và cựu học sinh ưu tú, nghe nói còn có bắn pháo hoa và biểu diễn văn nghệ.

"Cậu đi không?" Tư Tình hỏi.

"Ban đầu tớ cũng có hứng thú, nhưng tớ xem trong nhóm chat, đám người Trương Tấn cũng đến, thật mất hứng."

"Nhóm chat?"

"Đúng vậy, chính là nhóm QQ hồi cấp ba lập ra ấy, cậu không thấy sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"...Không, để tớ xem."

Hồi cấp ba Tư Tình bị quản lý nghiêm ngặt, không được động vào máy tính, đi học cũng không có điện thoại, ngay cả QQ cũng là mượn điện thoại của Thi Mạn để tạo.

Lúc đó không biết ai khởi xướng, lập một nhóm QQ, có một bạn học cầm quyển sổ truyền tay nhau, để mọi người ghi lại số QQ của mình, tiện cho cậu ấy kéo vào nhóm.

Quyển sổ truyền đến chỗ Tư Tình, cô vừa định nói rõ tình hình, thì liếc thấy tên của Tống Dương.

Tư Tình vẫn còn nhớ đó là một buổi chiều oi bức, cô nghe tiếng ve kêu, ngẩn người một lúc, rồi quay sang mượn điện thoại của Thi Mạn.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, nhóm đó dần dần im ắng, Tư Tình đi làm rồi đổi điện thoại, thậm chí còn không tải QQ về nữa.

Tải xuống xong, hiện lên thông báo nhập lại tài khoản mật khẩu, Tư Tình liếc nhìn Thi Mạn đang ăn ngấu nghiến bên cạnh, dùng tốc độ nhanh nhất, gõ một chuỗi chữ cái La Tinh vào ô mật khẩu.

Phần mềm thông báo đăng nhập thành công, quả nhiên, tin nhắn nhóm chát hiện thị 99+, nhìn thời gian, là mọi người chát hôm qua.

Nói là nhóm chát của lớp, nhưng thật ra toàn là những người năng nổi nhất trò chuyện.

[Lăng Sương: Lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường Giang Thành ai đi không~]

[Bạn học A: Tớ đi. Mà sao cậu qua nhóm Q chát thế ?]

[Lăng Sương: Nhóm chát wechat chỉ có mấy người các cậu, tớ qua đây hỏi xem có bạn học cũ nào khác muốn đi không.]

[Bạn học B: Lâu rồi không dùng phần mềm này, thấy lạ quá...Lớp trưởng đâu? Đi cùng cậu à?]

[Lăng Sương: Ai quan tâm anh ấy chứ.]

[Bạn học B: sao thế, cãi nhau à? Hahaha]

[Bạn học C: Vợ chồng mà, đầu giường cái nhau cuối giường làm lành. Hay là chúng ta hẹn một địa điểm để tập chung cùng nhau nhỉ, hôm đó đúng vào cuối tuần, buổi tối còn có thể đi tụ tập, có ai sắp xếp không?]

[Trương Tấn: được đấy, để tôi sắp xếp, thế nào?]

Lăng Sương trả lời bằng một tin nhắn thoại, giọng nữ lanh lảnh, nũng nịu mắng: "Trương Tấn, ý cậu là gì hả, wechat không trả lời? Tống Dương có đi không vậy! Cậu ấy lại không trả lời tin nhắn của tớ rồi, rốt cuộc đang làm cao cái gì thế!"

[Trương Tấn: Cậu ấy đang bơi, không xem điện thoại, chúng tôi đang ở cùng nhau.]

[Trương Tấn: không phải, chuyện này còn cần phải hỏi sao, cậu đã lên tiếng rồi cậu ấy chắc chắn sẽ đi.]

[Lăng Sương: Hừ.]

[Lương Sương: vậy lát nữa cậu nói với cậu ấy, phải mặc đồng phục học sinh với tớ đấy nhé.]

...

Thi Mạn ăn một lúc thấy chán, ghé sát vào xem cùng, nhìn thấy avatar của Trương Tấn, cô ấy liền "chậc" một tiếng, nhìn thấy avatar của Lăng Sương, lại buột miệng lẩm bẩm: "Lục Trì cũng chịu đựng giỏi thật đấy ? Cậu ấy và Lăng Sương kết hôn đã một năm rồi, Lăng Sương vẫn dùng avatar đôi với Tống Dương, hôm qua tớ cố ý xem, avatar của Tống Dương cũng không đổi... Thôi, thế giới của đám người bọn họ tớ vẫn không hiểu. Nói đi, cậu có đi không?"

"Không đi nữa."

Tư Tình đăng xuất, xoá phần mềm cười một cái: "Mệt quá, cuối tuần vẫn muốn ở nhà nghỉ ngơi."

"Cũng đúng." Thi Mạn gật đầu: "Vậy tớ cũng không đi nữa."

-

Ngày diễn ra lễ kỷ niệm thành lập trường Giang Thành, 9 giờ sáng.

Tư Tình và Thi Mạn ngồi trong phòng bảo vệ của Trường Giang Thành, hì hục thổi bóng bay.

"Không được rồi, tay tớ mỏi rồi, trường học chết tiệt! Chiếm dụng thời gian cuối tuần của tớ thì thôi đi! Sao còn bắt tớ làm cu li nữa chứ?!" Thi Mạn ngả người ra sau, dựa vào tường than thở.

Chiều thứ sáu tan học, hai người đồng thời nhận được thông báo, nhà trường trân trọng mời toàn thể cán bộ giáo viên của trường Giang Thành tham gia lễ kỷ niệm lần này, đông thời cho biết nêú có cán bộ giáo viên nào muốn đóng góp một phần sức lực cho nhà trường , cũng có thể tích cức đăng ký.

Nói là tự nguyện, nhưng thật ra công việc đã được phân công hết rồi. Thi Mạn còn cố ý "nhờ vả người quen", để lãnh đạo phân công việc của cô ấy và Tư Tình cùng nhau - thổi bóng bay, và chuyển đến các địa điểm tổ chức hoạt động.

Tư Tình vỗ võ đầu cô ấy: "Cậu nghỉ ngơi đi, để tớ thổi cho."

Thi Mạn nhìn cánh tay của đối phương còn nhỏ hơn tay mình nửa vòng: "Thôi, tớ sợ cậu chưa kịp ngất xỉu trên lớp thì đã ngất vì thổi bóng bay rồi, vẫn là cùng làm đi."

Thổi xong bóng bay đã đến giờ ăn trưa, điểm nhân văn duy nhất của trường hôm nay là có thể dùng thẻ giáo viên để ăn trưa miễn phí ở căng tin.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ăn trưa xong quay lại, trong " văn phòng tạm thời" của họ có thêm tấm bảng.

Nhìn thấy họ, trưởng nhóm hoạt động chỉ vào tấm bảng trên mặt đất, cười nói: "Làm phiền hai cô giáo rồi, có thể phải thổi thêm một ít bóng bay nữa, để bao quanh tấm bảng giới thiệu học sinh tốt nghiệp xuất sắc này, làm xong hai cô cứ mang ra treo bên cạnh cổng trường là được, phải làm xong trước hai giờ chiều khi trường mở cửa cho mọi người vào... Buổi chiều không còn việc gì nữa, nghe nói trước đây hai cô cũng là học sinh của trường Giang Thành, chiều nay có thể đi dạo xung quanh."

Để phân luồng, nhà trường đề nghị các khoá học sinh tốt nghiệp lần lượt về trường vào buổi sáng, buổi chiều, buổi tối, khoá của họ được xếp vào buổi chiều.

Trưởng nhóm hoạt động vừa rời đi, Thi Mạn đã trợn trắng mắt: "Cả buổi sáng tớ bị hành hạ ở trường Giang Thành vẫn chưa đủ hay sao, rốt cuộc ai muốn đi dạo chứ ! Làm xong tớ sẽ đi ngay, chạy đấy!"

Tư Tình mỉm cười: "Đúng vậy."

Thổi xong số bóng bay cần dùng, Thi Mạn đứng dậy đi đỡ tấm bảng đang quay lưng về phía họ: "Lại đây, chiêm ngưỡng những học sinh tốt nghiệp xuất sắc này nào."

Tư Tình giúp cô ấy giữ một bên, hai người cùng nhau lập tấm bảng lại.

Nhìn rõ tấm bảng, Tư Tình hơi sững sờ.

Trên bảng, phần lớn học sinh ưu tú chỉ có tên, chỉ có một số ít người được in ảnh.

Được đặt ở vị trí đầu tiên là Tống Dương.

Tống Dương trong ảnh mặc đồng phục học sinh, tóc cắt rất ngắn -- cô nhớ là vào khoảng thời gian nhà trường siết chặt việc chấn chỉnh vẻ bề ngoài, thầy giáo chủ nhiệm cũ của bọn họ là lão Dư đã đích thân túm anh đi cắt tóc.

Kiểu tóc này để trên đầu ai cũng thảm hoạ, Tống Dương thì ngoại lệ.

Không còn tóc che khuất, trung tâm thị giác đề tập trung trên gương mặt anh chàng trai hơi ngẩng cằm nhìn vào ống kính, phơi bày bộ ngũ quan sắc nét và thẳng thớm. Hình như tâm trạng lúc anh chụp bức ảnh này không được tốt lắm, ánh mắt nhìn vào ống kính mang theo sự thiếu kiên nhẫn và khiêu khích, tràn đầy khí chất thanh xuân ngông cuồng.

Diện tích bảng có hạn, phần giới thiệu bên dưới viết rất ngắn gọn, tốt nghiệp trường danh tiếng ở Mỹ, hiện đang làm việc tại tập đoàn Lăng Thịnh.

'Làm việc? Người ta là thái tử gia mà... Cũng đúng, nhà trường không thể viết như vậy thật." Thi Mạn nhìn dòng thứ ba, cười nói: "Tớ biết là có Lăng Sương."

Phần giới thiệu Lăng Sương so với những học sinh ưu tú khác thì khá bình thường, thậm chí còn không ghi tên trường đại học của cô ta, chỉ có một câu "Nhà thiết kế ưu tú", nhưng cô ta xinh đẹp, hồi cấp ba, hễ trường có hoạt động gì, đều bảo cô ta đứng vị trí đầu tiên trong đội nghi thức.

Thi Mạn nhìn ảnh của Lăng Sương, tỏ vẻ thông cảm: "Thôi, xinh đẹp như vậy, nếu là lãnh đạo nhà trường, tớ cũng cho cô ấy lên bảng."

"Ừ." Tư Tình mỉm cười phụ hoạ. Cô đứng dậy, giữ lấy tấm bẳng: "Bây giờ chúng ta mang qua đó nhé?"

-

Bên cạnh cổng trường Giang Thành.

"Treo được không đấy?" hai anh bảo vệ đỡ lấy phần dưới của tấm bảng, lo lắng gọi: "Hay là hai cô xuống trước đi, để chúng tôi treo lên cho, hai cô gái trẻ đừng để bị ngã."

Trong tiếng gọi của bảo vệ, hai người đã treo xong tấm bảng.

Hai người mệt lả, không vội xuống, ngời nghỉ trên chiếc thang chữ A.

"Treo xong rồi." Thi Mạn gọi xuống dưới: "Không sao đâu, chuyện nhỏ ấy mà, ngày nào tôi cũng phải so tài trèo tường với dám học sinh trong lớp, yên tâm đi. Chỉ là làm phiền các anh đỡ cô giáo Tư yếu đuối của chúng tôi một chút."

Tư Tình xoa xoa cánh tay đau nhức, nghe vậy liền cười: "Gì thế, bình thường bài tập tớ bê còn nặng hơn cái này nhiều được không?"

Thi Mạn: "Được rồi, tốt thật, mỗi lần lớp chúng tớ thu bài tập, cứ như thể thiếu mất một nửa số người."

Tư Tình cười càng vui vẻ hơn.

"Đừng cười nữa, cậu nhìn cậu xem." Thi Mạn vui vẻ nói: "Mặt dính đầy bụi rồi kìa."

Mặt sau tấm bảng có chút bụi bặm, chắc là sau khi cô bê xong, tay vô tình chạm vào mặt.

"Đâu." Tư Tình không để ý, đưa tay lau lung tung, cười hỏi: "sạch chưa..."

"Tư Tình?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Tư Tình sững sờ, ngồi trên giá chữ A quay đầu lại, nhìn thấy một nhóm bạn học cấp ba.

Gần chục người rải rác, là những người đã từng xuất hiện trong nhóm QQ trước đó, bọn họ như đã bàn bạc trước, đều mặc đồng phục trường Giang Thành.

Người gọi cô là Trương Tấn, đang đứng giữa đám người đó.

Trong đó chỉ có một người phụ nữ, ánh mắt cô ta lướt qua Tư Tình, nhìn về phía bảng giới thiệu học sinh ưu tú vừa treo xong, sau đó cười rạng rỡ, quay đầu lại nắm lấy cánh tay người đàn ông phía sau: "Tống Dương, cậu xem, tớ và cậu ở trên đó."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vượt Quá Giới Hạn Với Nam Thần Yêu Thầm

Số ký tự: 0