Vượt Quá Giới Hạn Với Nam Thần Yêu Thầm
Tống Dương Vững...
2024-12-20 23:54:38
Ngày thứ bảy, Tư Tình đến trung tâm thương mại mua một món quà cho Trương Tấn.
Trước khi mua, cô hỏi ý kiến Thi Mạn, Thi Mạn nói: [Có thể nhận được lời chúc sinh nhật của tớ đã là phúc ba đời của cậu ta rồi, còn tặng quà nữa? Mơ đi nhé.]
Tuy ngoài miệng Thi Mạn nói vậy, nhưng Tư Tình biết cô ấy thường là miệng cứng lòng mềm. Quả nhiên, Thi Mạn rất nhanh đã gửi tin nhắn tiếp theo: [Mua đại cho xong, đối phó cho qua chuyện.]
Cuối cùng Thi Mạn lại nhắn: [Nghe tên khốn nạn đó nói tiệc tối nay tổ chức ở biệt thự trên núi, không yêu cầu cậu ăn mặc đẹp đến mức nào đâu bảo bối [hoa hồng], chỉ là đừng có mặc quần jean đến đó.]
Tư Tình cười trả lời một câu: [Được rồi, tớ sẽ cố gắng không quê mùa quá mức.] Cuối cùng chọn một hộp trang sức thủ công để đựng đồng hồ.
Lúc đồng ý với Trương Tấn, Tư Tình đã nghĩ, chỉ là đến cho có mặt, tặng quà và lời chúc xong, cô sẽ kiếm cớ rời đi trước, giống như những buổi tiệc liên hoan cùng đồng nghiệp bình thường--
Đúng năm giờ rưỡi chiều, Tư Tình trang điểm nhẹ đứng trước gương, xỏ vào đôi giày cao gót đã lâu không đi.
Hôm nay Tư Tình mặc một chiếc váy dài màu trắng không tay. Khác với những chiếc váy cô thường mặc, chiếc váy này có hiệu ứng tôn dáng rõ ràng, vì kiểu dáng đẹp, phần thân trên gần như ôm sát, tôn lên đường cong cơ thể thon thả và quyến rũ của Tư Tình.
Chiếc váy hàng hiệu này là do Thi Mạn tặng cô, cô chỉ mặc một lần vào năm 20 tuổi, mẹ Tư cho rằng nó quá bó sát và hở hang, bảo cô đừng mặc nữa.
Nói là ít mặc, nhưng sau đó Tư Tình không mặc lại lần nào nữa, không phải vì mẹ cô, mà là bình thường cô thật sự không có dịp nào để mặc chiếc váy này.
Tư Tình xoay một vòng trước gương, thở phào nhẹ nhõm -- may quá, mấy năm nay cô không béo lên, vẫn mặc vừa.
Điện thoại trên giường vang lên một tiếng, Trương Tấn gửi đến một tin nhắn thoại: "Tư Tình, người đến đón cậu xuất phát rồi, cậu ấy ở gần nhà ở gần nhà cậu, chắc khoảng mười phút nữa là đến."
Tư Tình trả lời một tiếng: "Được"
Sàn nhà gỗ, sợ giẫm hỏng, cô cởi giày cao gót ra, xách trên tay, mang theo quà, vừa xuống lầu đã đụng mặt mẹ Tư.
Mẹ Tư dừng bước, nhìn cô từ trên xuống dưới.
"Sao lại mặc chiếc váy này nữa? Không phải đã nói con ít mặc nó thôi sao? Định đi gặp ai vậy?"
Tư Tình nói: "Gần sáu năm rồi con không mặc nó."
Ý là, đã rất ít mặc rồi: "Tối nay con đi dự sinh nhật bạn, lúc ăn tối thứ tư con đã nói với mẹ rồi."
Mẹ Tư hỏi: "Sinh nhật bạn nào của con mà phải mặc như thế này? Sinh nhật Thi Mạn không phải tháng này. Hay là cô giáo nào đó trong văn phòng của con?"
Tư Tình biết nếu lúc này cô nói bừa một cái tên, mẹ cô nhất định sẽ tìm cách để xác nhận.
Hơn nữa cô cũng không cảm thấy cần thiết phải nói dối: "Sinh nhật Trương Tấn."
"Trương Tấn?" Mẹ Tư nghi rất lâu mới nhớ ra cái tên này: "Trương Tấn hồi cấp ba ấy hả? Học chung lớp với con à?"
"Đúng vậy."
Mặc dù mẹ Tư không dạy lớp của Tư Tình hồi cấp ba, nhưng bà đã cố ý tìm hiểu về các học sinh trong lớp cô, một trong những người nổi tiếng nhất, chính là Trương Tấn.
Giàu có, nổi loại, đánh nhau hút thuốc trốn học... Làm đủ trò xấu, thành tích kém cỏi, nhân phẩm thấp kém, nếu không phải nhà cậu ta quyên góp quá nhiều cho trường, thì đã bị đuổi học từ lâu rồi. Lúc đó giáo viên bộ môn của lớp bọn họ từng phàn nàn với bà - Những đứa con nhà giàu này tại sao không đi học trường tư, cứ phải đến trường Giang Thành gây hoạ.
Ngay cả khi tốt nghiệp, bà vẫn nghe loáng thoáng về cậu ta, hình như là vung tiền vào một trường đại học tốt, sau khi bị nhà trường cảnh cáo vì trốn học quá nhiều, ngày nào cũng lái xe sang đến trường, thật là không ra thể thống gì.
Mẹ Tư kinh ngạc: "Sao con vẫn còn liên lạc với cậu ta?"
Tư Tình: "Tình cờ gặp được , cháu gái của cậu ấy học lớp con chủ nhiệm."
Mẹ Tư quan sát cô một lúc. Một lát sau, gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Sau này ít liên lạc với cậu ta thôi, tối nay cũng đừng đi nữa."
"Hả?" Tư Tình sững người: "Tại sao ạ?"
"Đừng chơi với loại người đó." Mẹ Tư thản nhiên nói: "đi thay quần áo đi, ngủ sớm đi, sau này đừng mặc chiếc váy này nữa, trông chẳng ra làm sao, con gái phải ăn mặc đoan trang."
Tư Tình đứng trên cầu thang, hồi lâu sau mới hoàn hồn.
"Con không thấy chiếc váy này có vấn đề gì, rất đẹp, là Thi Mạn tặng con." Tư Tình nói: "Hơn nữa con đã đồng ý Với Trương Tấn rồi."
"Mẹ biết là Thi Mạn tặng con, nên mẹ cũng không yêu cầu con vứt nó đi."
Tư Tình im lặng đứng một lúc, tiếp tục đi xuống lầu. Mẹ Tư lập tức gọi cô lại: "Tư Tình!"
"Con sẽ về sớm." Tư Tình không quay đầu lại nói.
Trong lúc cô cúi đầu đi giày cao gót, mẹ Tư đã chặn ở cửa nhà.
"Mẹ!" Tư Tình không dám tin: "Con chỉ muốn ra ngoài dự sinh nhật bạn thôi mà."
"Mẹ không cấm con đi dự sinh nhật bạn, nếu là Thi Mạn, đồng nghiệp của con, hay là những người bạn đàng hoàng khác, mẹ đều sẽ cho con đi, mẹ sẽ không quản con."
Tư Tình: "Tối nay Thi Mạn cũng đi."
"Đứa nhỏ Thi Mạn đó, trước đây tính tình đã phóng khoáng rồi, mẹ đã sớm nhìn ra, mẹ cũng khuyên bố mẹ nó, nhưng họ không nghe. Kết quả con xem thế nào? Năm ngoái thật sự cãi nhau với gia đình, đến bay giờ vẫn chưa về nhà ở." Mẹ Tư thở dài: "Con là bạn của nó, không khuyên nó thì thôi, sao còn muốn còn nó làm loạn."
"Tại sao con phải khuyên cậu ấy? Cậu ấy không làm gì sai cả." Tư Tình bình tĩnh nói: "Mẹ, mẹ tránh ra."
Mẹ Tư không nhúc nhích, nhìn cô thật sâu.
Hai người giằng co rất lâu, mẹ Tư thở dài một tiếng: "Tư Tình, tối nay con làm mẹ rất thất vọng."
Câu nói này khiến Tư Tình đứng chôn chân tại chỗ.
Có một khảnh khắc, Tư Tình rất muốn hỏi, tại sao mẹ lại dễ dàng thất vọng như vậy?
Hồi nhỏ con ăn ít đi một miếng cơm, không ngủ trưa, mẹ nói mẹ rất thất vọng; đi học rồi con làm ít đi một bài tập, điểm số thụt lùi mấy phần, mẹ nói mẹ rất thất vọng; lớn lên rồi, con muốn ra ngoài tham gia một bữa tiệc sinh nhật của bạn, mẹ nói mẹ rất thất vọng.
Tư Tình há miệng, vừa định nói gì đó, thì phía sau truyền đến tiếng bước chân nặng nề, giọng nói của bố cô vẫn bình tĩnh và uy nghiêm như mọi khi: "Sao vậy, trong phòng cũng nghe thấy tiếng hai mẹ con nói chuyện."
Mẹ Tư đáp: Nó nói muốn đi tham gia sinh nhật của Trương Tấn- chính là cái cậu học sinh kém cỏi nhất trong lớp nó hồi cấp ba đó, tôi không cho nó đi, nó liền nổi giận với tôi."
"Tôi tưởng chuyện gì." Bố Tư tuyên bố phán quyết: "Tư Tình, về phòng đi."
--
Tư Tình về phòng, đứng trước cửa, im lặng rất lâu trong bóng tối.
Hốc mắt cay xè, cô đang cố kìm nén, không muốn làm nhoè lớp trang điểm,
Cho đến khi không nhịn được nữa, cô lại nghĩ, thôi dù sao cũng không đi nữa.
Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, trở thành nguồn sáng duy nhất trong phòng, nghe thấy tiếng chuông, Tư Tình sững người, vội vàng lấy ra xem, sau khi nhìn rõ chữ trên màn hình lại càng ngẩn ra.
Cuộc gọi thoại của Tống Dương
Tư Tình hít hít mũi, luống cuống bắt máy: "Alo?"
Nghe thấy giọng cô, Tống Dương hơi khựng lại: "Tôi đến rồi, xe không vào được, tôi đang đợi em ở ngã tư, em chuẩn bị xong thì ra nhé."
Tư Tình phản ứng lại, người mà Trương Tấn nói đến đón cô, vậy mà lại là Tống Dương.
Tư Tình càng thêm tuyệt vọng.
Không nghe thấy câu trả lời của cô, Tống Dương hỏi: "Sao vậy?"
Tư Tình cay cay mũ, cố gắng kìm nén giọng nói của mình: "Xin lỗi, có lẽ tôi không đi được... Xin lỗi, Tôi vừa định nói với Trương Tấn, xin lỗi."
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, mơ hồ vang lên tiếng đóng cửa xe, lẫn trong tiếng ồn ào bên đường, Tư Tình nghe không rõ lắm.
"Tôi biết rồi, không đi thì không đi, đừng khóc." Tống Dương bình tĩnh hỏi: "Có tiện nói lý do không? Trong người không khoẻ à?"
Vừa nãy Tư Tình đã nghĩ rất lâu trước cửa nhà, trong số những cái cớ đó có cả cái này, có thể dễ dàng lừa gạt cho qua chuyện.
Dù sao cũng 26 tuổi rồi, còn phải nói với bạn bè là bố mẹ không cho ra ngoài, thật quá đáng thương.
Nhưng không biết vì sao, nghe thấy giọng nói của Tống Dương, Tư Tình đột nhiên không muốn bịa ra cái cớ nữa.
"Bố mẹ tôi không cho đi." Tư Tình nói: "xin lỗi anh, để anh phải đến đây một chuyến."
Đầu dây bên kia, Tống Dương cười một tiếng: "...Tôi còn tưởng chuyện gì to tát."
Tư Tình không biết nói gì, chỉ có thể đáp lại một cách khô khan: "Xin lỗi, bên phía Trương Tấn tôi sẽ giải thích với cậu ấy."
"Em muốn đi không?" Tống Dương đột nhiên hỏi.
Tư Tình ngẩn người vì câu hỏi.
Cô muốn đi không?
Thật ra ngay từ ban đầu cũng không muốn đi lắm.
Không quen Trương Tấn, cũng không quen bạn của Trương Tấn, cô sợ mình sẽ lạc lõng, gặp Tống Dương và Lăng Sương, cũng không biết phải làm sao.
Nhưng vào lúc này, nghe thấy giọng nói của Tống Dương, Tư Tình đột nhiên phát hiện, cô muốn đi.
Cô rất muốn rất muốn gặp Tống Dương.
Tư Tình nói: "...Muốn."
Âm thanh nền bên kia điện thoại từ ồn ào chuyển sang yên tĩnh, Tống Dương nhìn những ngôi nhà lầu hai xây bằng gạch đỏ thấp tầng trước mặt, hỏi: "số nhà em là bao nhiêu nhỉ?"
"Số 31." Tư Tình hỏi: "sao vậy?
"Bây giờ em đang ở tầng mấy?"
"Tầng hai."
"...Không bật đèn à?" Tống Dương nói: Tư Tình, mở cửa sổ ra."
Tư Tình ngẩn người, dự cảm được điều gì đó, bỗng nhiên đứng bật dậy từ sàn nhà, chạy nhanh đến cửa sổ với động tác nhỏ nhất có thể, đẩy cửa sổ ra--
Tống Dương đứng dưới cửa sổ, ngước mắt nhìn cô mỉm cười.
Nhìn thấy cô, Tống Dương nhướng mày gần như không thể nhận ra.
Hôm nay Tư Tình mặc một bộ đồ màu trắng, bản thân cô vốn đã trắng trẻo, đứng trong bóng tối, giống như một đoá hoa ngọc lan trắng xinh đẹp.
"Trước đây sao chưa từng thấy em mặc chiếc váy này." Tống Dương nói.
"Thi Mạn bảo tôi đừng mặc quần jean."
Nói xong lại cảm thấy không đúng -- bây giờ Tống Dương đang mặc một chiếc quần jean rộng màu xám đậm, phối với một chiếc áo phông đen có hoạ tiết thêu.
Chỉ là anh vỗn đã cao ráo, chân dài, giống như một cái móc treo quần áo, mặc quần áo gì cũng không quê mùa, luôn đẹp trai một cách tuỳ ý.
Tư Tình ngượng ngùng: "kỳ lạ lắm sao? Vậy tôi đi thay nhé."
Nói xong cô lại hoàn hồn -- vốn dĩ đã không đi dự được rồi, còn thay đồ làm gì?
"Không kỳ lạ." điện thoại hiện lên thông báo cuộc gọi đến, Tống Dương liếc nhìn, cúp máy: "Họ giục rồi, đi thôi."
Tư Tình ngẩn người. Hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, cô ngây ngốc nói: "...đi kiểu gì?"
"Tin tôi không?"
"Tin."
Không ngờ cô sẽ đòng ý nhanh như vậy, nụ cười của Tống Dương càng sâu hơn, anh nói: "Nhảy xuống, tôi đỡ em."
"..."
Tư Tình xoay người vào nhà.
Tống Dương: "..."
Tống Dương bật cười: "Không phải nói tin tôi sao?"
Tư TÌnh lúng túng: "Không phải...tôi đi lấy giày, quà cũng chưa lấy, ngay bây giờ, rất nhanh, anh đợi tôi một chút."
Tống Dương đã quan sát môi trường xung quanh, nhà Tư Tình ở cuối đường, tầng không cao, thậm chí còn chưa bằng tường của trường Giang Thành, ngoài cửa sổ phòng Tư Tình vừa hay là một con hẻm nhỏ, hẻo lánh, yên tĩnh, không có người.
Có điều kiện như vậy, không nhảy cửa sổ một lần thì thật đáng tiếc.
Giày cao gót với túi xách bị ném xuống trước, Tư Tình bước chân ra khỏi cửa sổ, gió nhẹ nhàng thổi bay tà váy của cô trong không khí.
Tối tăm yên tĩnh, xung quanh không một bóng người, Tư Tình cảm nhận làn gió đêm, nghe thấy tiếng tim mình đập, tần suất dường như nhanh nhất từ trước đến nay.
Tống Dương đứng dưới cửa sổ, dang tay về phía cô.
Thấy cô căng thẳng, anh nhìn chiếc váy của cô, nhỏ giọng nói đùa: "có phải tôi nên nhắm mắt lại không."
"Tôi có mặc quần tất. Hơn nữa ... Anh không sao cả, anh có thể nhìn."
Tống Dương rất muốn hỏi cô, sao lúc nào cũng có thể nói ra những lời khiến người ta phải suy ngẫm. Giây tiếp theo, Tư Tình nhảy xuống.
Tống Dương vững vàng đỡ lấy cô, như đỡ lấy một đoá hoa ngọc lan trắng.
Tư Tình vòng tay ôm chặt Tống Dương, vẫn còn hơi sợ hãi, Tống Dương ôm cô, nhấc lên nhấc xuống hai cái.
"Hình như nhẹ hơn rồi." anh nhận xét.
Trước khi mua, cô hỏi ý kiến Thi Mạn, Thi Mạn nói: [Có thể nhận được lời chúc sinh nhật của tớ đã là phúc ba đời của cậu ta rồi, còn tặng quà nữa? Mơ đi nhé.]
Tuy ngoài miệng Thi Mạn nói vậy, nhưng Tư Tình biết cô ấy thường là miệng cứng lòng mềm. Quả nhiên, Thi Mạn rất nhanh đã gửi tin nhắn tiếp theo: [Mua đại cho xong, đối phó cho qua chuyện.]
Cuối cùng Thi Mạn lại nhắn: [Nghe tên khốn nạn đó nói tiệc tối nay tổ chức ở biệt thự trên núi, không yêu cầu cậu ăn mặc đẹp đến mức nào đâu bảo bối [hoa hồng], chỉ là đừng có mặc quần jean đến đó.]
Tư Tình cười trả lời một câu: [Được rồi, tớ sẽ cố gắng không quê mùa quá mức.] Cuối cùng chọn một hộp trang sức thủ công để đựng đồng hồ.
Lúc đồng ý với Trương Tấn, Tư Tình đã nghĩ, chỉ là đến cho có mặt, tặng quà và lời chúc xong, cô sẽ kiếm cớ rời đi trước, giống như những buổi tiệc liên hoan cùng đồng nghiệp bình thường--
Đúng năm giờ rưỡi chiều, Tư Tình trang điểm nhẹ đứng trước gương, xỏ vào đôi giày cao gót đã lâu không đi.
Hôm nay Tư Tình mặc một chiếc váy dài màu trắng không tay. Khác với những chiếc váy cô thường mặc, chiếc váy này có hiệu ứng tôn dáng rõ ràng, vì kiểu dáng đẹp, phần thân trên gần như ôm sát, tôn lên đường cong cơ thể thon thả và quyến rũ của Tư Tình.
Chiếc váy hàng hiệu này là do Thi Mạn tặng cô, cô chỉ mặc một lần vào năm 20 tuổi, mẹ Tư cho rằng nó quá bó sát và hở hang, bảo cô đừng mặc nữa.
Nói là ít mặc, nhưng sau đó Tư Tình không mặc lại lần nào nữa, không phải vì mẹ cô, mà là bình thường cô thật sự không có dịp nào để mặc chiếc váy này.
Tư Tình xoay một vòng trước gương, thở phào nhẹ nhõm -- may quá, mấy năm nay cô không béo lên, vẫn mặc vừa.
Điện thoại trên giường vang lên một tiếng, Trương Tấn gửi đến một tin nhắn thoại: "Tư Tình, người đến đón cậu xuất phát rồi, cậu ấy ở gần nhà ở gần nhà cậu, chắc khoảng mười phút nữa là đến."
Tư Tình trả lời một tiếng: "Được"
Sàn nhà gỗ, sợ giẫm hỏng, cô cởi giày cao gót ra, xách trên tay, mang theo quà, vừa xuống lầu đã đụng mặt mẹ Tư.
Mẹ Tư dừng bước, nhìn cô từ trên xuống dưới.
"Sao lại mặc chiếc váy này nữa? Không phải đã nói con ít mặc nó thôi sao? Định đi gặp ai vậy?"
Tư Tình nói: "Gần sáu năm rồi con không mặc nó."
Ý là, đã rất ít mặc rồi: "Tối nay con đi dự sinh nhật bạn, lúc ăn tối thứ tư con đã nói với mẹ rồi."
Mẹ Tư hỏi: "Sinh nhật bạn nào của con mà phải mặc như thế này? Sinh nhật Thi Mạn không phải tháng này. Hay là cô giáo nào đó trong văn phòng của con?"
Tư Tình biết nếu lúc này cô nói bừa một cái tên, mẹ cô nhất định sẽ tìm cách để xác nhận.
Hơn nữa cô cũng không cảm thấy cần thiết phải nói dối: "Sinh nhật Trương Tấn."
"Trương Tấn?" Mẹ Tư nghi rất lâu mới nhớ ra cái tên này: "Trương Tấn hồi cấp ba ấy hả? Học chung lớp với con à?"
"Đúng vậy."
Mặc dù mẹ Tư không dạy lớp của Tư Tình hồi cấp ba, nhưng bà đã cố ý tìm hiểu về các học sinh trong lớp cô, một trong những người nổi tiếng nhất, chính là Trương Tấn.
Giàu có, nổi loại, đánh nhau hút thuốc trốn học... Làm đủ trò xấu, thành tích kém cỏi, nhân phẩm thấp kém, nếu không phải nhà cậu ta quyên góp quá nhiều cho trường, thì đã bị đuổi học từ lâu rồi. Lúc đó giáo viên bộ môn của lớp bọn họ từng phàn nàn với bà - Những đứa con nhà giàu này tại sao không đi học trường tư, cứ phải đến trường Giang Thành gây hoạ.
Ngay cả khi tốt nghiệp, bà vẫn nghe loáng thoáng về cậu ta, hình như là vung tiền vào một trường đại học tốt, sau khi bị nhà trường cảnh cáo vì trốn học quá nhiều, ngày nào cũng lái xe sang đến trường, thật là không ra thể thống gì.
Mẹ Tư kinh ngạc: "Sao con vẫn còn liên lạc với cậu ta?"
Tư Tình: "Tình cờ gặp được , cháu gái của cậu ấy học lớp con chủ nhiệm."
Mẹ Tư quan sát cô một lúc. Một lát sau, gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Sau này ít liên lạc với cậu ta thôi, tối nay cũng đừng đi nữa."
"Hả?" Tư Tình sững người: "Tại sao ạ?"
"Đừng chơi với loại người đó." Mẹ Tư thản nhiên nói: "đi thay quần áo đi, ngủ sớm đi, sau này đừng mặc chiếc váy này nữa, trông chẳng ra làm sao, con gái phải ăn mặc đoan trang."
Tư Tình đứng trên cầu thang, hồi lâu sau mới hoàn hồn.
"Con không thấy chiếc váy này có vấn đề gì, rất đẹp, là Thi Mạn tặng con." Tư Tình nói: "Hơn nữa con đã đồng ý Với Trương Tấn rồi."
"Mẹ biết là Thi Mạn tặng con, nên mẹ cũng không yêu cầu con vứt nó đi."
Tư Tình im lặng đứng một lúc, tiếp tục đi xuống lầu. Mẹ Tư lập tức gọi cô lại: "Tư Tình!"
"Con sẽ về sớm." Tư Tình không quay đầu lại nói.
Trong lúc cô cúi đầu đi giày cao gót, mẹ Tư đã chặn ở cửa nhà.
"Mẹ!" Tư Tình không dám tin: "Con chỉ muốn ra ngoài dự sinh nhật bạn thôi mà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẹ không cấm con đi dự sinh nhật bạn, nếu là Thi Mạn, đồng nghiệp của con, hay là những người bạn đàng hoàng khác, mẹ đều sẽ cho con đi, mẹ sẽ không quản con."
Tư Tình: "Tối nay Thi Mạn cũng đi."
"Đứa nhỏ Thi Mạn đó, trước đây tính tình đã phóng khoáng rồi, mẹ đã sớm nhìn ra, mẹ cũng khuyên bố mẹ nó, nhưng họ không nghe. Kết quả con xem thế nào? Năm ngoái thật sự cãi nhau với gia đình, đến bay giờ vẫn chưa về nhà ở." Mẹ Tư thở dài: "Con là bạn của nó, không khuyên nó thì thôi, sao còn muốn còn nó làm loạn."
"Tại sao con phải khuyên cậu ấy? Cậu ấy không làm gì sai cả." Tư Tình bình tĩnh nói: "Mẹ, mẹ tránh ra."
Mẹ Tư không nhúc nhích, nhìn cô thật sâu.
Hai người giằng co rất lâu, mẹ Tư thở dài một tiếng: "Tư Tình, tối nay con làm mẹ rất thất vọng."
Câu nói này khiến Tư Tình đứng chôn chân tại chỗ.
Có một khảnh khắc, Tư Tình rất muốn hỏi, tại sao mẹ lại dễ dàng thất vọng như vậy?
Hồi nhỏ con ăn ít đi một miếng cơm, không ngủ trưa, mẹ nói mẹ rất thất vọng; đi học rồi con làm ít đi một bài tập, điểm số thụt lùi mấy phần, mẹ nói mẹ rất thất vọng; lớn lên rồi, con muốn ra ngoài tham gia một bữa tiệc sinh nhật của bạn, mẹ nói mẹ rất thất vọng.
Tư Tình há miệng, vừa định nói gì đó, thì phía sau truyền đến tiếng bước chân nặng nề, giọng nói của bố cô vẫn bình tĩnh và uy nghiêm như mọi khi: "Sao vậy, trong phòng cũng nghe thấy tiếng hai mẹ con nói chuyện."
Mẹ Tư đáp: Nó nói muốn đi tham gia sinh nhật của Trương Tấn- chính là cái cậu học sinh kém cỏi nhất trong lớp nó hồi cấp ba đó, tôi không cho nó đi, nó liền nổi giận với tôi."
"Tôi tưởng chuyện gì." Bố Tư tuyên bố phán quyết: "Tư Tình, về phòng đi."
--
Tư Tình về phòng, đứng trước cửa, im lặng rất lâu trong bóng tối.
Hốc mắt cay xè, cô đang cố kìm nén, không muốn làm nhoè lớp trang điểm,
Cho đến khi không nhịn được nữa, cô lại nghĩ, thôi dù sao cũng không đi nữa.
Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, trở thành nguồn sáng duy nhất trong phòng, nghe thấy tiếng chuông, Tư Tình sững người, vội vàng lấy ra xem, sau khi nhìn rõ chữ trên màn hình lại càng ngẩn ra.
Cuộc gọi thoại của Tống Dương
Tư Tình hít hít mũi, luống cuống bắt máy: "Alo?"
Nghe thấy giọng cô, Tống Dương hơi khựng lại: "Tôi đến rồi, xe không vào được, tôi đang đợi em ở ngã tư, em chuẩn bị xong thì ra nhé."
Tư Tình phản ứng lại, người mà Trương Tấn nói đến đón cô, vậy mà lại là Tống Dương.
Tư Tình càng thêm tuyệt vọng.
Không nghe thấy câu trả lời của cô, Tống Dương hỏi: "Sao vậy?"
Tư Tình cay cay mũ, cố gắng kìm nén giọng nói của mình: "Xin lỗi, có lẽ tôi không đi được... Xin lỗi, Tôi vừa định nói với Trương Tấn, xin lỗi."
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, mơ hồ vang lên tiếng đóng cửa xe, lẫn trong tiếng ồn ào bên đường, Tư Tình nghe không rõ lắm.
"Tôi biết rồi, không đi thì không đi, đừng khóc." Tống Dương bình tĩnh hỏi: "Có tiện nói lý do không? Trong người không khoẻ à?"
Vừa nãy Tư Tình đã nghĩ rất lâu trước cửa nhà, trong số những cái cớ đó có cả cái này, có thể dễ dàng lừa gạt cho qua chuyện.
Dù sao cũng 26 tuổi rồi, còn phải nói với bạn bè là bố mẹ không cho ra ngoài, thật quá đáng thương.
Nhưng không biết vì sao, nghe thấy giọng nói của Tống Dương, Tư Tình đột nhiên không muốn bịa ra cái cớ nữa.
"Bố mẹ tôi không cho đi." Tư Tình nói: "xin lỗi anh, để anh phải đến đây một chuyến."
Đầu dây bên kia, Tống Dương cười một tiếng: "...Tôi còn tưởng chuyện gì to tát."
Tư Tình không biết nói gì, chỉ có thể đáp lại một cách khô khan: "Xin lỗi, bên phía Trương Tấn tôi sẽ giải thích với cậu ấy."
"Em muốn đi không?" Tống Dương đột nhiên hỏi.
Tư Tình ngẩn người vì câu hỏi.
Cô muốn đi không?
Thật ra ngay từ ban đầu cũng không muốn đi lắm.
Không quen Trương Tấn, cũng không quen bạn của Trương Tấn, cô sợ mình sẽ lạc lõng, gặp Tống Dương và Lăng Sương, cũng không biết phải làm sao.
Nhưng vào lúc này, nghe thấy giọng nói của Tống Dương, Tư Tình đột nhiên phát hiện, cô muốn đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô rất muốn rất muốn gặp Tống Dương.
Tư Tình nói: "...Muốn."
Âm thanh nền bên kia điện thoại từ ồn ào chuyển sang yên tĩnh, Tống Dương nhìn những ngôi nhà lầu hai xây bằng gạch đỏ thấp tầng trước mặt, hỏi: "số nhà em là bao nhiêu nhỉ?"
"Số 31." Tư Tình hỏi: "sao vậy?
"Bây giờ em đang ở tầng mấy?"
"Tầng hai."
"...Không bật đèn à?" Tống Dương nói: Tư Tình, mở cửa sổ ra."
Tư Tình ngẩn người, dự cảm được điều gì đó, bỗng nhiên đứng bật dậy từ sàn nhà, chạy nhanh đến cửa sổ với động tác nhỏ nhất có thể, đẩy cửa sổ ra--
Tống Dương đứng dưới cửa sổ, ngước mắt nhìn cô mỉm cười.
Nhìn thấy cô, Tống Dương nhướng mày gần như không thể nhận ra.
Hôm nay Tư Tình mặc một bộ đồ màu trắng, bản thân cô vốn đã trắng trẻo, đứng trong bóng tối, giống như một đoá hoa ngọc lan trắng xinh đẹp.
"Trước đây sao chưa từng thấy em mặc chiếc váy này." Tống Dương nói.
"Thi Mạn bảo tôi đừng mặc quần jean."
Nói xong lại cảm thấy không đúng -- bây giờ Tống Dương đang mặc một chiếc quần jean rộng màu xám đậm, phối với một chiếc áo phông đen có hoạ tiết thêu.
Chỉ là anh vỗn đã cao ráo, chân dài, giống như một cái móc treo quần áo, mặc quần áo gì cũng không quê mùa, luôn đẹp trai một cách tuỳ ý.
Tư Tình ngượng ngùng: "kỳ lạ lắm sao? Vậy tôi đi thay nhé."
Nói xong cô lại hoàn hồn -- vốn dĩ đã không đi dự được rồi, còn thay đồ làm gì?
"Không kỳ lạ." điện thoại hiện lên thông báo cuộc gọi đến, Tống Dương liếc nhìn, cúp máy: "Họ giục rồi, đi thôi."
Tư Tình ngẩn người. Hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, cô ngây ngốc nói: "...đi kiểu gì?"
"Tin tôi không?"
"Tin."
Không ngờ cô sẽ đòng ý nhanh như vậy, nụ cười của Tống Dương càng sâu hơn, anh nói: "Nhảy xuống, tôi đỡ em."
"..."
Tư Tình xoay người vào nhà.
Tống Dương: "..."
Tống Dương bật cười: "Không phải nói tin tôi sao?"
Tư TÌnh lúng túng: "Không phải...tôi đi lấy giày, quà cũng chưa lấy, ngay bây giờ, rất nhanh, anh đợi tôi một chút."
Tống Dương đã quan sát môi trường xung quanh, nhà Tư Tình ở cuối đường, tầng không cao, thậm chí còn chưa bằng tường của trường Giang Thành, ngoài cửa sổ phòng Tư Tình vừa hay là một con hẻm nhỏ, hẻo lánh, yên tĩnh, không có người.
Có điều kiện như vậy, không nhảy cửa sổ một lần thì thật đáng tiếc.
Giày cao gót với túi xách bị ném xuống trước, Tư Tình bước chân ra khỏi cửa sổ, gió nhẹ nhàng thổi bay tà váy của cô trong không khí.
Tối tăm yên tĩnh, xung quanh không một bóng người, Tư Tình cảm nhận làn gió đêm, nghe thấy tiếng tim mình đập, tần suất dường như nhanh nhất từ trước đến nay.
Tống Dương đứng dưới cửa sổ, dang tay về phía cô.
Thấy cô căng thẳng, anh nhìn chiếc váy của cô, nhỏ giọng nói đùa: "có phải tôi nên nhắm mắt lại không."
"Tôi có mặc quần tất. Hơn nữa ... Anh không sao cả, anh có thể nhìn."
Tống Dương rất muốn hỏi cô, sao lúc nào cũng có thể nói ra những lời khiến người ta phải suy ngẫm. Giây tiếp theo, Tư Tình nhảy xuống.
Tống Dương vững vàng đỡ lấy cô, như đỡ lấy một đoá hoa ngọc lan trắng.
Tư Tình vòng tay ôm chặt Tống Dương, vẫn còn hơi sợ hãi, Tống Dương ôm cô, nhấc lên nhấc xuống hai cái.
"Hình như nhẹ hơn rồi." anh nhận xét.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro