Vượt Quá Giới Hạn Với Nam Thần Yêu Thầm

"Sự Kỳ Vọng" Vố...

2024-12-20 23:54:38

Sau lễ kỷ niệm thành lập trường, Giang Thành bước vào tháng sáu nóng như thiêu đốt, nhiệt độ ngoài trời những ngày này luôn dao động quanh mức 35 độ, sân trường ngập tràn ánh nắng chói chang, tiếng ve kêu râm ran không ngớt, trong không khí dường như có một tầng hơi nóng bốc lên.

Trong văn phòng giáo viên của trường tiểu học Giang Thành vang lên tiếng than thở: "Thợ sửa chữa vẫn chưa đến cứu vớt cái điều hoà của văn phòng chúng ta à? Thật sự sắp chết vì nóng rồi."

Điều hoà trong văn phòng đã cũ, bật lên cũng như không, đã báo cáo với lãnh đạo ba ngày rồi mà vẫn chưa có ai đến sửa.

"Cứ chờ đi, ít nhất là phải tuần sau." một người khác nói: "không chịu được thì cô đến lớp trước đi, điều hoà trong lớp mát mẻ."

Cô Lý vội vàng lắc đầu: "Thôi, thà chết nóng, còn hơn chết ồn. Nóng còn có thể tự quạt cho mình được."

Thời tiết nóng nực khiến lòng người bực bội, trong văn phòng nhất thời toàn là tiếng giáo viên dùng vở quạt.

Cô Lý lau lớp mồ hôi mỏng trên mặt, ánh mắt liếc sang người ngồi bàn làm việc bên cạnh, không nhịn được hỏi: "Cô Tư, em không thấy nóng à?"

Hôm nay Tư Tình mặc một chiếc áo khoác cardigan màu trắng, bên trong là váy dài màu xanh lá mạ. Tuy là trang phục mùa hè bình thường, nhưng trong môi trường nóng bức như vậy, bộ đồ này vẫn có vẻ hơi dày, huống chi vị trí văn phòng của bọn họ lại bị ánh nắng chiếu thẳng vào, rèm cửa kém chất lượng cũng không cản được.

Ấy vậy mà Tư Tình dường như không hề bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ. Cô cúi đầu, yên lặng chấm bài tập cho học sinh, tóc đuôi ngựa thấp buông xuống sau gáy, để lộ chiếc cổ thon dài trắng nõn.

Trên người cô không có chút nóng nực bực bội nào, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Người bị gọi tên không có phản ứng gì, cô Lý lại gọi một tiếng: "Cô Tư?"

Tư Tình bỗng nhiên hoàn hồn: "Hả? Xin lỗi cô Lý, vừa nãy em đang suy nghĩ , chị nói gì với em vậy?"

Cô Lý lại lặp lại một lần nữa, Tư Tình cười nhạt: "Cũng bình thường ạ, hình như em chịu nóng khá tốt."

Cô Lý thuận miệng quan tâm: "Gần đây có chuyện gì buồn phiền à? Mấy hôm nay thấy em cứ hay ngẩn người."

Tư Tình nói đùa: "không có ạ, chỉ là lười biếng thôi."

"Quả nhiên, câu nói đó không sai, người tâm tĩnh thật sự không sợ nóng." Cô giáo bên cạnh xen vào: "Cô Tư, dạy toio với, bình thường cô điều chỉnh cảm xúc như thế nào vậy, rõ ràng chúng ta cùng dạy một lớp, sao ngày nào tôi cũng sống trong lửa giận."

Cô Lý lắc đầu: "Cái này không học được đâu, cô Tư trời sinh tính tình đã tốt, đám trẻ con trong lớp chúng ta nghịch ngợm như vậy, cô ấy chưa bao giờ nổi giận với chúng."

"Chúng chỉ nghịch ngợm lúc tan học thôi, lúc học bài vẫn rất ngoan." Tư Tình mỉm cười, lấy ra một chiếc quạt mini từ trong ngăn kéo: "Cô Lý, chị có cần cái này không?"

Mắt cô Lý sáng lên: "Cái này đúng là cứu mạng, cảm ơn, cảm ơn."

Tư Tình định nói không có gì, điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên vang lên một tiếng. Cô vội vàng cầm lên xem.

Ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện ra động tác của mình quá vội vàng, cô Lý thấy vậy, cười hỏi: "Tin nhắn của bạn trai à?"

Ngón tay Tư Tình khựng lại: "Không phải ạ, tin nhắn của mẹ em."

"Tiểu Tư nhà ta không có bạn trai mà." Giáo viên bàn bên cạnh nói.

Tư Tình khẽ mỉm cười .

Mẹ Tư gửi cho cô ảnh chụp thực phẩm, dặn cô chiều tan học về nhà sớm ăn cơm.

Tư Tình trả lời một câu vâng ạ.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, văn phòng giáo viên cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Tư Tình cầm điện thoại im lăng một lúc, thoát khỏi khung chát với mẹ.

Bên dưới tin nhắn của mẹ Tư là vô số nhóm công việc, nhóm phụ huynh, tiếp theo là Thi Mạn, rồi đến mấy giáo viên, phụ huynh học sinh, ông chủ quán ăn sáng tìm cô nói chuyện công việc. Ngoại trừ Thi Mạn, dòng tin nhắn cuối cùng cô trò chuyện với những người khác đều là "Được."

Mãi cho đến khi lướt đến avatar chó Samoyed, Tư Tình mới dừng lại,

Nửa tháng trôi qua kể từ sau lễ kỷ niệm thành lập trường, cô và Tống Dương không nói chuyện với nhau nữa.

Thật ra đây là trạng thái bình thường giữ hai người, vốn dĩ bọn họ không tính là bạn bè, Không có gì để nói chuyện ở những nơi ngoài khách sạn. Khoảng thời gian Tống Dương sang Mỹ, thậm chí bọn họ còn mất liên lạc gần ba tháng.

Nhưng ba tháng đó Tư Tình không cảm thấy khó chịu lắm, trước khi đi ngủ và sau khi thức dậy cô đều sẽ kiểm tra xem có tin nhắn của Tống Dương không, nếu không có thì sẽ bắt đầu mong chờ ngày mai, cho đến khi không nhịn được quyết định tìm thời gian nhắn tin hỏi anh đã về chưa, thì cô nhận được số phòng của Tống Dương.

"Sự kỳ vọng" vốn dĩ rất quý giá đối với Tư Tình, Tống Dương đã hào phóng cho cô rất nhiều.

Nhưng nửa tháng này, Tư Tình chỉ cảm thấy dài đằng đẵng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cuộc hôn nhân của Lăng Sương dường như đang trên bời vực tan vỡ, trong cuộc trò chuyện lần đó, thậm chí còn có ý định "hối hận." Tư Tình đột nhiên không chắc chắn, liệu Tống Dương có còn đến tìm cô hay không.

Nếu không đến nữa, liệu Tống Dương có lịch sự báo cho cô biết, hay cứ thế im lặng kết thúc?

Cô không biết. Cô biết quá ít về Tống Dương.

Tư Tình cầm điện thoại rất lâu, cuối cùng cũng mở khung chát với Tống Dương, gõ chứ: [gần đây có rảnh không?]

Cô nhìn chằm chằm dòng chữ này một lúc, rồi lại xoá hết.

Cô không thể lên giường với Tống Dương trong khi biết mối quan hệ giữ anh và Lăng Sương đang mập mờ.

Lại lo Tống Dương sẽ nhân cơ hội này để thông báo chấm dứt mới quan hệ với cô.

Tư Tình tắt khung chát, suy nghĩ một lúc, mở vòng bạn bè của Lăng Sương, nửa tháng nay Lăng Sương lại cập nhật thêm ba bốn bài đăng, Tư Tình xem hết tất cả các bức ảnh không tìm thấy Tống Dương trong đó, mới thở phào nhẹ nhõm, đặt điện thoại xuống.

Tư Tình cúi đầu nhìn bài tập của học sinh, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng không nhịn được mà đặt bút xuống, gụp mặt xuống bàn, vùi mặt vào cánh tay.

Thật tệ. Cho dù là trốn tránh trong may mắn, hay là đi xem trộm vòng bạn bè của Lăng Sương.

-

Hơn chín giờ tối, đèn trong phòng Tư Tình vẫn sáng, cô đang cặm cụi viết giáo án, điện thoại bên cạnh vang lên một tiếng.

Nhớ đến lời cô Lý nói hôm nay, cô tự dối lòng mình, cố ý đợi hai giây mới cầm lên xem.

[Trương Tấn: Tư Tình, tối thứ bảy, tiệc sinh nhật của tôi, đến lúc đó đến chơi cùng nhé.]

Tư Tình sững người. Ban đầu cô tưởng hôm đó Trương Tấn chỉ nói đùa, không ngờ anh ta lại thật sự mời cô đến.

Hai người không quá thân thiết, cộng thêm mối quan hệ với Thi Mạn, Tư Tình đương nhiên không định đi. Cô suy nghĩ một chút, gõ chữ trả lời.

[Tư Tình: Xin lỗi nhé, hôm đó tôi có hẹn với Thi Mạn rồi, có thể không đến được, chúc cậu sinh nhật vui vẻ trước ^^]

[Trương Tấn: cậu ấy hẹn cậu à? Vậy thì đúng rồi.]

[Trương Tấn: Hôm đó cô ấy cũng đến tiệc sinh nhật của tôi đấy.]

[Tư Tình: ?]

Tư Tình lập tức gọi điện thoại cho Thi Mạn.

Bên kia bắt máy rất nhanh: "Sao thế bảo bối, tớ đang tắm bồn đây."

Tư Tình hỏi: "cậu muốn đến tiệc sinh nhật của Trương Tấn?"

Đương nhiên ban đầu Thi Mạn đã từ chối.

Bảo cô ấy đi chúc mừng sinh nhật Trương Tấn? Cô ấy bị điên à? Cô ấy không nguyền rủa Trương Tấn đã là rộng lượng lắm rồi.

Trớ trêu thay, Trương Tấn rất khéo ăn nói, sau khi nghe cô ấy từ chối liền thở phào nhẹ nhõm, khoa trương nói: "Hay quá, nói xong câu đó tôi đã hối hận rồi, nhưng không còn cách nào khác, tôi là người nói được làm được, đã nói mời cậu thì nhất định sẽ mời cậu. Vậy tôi cúp máy trước đây, chúc cậu sống tạm bợ, công việc vui vẻ."

Chuyện này Thi Mạn có thể nhịn được sao? Cô ấy nhất định phải đi cho bằng được.

"Vừa hay, gần đây tớ lại sắp bị đám học sinh trong lớp chọc tức chết rồi, tớ phải đi tìm người để mắng cho hả giận, nếu không sớm muộn gì tớ cũng bị tức đến nhồi máu cơ tim." Thi Mạn nói: "Cậu ta cũng tìm cậu à? Một mình tớ có thể xử lý cậu ta."

Tư Tình làm sao có thể yên tâm được.

Hơn nữa cái cớ vớ vẩn của cô đã nói ra rồi, không thể rút lại được nữa.

Chỉ là, sinh nhật của Trương Tấn...Tống Dương và Lăng Sương chắc cũng ở đó.

Chưa kịp để Tư Tình nghĩ ra cách giải quyết, tin nhắn của Trương Tấn lại gửi đến: [Vậy quyết định vậy nhé, đến lúc đó tôi sẽ cho người đến đón cậu.]

Tư Tình vội vàng trả lời: [Không cần đâu, đến lúc đó tôi đi nhờ xe Thi Mạn là được rồi.]

[Trương Tấn: Thi Mạn không lái xe, cũng là tôi sắp xếp người đến đón, địa điểm tổ chức tiệc ở trên núi, đường khá ngoằn ngoèo, hai người tự lái xe không an toàn. Không sao đâu, cậu yên tâm, tôi sẽ sắp xếp, cậu chỉ cần gửi địa chỉ nhà cho tôi là được.]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tư Tình không còn cách nào khác, đành phải trả lời: [được rồi, cảm ơn cậu.]

[Trương Tấn: còn khách sáo với bạn học cũ làm gì? À đúng rồi, nhớ mang theo đồng phục cho tôi!!!]

Không ngờ còn có chuyện này.

Tư Tình vội vàng đặt bút xuống, trèo lên giường lục tung lớp trong cùng của tủ quần áo. Không lâu sau, cô tìm thấy hai chiếc áo đồng phục.

Một chiếc áo viết đầy tên, bên cạnh một số cái tên còn có một dòng lời chúc tốt nhiệp nho nhỏ.

Chiếc áo còn lại chỉ có một cái tên.

Tư Tình mở áo ra, nhìn chằm chằm cái tên dó một lúc, rồi mới xoay người đi tìm bút dạ quang và giấy nháp - để tránh bị phát hiện, cô phải thêm tên Tống Dương vào chiếc áo đồng phục kia.

Hồi nhỏ Tư Tình từng học thư pháp, thỉnh thoảng cũng bắt chước chữ của một số danh gia, coi như có chút kinh nghiệm.

Nhưng lần này, cô bắt chước viết mười mấy chữ "Tống Dương". Đều cảm thấy không giống lắm.

Chữ của Tống Dương cẩu thả tuỳ ý, phóng khoáng bay bổng , nét bút nào cũng như đang bay, nhìn thì có vẻ viết không được cẩn thận lắm, nhưng lại rất đẹp.

Bắt chước mấy lần đều không nắm được tinh tuý, Tư Tình dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm tên của Tống Dương, suy nghĩ đột nhiên có chút mơ màng.

Lúc đó, thật ra cô đã lén nhét chiếc áo đồng phục này vào cặp sách gần một tuần rồi, vẫn luôn không tìm được thời cơ thích hợp để lấy ra.

Cuối cùng Tống Dương cũng ở một mình, là vào một ngày thứ tư.

Tống Dương trốn học hai ngày vào tháng cuối cùng trước kỳ thi đại học, bị Dư Bâng gọi lên văn phòng, mắng đến tận gần bảy giờ tối.

Lúc đó Tư Tình ngồi trong lớp học, canh giữ tập đề Tống Dương chưa kịp mang về, ban đầu còn có chút tiếc nuối -- chỉ thêm vài phút nữa, các bạn học đến học buổi tối chắc sẽ đến rồi.

Sau đó Tống Dương quay lại.

Lúc đó Tống Dương chắc hẳn bị mắng không nhẹ, khi Tư Tình gọi anh, anh ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn mang vẻ bực bội và khó chịu.

Nhìn thấy cô, rõ ràng Tống Dương ngẩn người.

"Có thể ký tên lên chiếc áo đồng phục này được không?" Tư Tình hỏi: 'Tớ muốn lưu lại tên của tất cả các bạn trong lớp, để làm kỷ niệm."

Tống Dương giãn lông mày, thản nhiên đồng ý: "Được."

Tư Tình vội vàng đưa bút dạ trong tay ra: "Dùng cái này để ký nhé."

Tống Dương mở áo ra, tìm một lúc, phát hiện mình là người đầu tiên. Anh hỏi: "Vậy tôi ký đại nhé?"

"Được."

Tống Dương ký xoẹt xoẹt hai nét bút, ký xong, đột nhiên bật cười.

Anh ngước mắt nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt: "Chết rồi, hình như ký to quá... Mai tôi mua một cái mới đền cho cậu, ký lại cho cậu một cái mới ."

Tư Tình nhìn vào mắt anh, im lặng ngẩn người.

Mãi đến khi đối phương đợi rất lâu, nghi ngờ nhướng mày, cô mới vội vàng hoàn hồn.

"Không, không cần đâu. Như vậy là ổn rồi, không quá to."

Tư Tình ôm quần áo về, không dám nhìn anh nữa" Cảm ơn cậu, Tống Dương."

...

Lần thứ hai mươi bảy, cưới cùng Tư Tình cũng bắt chước được giống rồi.

Cô cầm chiếc áo viết đầy tên, cẩn thận viết lại tến Tống Dương lên đó.

Tư Tình giơ áo lên, so sánh trái phải thật lâu, thở dài -- vẫn có một chút khác biệt.

May là mức độ khác biệt rất khó nhận ra, chắc là có thể qua mắt được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vượt Quá Giới Hạn Với Nam Thần Yêu Thầm

Số ký tự: 0