Vượt Quá Giới Hạn Với Nam Thần Yêu Thầm
Quan Hệ Của Chú...
2024-12-20 23:54:38
Tư Tình đã bị vô số người gọi là "Cô Tư", sớm đã quen tai rồi.
Nhưng không biết có phải giọng nói của Tống Dương vốn dĩ trong trẻo và trầm thấp hay không, chỉ gọi nhẹ nhàng như vậy, lại cứ như khác với những người khác.
Tư Tình vốn định từ chối, nhất thời bị gọi đến ngẩn người.
Thi Mạn lên tiếng trước: "Thôi thầy Dư, mọi người đi ăn đi, em vói Tư Tình đã đặt nhà hàng rồi, đang định qua đây ạ."
"Đang định đi không phải chưa đi sao? Huỷ bỏ là được rồi." Dư Bâng kiên trì: "Vừa hay thầy muốn hỏi thăm tình hình giảng dạy của em và Tư Tình."
Trương Tấn xen vào: "Lão Dư, đừng để ý đến cậu ấy, cậu ấy không đi vừa hay, lát nữa mọi người đỡ phải ăn không ngon."
Thi Mạn: "Thầy ơi, em huỷ nhà hàng rồi, chúng ta cùng đi ạ."
"Không phải chứ, cậu huỷ lúc nào thế?" Trương Tấn hỏi.
"Bây giờ." Thi Mạn cười lạnh: "Tôi cố tình muốn cậu ăn không ngon, chết đói luôn cho rồi."
Chỉ trong vài câu nói, Tư Tình đang ngẩn người, cô và Thi Mạn đã khó hiểu gia nhập vào đội quân ăn tối nay.
Dư Bâng từ chối mấy nhà hàng ngon mà Trương Tấn nói muốn đưa ông đến, chọn một quán ăn nhỏ gần trường, nói là đã quen ăn ở đó rồi.
Quán ăn cách trường chỉ một cây số, lúc này lại đúng lúc tắc đường, mọi người nhất trí quyết định đi bộ đến đó.
Trên đường đi, để tránh Thi Mạn và Trương Tấn cãi nhau trên đường, Dư Bâng gọi hai người đến bên cạnh, khổ sở khuyên nhủ.
Tư Tình không thân với những người khác, đường cũng hẹp, cô dứt khoát một mình đi cuối cùng cho thoải mái.
Không ngờ đi được một lúc, người đi trước mặt cô lại biến thành Tống Dương và Lăng Sương.
Lăng Sương cố ý đi chậm lại một chút, đi ngang qua một khu trò chơi điện tử, cô ta ngẩng cằm hỏi: "Tống Dương, cậu còn nhớ chỗ này không?"
Tống Dương nói: "Chỗ nào?"
"Là khu trò chơi điện tử này này." Lăng Sương nhón chân lên, ghé sát vào tai anh thì thầm: "Cậu đã tỏ tình với tớ ở đây đấy, cậu không nhớ sao!"
Lần đầu tiên Tư Tình cảm thấy phiền phức vì thính giác mình quá tốt. Cô cúi đầu đếm những viên gạch lát nền nền, bước chân cũng chậm lại rất nhiều.
"Tôi nhớ chứ." Tống Dương thờ ơ hỏi: "Hôm nay sao Lục Trì không đến?"
Lăng Sương ngẩn người, sau đó quay đầu bĩu môi: "Cậu nhất định phải nhắc đến anh ấy sao?"
Tống Dương: "Hỏi thăm thôi."
"Tống Dương, tớ..." Giọng Lăng Sương dừng lại, không nói tiếp, hai người im lặng một lúc.
Sự im lặng này rất ngắn ngủi, đi qua một ngã tư, Lăng Sương đã khôi phục lại bình thường. Cô ta tháo chiếc túi xách trên vai xuống, đưa cho Tống Dương, làm nũng nói: "vác cả ngày rồi, vai tớ mỏi chết đi được, cậu xách giúp tớ một lát đi."
Tay Tống Dương lười biếng buông thõng bên người, không có ý định động đậy: "Sắp đến rồi."
Khoé miệng Lăng Sương xị xuống: "Trước đây tan học, cậu đều xách cặp giúp tớ mà."
Tống Dương cười không mang theo bất kỳ ý nghĩa nào: "Bây giờ không thích hợp nữa."
"Vì sao? Vì tớ đã kết hôn rồi sao?" Lăng Sương nhìn anh, đột nhiên hỏi: "Vậy nếu tớ ly hôn thì sao?"
Một tiếng còi xe buýt chói tai vang lên, Tư Tình giật mình run lên, không nghe rõ cuộc trò chuyện tiếp theo của họ.
Nhưng cô đại khái biết Tống Dương sẽ tả lời như thế nào.
Câu hỏi tương tự ngày Lăng Sương kết hôn, cô cũng đã từng nghe thấy.
--
Dư Bâng đã đặt cho họ chỗ ngồi lớn nhất trong quán ăn, nói là lớn nhất , nhưng thật ra cũng chỉ là một chiếc bàn tròn lớn.
Sau khi ngồi xuống, Thi Mạn cố ý để dành một chỗ bên cạnh mình cho Tư Tình, ai ngờ Trương Tấn lại ngồi phịch xuống đó, còn cười nói: "Thi Mạn, tối nay đừng ai hòng ăn ngon lành."
Lúc Tư Tình bước vào, trên bàn tròn chỉ còn lại ba chỗ ngồi, hai chỗ liền nhau, một chỗ ở phía đối diện xa xa.
Tống Dương kéo một chiếc ghế ra, Lăng Sương thuận theo ngồi xuống, còn ngọt ngào nói lời cảm ơn với anh.
Tống Dương khựng lại không nói gì, anh kéo chiếc ghế bên cạnh Lăng Sương ra, quay đầu nói: "Tư Tình, ngồi đây đi."
Tư Tình mỉm cười với anh, là nụ cười trong bức ảnh chụp chung giáo viên: "Cậu ngồi đi, tôi ngồi bên kia."
Tư Tình nhanh chóng đi đến chỗ ngồi trống cuối cùng, không nhình anh nữa. Tống Dương nhướng mày, cuối cùng chậm rãi ngồi xuống.
Mọi người trên bàn nói chuyện rất sôi nổi, Tư Tình phát huy kỹ năng thường dùng khi tham gia tiệc liên hoan cùng đồng nghiệp, cúi đầu ăn cơm, thi thoảng cười theo mọi người, không quá nổi bật, nhưng cũng không qua loa.
Cho đến khi chủ đề chuyển sang cô.
Dư Bâng hỏi: "Sao hôm nay hai em không mặc đồng phục? Thầy thấy có mấy giáo viên trước đây cũng học ở trường Giang Thành hôm nay cũng mặc đồng phục."
Thi Mạn le lưỡi: " Của em sớm đã làm mất rồi ạ."
"Của em cũng nhất thời không tìm thấy ." Tư Tình cười nói.
"Không phải còn cố ý tìm cả lớp ký tên lên sao? Sao cũng làm mất được." Tống Dương khoanh tay nhìn cô, đột nhiên lên tiếng.
Tư Tình suýt nữa làm rơi đũa.
"Cả lớp? Ký tên ở đâu? Trên đồng phục à?" Trương Tấn nghe vậy liền nghi ngờ hỏi: "Tôi ký rồi sao? Sao không có ấn tượng gì nhỉ."
"Đừng hỏi, hỏi là không tìm cậu ký." Thi Mạn cười nhạo.
Một người bạn học cũ khác cười nói: "hahaha, Tư Tình không tìm cậu à? Lúc đó tôi cũng ký tên rồi."
"?" Trương Tấn nhìn anh ta, vẻ mặt bị tổn thương nói: "Không phải chứ Tư Tình?"
Tư Tình nhnah chóng hoàn hồn, thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vô cùng may mắn vì trước đó mình đã dùng hai bộ đồng phục.
"Xin lỗi, lúc đó không tìm thấy cậu." Tư Tình chắp hai tay, cười ngại ngùng: "Sau này nếu tìm thấy, tôi sẽ bổ sung tên cậu vào."
Trương Tấn: "không được. Chuyện lớn như vậy, cậu nhất định phải mang ra để tôi tự tay bổ sung! Hay là thế này đi, tháng sau sinh nhật tôi, cậu đến dự tiệc sinh nhật của tôi, tiện thể mang theo áo."
Thi Mạn: "Thần kinh à, ai thèm đi dự sinh nhật cậu chứ."
Trương Tấn giơ tay ra chắn giữ anh ta và Thi Mạn: "Cậu không được mời."
Thi Mạn giơ tay lên bẻ ngón tay anh ta.
Dư Bâng: "Hai đứa đừng cãi nhau nữa! Vẫn còn nhỏ sao!"
Sự chú ý của những người khác trên bàn đều bị họ thu hút, lại là một tràng cười nói vui vẻ. Tống Dương nhìn người đang cười vui vẻ đối diện, tò mò nhướng mày.
Quán ăn này tuy không lớn, nhưng đồ ăn thật sự rất ngon, chủ yếu là hải sản, chỉ là vị hơi cay, mà tủ lạnh trong quán lại bị hỏng, không có đồ uống lạnh.
"Qua cửa hàng tiện lợi đối diện mua vài chai đồ uống lạnh đi." Dư Bâng nói: "Ai chưa bóc vỏ, tay còn sạch sẽ thì đi một chuyến."
Tống Dương đứng dậy: "để em đi."
Tư Tình vốn định xung phong nhận việc, thấy anh đứng dậy, cô lại lặng lẽ dựa trở về.
"Tư Tình." Tống Dương đột nhiên nhìn về phía cô: "Đi cùng nhau nhé? Hai người tiện hơn."
Tư Tình ngẩn người một lúc, mới chậm rãi đứng dậy: "...được."
--
Tư Tình cố ý đi chậm lại, theo thói quen muốn tụt lại phía sau, nhưng không biết vì sao, đi được một đoạn, Tống Dương vẫn đi ngang hàng với cô
Đèn xanh của vạch kẻ đường dành cho người đi bộ chuyển sang màu đỏ, người đi bộ vừa mới đi qua một lượt, trên đường lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Dừng lại, Tư Tình vẫn luôn nghiêng mặt nhìn về phía bên kia.
Tống Dương cúi đầu nhìn đỉnh đầu rối bù của cô, một lúc sau mới lười biếng nói: "Cô Tư."
Vai Tư Tình khựng lại, hai giây sau mới qua đầu lại, vẻ mặt tự nhiên: 'Hửm?"
"Tuy rằng quan hệ của chúng ta không trong sạch như vậy." Tống Dương nhìn cô, khoé miệng cong lên một độ cong rất nhỏ: "Nhưng cũng không cần phải giả vờ không quen biết đến mức này chứ."
"...'
"Tôi không giả vờ không quen biết." Tư Tình giải thích: "Chỉ là trước đây chúng ta thật sự không quen biết, quá thân mật, người khác cũng nghi ngờ."
Tống Dương hỏi: "Em với Trương Tấn trước đây rất thân à?"
Tư Tình sững người: "Không có."
"Vậy tại sao lại đối sử khác biệt?"
"Tôi không có"
"Vừa nãy em còn đang nói chuyện với cậu ấy." Tống Dương trần thuật: "Nhưng hôm nay em không nhìn tôi lấy một lần."
"..." Tư Tình im lặng một lúc: "Xin lỗi."
Không ngờ cô lại xin lỗi, Tống Dương kinh ngạc nhướng mày: "Tôi không trách em, không cần xin lỗi."
Anh nhìn góc nghiêng của Tư Tình, đột nhiên hỏi: "Sao hôm nay tâm trạng em không tốt.?"
"..."
Lời phản bác của Tư Tình luôn rất yếu ớt: "Tôi không có."
Tống Dương vạch trần cũng rất không nể nang: "Rõ ràng mà."
Tư Tình nhớ ra những sơ hở của mình hôm nay.
Cô mím môi, kiếm bừa cái cớ: "Tôi không biết, có lẽ vì...hôm nay Lục Trì không đến."
Bên cạnh cuois cùng cũng im lặng.
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Tư Tình như trút được gánh nặng: "Đi thôi."
Tống Dương ừ một tiếng nhạt nhẽo.
Có lý do thích hợp rồi, Tống Dương cuối cùng cũng không hỏi cô những câu hỏi khó trả lời nữa
Mua nước xong, Tư Tình định túi còn lại trên quầy, vừa giơ tay lên, túi đó đã nằm trong tay Tống Dương.
Tư Tình vội vàng nói: 'Vậy để tôi cầm túi đó cho."
"Không cần đâu." Giọng điệu nhàn nhạt: "Thấy tâm trạng em, không tốt, để em ra ngoài hóng gió một chút, không phải thật sự muốn em làm cu li."
Mãi đến khi sắp về đến quán ăn, Tống Dương mới đưa túi nhẹ hơn cho cô, không để cô tay không quay về lúng túng, lúc vào quán, Tống Dương tiện tay thanh toán luôn ở quầy lễ tân.
Bữa tiệc gần kết thúc, vợ thầy Dư gọi điện đến, Dư Bâng rời đi trước, mười phút sau, những người còn lại cũng lần lượt đứng dậy chào tạm biệt.
"Lăng Sương, tôi tiện đường đưa cậu về nhé?" có người hỏi trước khi đi.
"Không cần đâu, Tống Dương sẽ đưa tôi về." Lăng Sương nổi hứng, quay đầu hỏi người bên cạnh: "Tống Dương, cậu vẫn chưa đến xem cửa hàng quần áo mới mở của tớ đúng không? Lát nữa tớ dẫn cậu đi xem."
Tống Dương nói: "Để lần sau đi."
"Vậy tôi và Tư Tình cũng về trước đây." Thi Mạn đứng dậy.
"Tôi đưa hai cậu về nhé?" Tống Dương ngẩng đầu đưa mắt hỏi.
Thi Mạn ngẩn người, xua tay từ chối: "Không cần đâu, tôi lái xe đến, Tư Tình đi cùng tôi."
"Tư Tình, cuối tuần sau gặp nhé, đến lúc đó tôi gửi địa chỉ cho cậu trên Wechat." Trương Tấn cười tủm tỉm nói.
Thi Mạn: "cút đi, Tư Tình sẽ không đến đâu."
Trương Tấn: "Tôi đang nói chuyện với Tư Tình, sao cậu cứ xen vào vậy, à hay là cậu cũng muốn đến? Đượ thôi, vậy tôi miễn cưỡng mời cậu luôn."
Tư Tình vội vàng giữ Thi Mạn lại trước khi cô ấy nổi đoá, cô mỉm cười chào tạm biệt mọi người trên bàn, lần này ánh mắt cô cuối cùng cũng không né tránh Tống Dương nữa : "Bọn tôi về trước đây, hen gặp lại sau, tạm biệt."
--
Trên đường về, Thi Mạn mắng Trương Tấn suốt dọc đường, Tư Tình nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thất thần mấy lần, chỉ khi Thi Mạn hỏi "Phải không" "Đúng không" thì cô mới lấy lại tinh thần, mỉm cười gật đầu phụ hoạ.
về đến nhà, Mẹ Tư nhìn thấy cô, ngạc nhiên: "Hôm nay là lễ kỷ niệm trường, sao con ăn mặc như vây mà đi? Còn làm cho rối tung lên thế này. Con là giáo viên không thể lôi thôi lếch thếch như vậy..."
Tư Tình đáp lại vài câu, quay người về phòng.
Tắm rửa xong trở về giường, Tư Tình vùi mặt vào gối, đến sắp nghẹt mới quay lại.
Cô mở wechat, định trả lời tin nhắn công việc xong rồi đi ngủ, thì thấy ảnh đại diện wechat của Lăng Sương xuất hiện trên vòng bạn bè.
Tư Tình không nhịn được, bấm vào xem.
Là chín bức ảnh, kèm theo dòng chữ: Giá mà có thể mãi mãi ở tuổi 18 thì tốt biết mấy.
Sáu bức ảnh đầu đều là ảnh chụp ở trường Giang Thành, ba bức ảnh cuối lộ mặt.
Một bức là cô chụp giúp Lăng Sương, bức ảnh chung với Tống Dương trước bảng giới thiệu, một bức là Lăng Sương tự chụp trước bảng giới thiệu.
Tư Tình nhìn thấy mình trong phông nền của bức ảnh tự sướng này.
Lăng Sương chắc vô tình chụp được, Tư Tình trong phông nền bức ảnh chỉ là một bóng dáng rất nhỏ, tóc tai lộn xộn, áo sơ mi dài tay dính bẩn một mạng bên hông, quần jean bạc màu vì giặt nhiều lần, càng làm nổi bật vẻ xinh đẹp tinh tế của Lăng Sương.
Bức cuối cùng là ảnh tự sướng của Lăng Sương trên ghế phụ.
Gương mặt cô ta ở phía trước, phía sau là Tống Dương đang lái xe, xe đang chạy, gương mặt hai người đều hơi mờ, là kiểu ảnh giàu cảm xúc.
Cảm giác mệt mỏi trong đầu đột nhiên nặng nề hơn.
Tư Tình tắt ảnh đi, ngón tay dừng lại trên nút like rất lâu.
Cuối cùng vẫn không nhấn vào.
Nhưng không biết có phải giọng nói của Tống Dương vốn dĩ trong trẻo và trầm thấp hay không, chỉ gọi nhẹ nhàng như vậy, lại cứ như khác với những người khác.
Tư Tình vốn định từ chối, nhất thời bị gọi đến ngẩn người.
Thi Mạn lên tiếng trước: "Thôi thầy Dư, mọi người đi ăn đi, em vói Tư Tình đã đặt nhà hàng rồi, đang định qua đây ạ."
"Đang định đi không phải chưa đi sao? Huỷ bỏ là được rồi." Dư Bâng kiên trì: "Vừa hay thầy muốn hỏi thăm tình hình giảng dạy của em và Tư Tình."
Trương Tấn xen vào: "Lão Dư, đừng để ý đến cậu ấy, cậu ấy không đi vừa hay, lát nữa mọi người đỡ phải ăn không ngon."
Thi Mạn: "Thầy ơi, em huỷ nhà hàng rồi, chúng ta cùng đi ạ."
"Không phải chứ, cậu huỷ lúc nào thế?" Trương Tấn hỏi.
"Bây giờ." Thi Mạn cười lạnh: "Tôi cố tình muốn cậu ăn không ngon, chết đói luôn cho rồi."
Chỉ trong vài câu nói, Tư Tình đang ngẩn người, cô và Thi Mạn đã khó hiểu gia nhập vào đội quân ăn tối nay.
Dư Bâng từ chối mấy nhà hàng ngon mà Trương Tấn nói muốn đưa ông đến, chọn một quán ăn nhỏ gần trường, nói là đã quen ăn ở đó rồi.
Quán ăn cách trường chỉ một cây số, lúc này lại đúng lúc tắc đường, mọi người nhất trí quyết định đi bộ đến đó.
Trên đường đi, để tránh Thi Mạn và Trương Tấn cãi nhau trên đường, Dư Bâng gọi hai người đến bên cạnh, khổ sở khuyên nhủ.
Tư Tình không thân với những người khác, đường cũng hẹp, cô dứt khoát một mình đi cuối cùng cho thoải mái.
Không ngờ đi được một lúc, người đi trước mặt cô lại biến thành Tống Dương và Lăng Sương.
Lăng Sương cố ý đi chậm lại một chút, đi ngang qua một khu trò chơi điện tử, cô ta ngẩng cằm hỏi: "Tống Dương, cậu còn nhớ chỗ này không?"
Tống Dương nói: "Chỗ nào?"
"Là khu trò chơi điện tử này này." Lăng Sương nhón chân lên, ghé sát vào tai anh thì thầm: "Cậu đã tỏ tình với tớ ở đây đấy, cậu không nhớ sao!"
Lần đầu tiên Tư Tình cảm thấy phiền phức vì thính giác mình quá tốt. Cô cúi đầu đếm những viên gạch lát nền nền, bước chân cũng chậm lại rất nhiều.
"Tôi nhớ chứ." Tống Dương thờ ơ hỏi: "Hôm nay sao Lục Trì không đến?"
Lăng Sương ngẩn người, sau đó quay đầu bĩu môi: "Cậu nhất định phải nhắc đến anh ấy sao?"
Tống Dương: "Hỏi thăm thôi."
"Tống Dương, tớ..." Giọng Lăng Sương dừng lại, không nói tiếp, hai người im lặng một lúc.
Sự im lặng này rất ngắn ngủi, đi qua một ngã tư, Lăng Sương đã khôi phục lại bình thường. Cô ta tháo chiếc túi xách trên vai xuống, đưa cho Tống Dương, làm nũng nói: "vác cả ngày rồi, vai tớ mỏi chết đi được, cậu xách giúp tớ một lát đi."
Tay Tống Dương lười biếng buông thõng bên người, không có ý định động đậy: "Sắp đến rồi."
Khoé miệng Lăng Sương xị xuống: "Trước đây tan học, cậu đều xách cặp giúp tớ mà."
Tống Dương cười không mang theo bất kỳ ý nghĩa nào: "Bây giờ không thích hợp nữa."
"Vì sao? Vì tớ đã kết hôn rồi sao?" Lăng Sương nhìn anh, đột nhiên hỏi: "Vậy nếu tớ ly hôn thì sao?"
Một tiếng còi xe buýt chói tai vang lên, Tư Tình giật mình run lên, không nghe rõ cuộc trò chuyện tiếp theo của họ.
Nhưng cô đại khái biết Tống Dương sẽ tả lời như thế nào.
Câu hỏi tương tự ngày Lăng Sương kết hôn, cô cũng đã từng nghe thấy.
--
Dư Bâng đã đặt cho họ chỗ ngồi lớn nhất trong quán ăn, nói là lớn nhất , nhưng thật ra cũng chỉ là một chiếc bàn tròn lớn.
Sau khi ngồi xuống, Thi Mạn cố ý để dành một chỗ bên cạnh mình cho Tư Tình, ai ngờ Trương Tấn lại ngồi phịch xuống đó, còn cười nói: "Thi Mạn, tối nay đừng ai hòng ăn ngon lành."
Lúc Tư Tình bước vào, trên bàn tròn chỉ còn lại ba chỗ ngồi, hai chỗ liền nhau, một chỗ ở phía đối diện xa xa.
Tống Dương kéo một chiếc ghế ra, Lăng Sương thuận theo ngồi xuống, còn ngọt ngào nói lời cảm ơn với anh.
Tống Dương khựng lại không nói gì, anh kéo chiếc ghế bên cạnh Lăng Sương ra, quay đầu nói: "Tư Tình, ngồi đây đi."
Tư Tình mỉm cười với anh, là nụ cười trong bức ảnh chụp chung giáo viên: "Cậu ngồi đi, tôi ngồi bên kia."
Tư Tình nhanh chóng đi đến chỗ ngồi trống cuối cùng, không nhình anh nữa. Tống Dương nhướng mày, cuối cùng chậm rãi ngồi xuống.
Mọi người trên bàn nói chuyện rất sôi nổi, Tư Tình phát huy kỹ năng thường dùng khi tham gia tiệc liên hoan cùng đồng nghiệp, cúi đầu ăn cơm, thi thoảng cười theo mọi người, không quá nổi bật, nhưng cũng không qua loa.
Cho đến khi chủ đề chuyển sang cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Bâng hỏi: "Sao hôm nay hai em không mặc đồng phục? Thầy thấy có mấy giáo viên trước đây cũng học ở trường Giang Thành hôm nay cũng mặc đồng phục."
Thi Mạn le lưỡi: " Của em sớm đã làm mất rồi ạ."
"Của em cũng nhất thời không tìm thấy ." Tư Tình cười nói.
"Không phải còn cố ý tìm cả lớp ký tên lên sao? Sao cũng làm mất được." Tống Dương khoanh tay nhìn cô, đột nhiên lên tiếng.
Tư Tình suýt nữa làm rơi đũa.
"Cả lớp? Ký tên ở đâu? Trên đồng phục à?" Trương Tấn nghe vậy liền nghi ngờ hỏi: "Tôi ký rồi sao? Sao không có ấn tượng gì nhỉ."
"Đừng hỏi, hỏi là không tìm cậu ký." Thi Mạn cười nhạo.
Một người bạn học cũ khác cười nói: "hahaha, Tư Tình không tìm cậu à? Lúc đó tôi cũng ký tên rồi."
"?" Trương Tấn nhìn anh ta, vẻ mặt bị tổn thương nói: "Không phải chứ Tư Tình?"
Tư Tình nhnah chóng hoàn hồn, thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vô cùng may mắn vì trước đó mình đã dùng hai bộ đồng phục.
"Xin lỗi, lúc đó không tìm thấy cậu." Tư Tình chắp hai tay, cười ngại ngùng: "Sau này nếu tìm thấy, tôi sẽ bổ sung tên cậu vào."
Trương Tấn: "không được. Chuyện lớn như vậy, cậu nhất định phải mang ra để tôi tự tay bổ sung! Hay là thế này đi, tháng sau sinh nhật tôi, cậu đến dự tiệc sinh nhật của tôi, tiện thể mang theo áo."
Thi Mạn: "Thần kinh à, ai thèm đi dự sinh nhật cậu chứ."
Trương Tấn giơ tay ra chắn giữ anh ta và Thi Mạn: "Cậu không được mời."
Thi Mạn giơ tay lên bẻ ngón tay anh ta.
Dư Bâng: "Hai đứa đừng cãi nhau nữa! Vẫn còn nhỏ sao!"
Sự chú ý của những người khác trên bàn đều bị họ thu hút, lại là một tràng cười nói vui vẻ. Tống Dương nhìn người đang cười vui vẻ đối diện, tò mò nhướng mày.
Quán ăn này tuy không lớn, nhưng đồ ăn thật sự rất ngon, chủ yếu là hải sản, chỉ là vị hơi cay, mà tủ lạnh trong quán lại bị hỏng, không có đồ uống lạnh.
"Qua cửa hàng tiện lợi đối diện mua vài chai đồ uống lạnh đi." Dư Bâng nói: "Ai chưa bóc vỏ, tay còn sạch sẽ thì đi một chuyến."
Tống Dương đứng dậy: "để em đi."
Tư Tình vốn định xung phong nhận việc, thấy anh đứng dậy, cô lại lặng lẽ dựa trở về.
"Tư Tình." Tống Dương đột nhiên nhìn về phía cô: "Đi cùng nhau nhé? Hai người tiện hơn."
Tư Tình ngẩn người một lúc, mới chậm rãi đứng dậy: "...được."
--
Tư Tình cố ý đi chậm lại, theo thói quen muốn tụt lại phía sau, nhưng không biết vì sao, đi được một đoạn, Tống Dương vẫn đi ngang hàng với cô
Đèn xanh của vạch kẻ đường dành cho người đi bộ chuyển sang màu đỏ, người đi bộ vừa mới đi qua một lượt, trên đường lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Dừng lại, Tư Tình vẫn luôn nghiêng mặt nhìn về phía bên kia.
Tống Dương cúi đầu nhìn đỉnh đầu rối bù của cô, một lúc sau mới lười biếng nói: "Cô Tư."
Vai Tư Tình khựng lại, hai giây sau mới qua đầu lại, vẻ mặt tự nhiên: 'Hửm?"
"Tuy rằng quan hệ của chúng ta không trong sạch như vậy." Tống Dương nhìn cô, khoé miệng cong lên một độ cong rất nhỏ: "Nhưng cũng không cần phải giả vờ không quen biết đến mức này chứ."
"...'
"Tôi không giả vờ không quen biết." Tư Tình giải thích: "Chỉ là trước đây chúng ta thật sự không quen biết, quá thân mật, người khác cũng nghi ngờ."
Tống Dương hỏi: "Em với Trương Tấn trước đây rất thân à?"
Tư Tình sững người: "Không có."
"Vậy tại sao lại đối sử khác biệt?"
"Tôi không có"
"Vừa nãy em còn đang nói chuyện với cậu ấy." Tống Dương trần thuật: "Nhưng hôm nay em không nhìn tôi lấy một lần."
"..." Tư Tình im lặng một lúc: "Xin lỗi."
Không ngờ cô lại xin lỗi, Tống Dương kinh ngạc nhướng mày: "Tôi không trách em, không cần xin lỗi."
Anh nhìn góc nghiêng của Tư Tình, đột nhiên hỏi: "Sao hôm nay tâm trạng em không tốt.?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..."
Lời phản bác của Tư Tình luôn rất yếu ớt: "Tôi không có."
Tống Dương vạch trần cũng rất không nể nang: "Rõ ràng mà."
Tư Tình nhớ ra những sơ hở của mình hôm nay.
Cô mím môi, kiếm bừa cái cớ: "Tôi không biết, có lẽ vì...hôm nay Lục Trì không đến."
Bên cạnh cuois cùng cũng im lặng.
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Tư Tình như trút được gánh nặng: "Đi thôi."
Tống Dương ừ một tiếng nhạt nhẽo.
Có lý do thích hợp rồi, Tống Dương cuối cùng cũng không hỏi cô những câu hỏi khó trả lời nữa
Mua nước xong, Tư Tình định túi còn lại trên quầy, vừa giơ tay lên, túi đó đã nằm trong tay Tống Dương.
Tư Tình vội vàng nói: 'Vậy để tôi cầm túi đó cho."
"Không cần đâu." Giọng điệu nhàn nhạt: "Thấy tâm trạng em, không tốt, để em ra ngoài hóng gió một chút, không phải thật sự muốn em làm cu li."
Mãi đến khi sắp về đến quán ăn, Tống Dương mới đưa túi nhẹ hơn cho cô, không để cô tay không quay về lúng túng, lúc vào quán, Tống Dương tiện tay thanh toán luôn ở quầy lễ tân.
Bữa tiệc gần kết thúc, vợ thầy Dư gọi điện đến, Dư Bâng rời đi trước, mười phút sau, những người còn lại cũng lần lượt đứng dậy chào tạm biệt.
"Lăng Sương, tôi tiện đường đưa cậu về nhé?" có người hỏi trước khi đi.
"Không cần đâu, Tống Dương sẽ đưa tôi về." Lăng Sương nổi hứng, quay đầu hỏi người bên cạnh: "Tống Dương, cậu vẫn chưa đến xem cửa hàng quần áo mới mở của tớ đúng không? Lát nữa tớ dẫn cậu đi xem."
Tống Dương nói: "Để lần sau đi."
"Vậy tôi và Tư Tình cũng về trước đây." Thi Mạn đứng dậy.
"Tôi đưa hai cậu về nhé?" Tống Dương ngẩng đầu đưa mắt hỏi.
Thi Mạn ngẩn người, xua tay từ chối: "Không cần đâu, tôi lái xe đến, Tư Tình đi cùng tôi."
"Tư Tình, cuối tuần sau gặp nhé, đến lúc đó tôi gửi địa chỉ cho cậu trên Wechat." Trương Tấn cười tủm tỉm nói.
Thi Mạn: "cút đi, Tư Tình sẽ không đến đâu."
Trương Tấn: "Tôi đang nói chuyện với Tư Tình, sao cậu cứ xen vào vậy, à hay là cậu cũng muốn đến? Đượ thôi, vậy tôi miễn cưỡng mời cậu luôn."
Tư Tình vội vàng giữ Thi Mạn lại trước khi cô ấy nổi đoá, cô mỉm cười chào tạm biệt mọi người trên bàn, lần này ánh mắt cô cuối cùng cũng không né tránh Tống Dương nữa : "Bọn tôi về trước đây, hen gặp lại sau, tạm biệt."
--
Trên đường về, Thi Mạn mắng Trương Tấn suốt dọc đường, Tư Tình nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thất thần mấy lần, chỉ khi Thi Mạn hỏi "Phải không" "Đúng không" thì cô mới lấy lại tinh thần, mỉm cười gật đầu phụ hoạ.
về đến nhà, Mẹ Tư nhìn thấy cô, ngạc nhiên: "Hôm nay là lễ kỷ niệm trường, sao con ăn mặc như vây mà đi? Còn làm cho rối tung lên thế này. Con là giáo viên không thể lôi thôi lếch thếch như vậy..."
Tư Tình đáp lại vài câu, quay người về phòng.
Tắm rửa xong trở về giường, Tư Tình vùi mặt vào gối, đến sắp nghẹt mới quay lại.
Cô mở wechat, định trả lời tin nhắn công việc xong rồi đi ngủ, thì thấy ảnh đại diện wechat của Lăng Sương xuất hiện trên vòng bạn bè.
Tư Tình không nhịn được, bấm vào xem.
Là chín bức ảnh, kèm theo dòng chữ: Giá mà có thể mãi mãi ở tuổi 18 thì tốt biết mấy.
Sáu bức ảnh đầu đều là ảnh chụp ở trường Giang Thành, ba bức ảnh cuối lộ mặt.
Một bức là cô chụp giúp Lăng Sương, bức ảnh chung với Tống Dương trước bảng giới thiệu, một bức là Lăng Sương tự chụp trước bảng giới thiệu.
Tư Tình nhìn thấy mình trong phông nền của bức ảnh tự sướng này.
Lăng Sương chắc vô tình chụp được, Tư Tình trong phông nền bức ảnh chỉ là một bóng dáng rất nhỏ, tóc tai lộn xộn, áo sơ mi dài tay dính bẩn một mạng bên hông, quần jean bạc màu vì giặt nhiều lần, càng làm nổi bật vẻ xinh đẹp tinh tế của Lăng Sương.
Bức cuối cùng là ảnh tự sướng của Lăng Sương trên ghế phụ.
Gương mặt cô ta ở phía trước, phía sau là Tống Dương đang lái xe, xe đang chạy, gương mặt hai người đều hơi mờ, là kiểu ảnh giàu cảm xúc.
Cảm giác mệt mỏi trong đầu đột nhiên nặng nề hơn.
Tư Tình tắt ảnh đi, ngón tay dừng lại trên nút like rất lâu.
Cuối cùng vẫn không nhấn vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro