Vượt Quá Giới Hạn Với Nam Thần Yêu Thầm
Giây Phút Tư Tì...
2024-12-20 23:54:38
Tống Dương đút tay túi quần, đứng ở cuối cùng.
Hôm nay anh cũng mặc đồng phục học sinh, ngoại trừ kểu tóc, vậy mà không khác gì trong ảnh, chỉ là thêm vài phần tự chủ và trầm ổn của người đàn ông trưởng thành, ngược lại càng thêm thu hút.
Tống Dương cao ráo, chân dài, dù đứng ở cuối hàng vẫn là trung tâm. Ban đầu anh đang xem điện thoại, không biết nghe thấy câu nào mới lười biếng ngẩng mắt lên.
Vừa chạm mắt, Tư Tình nhanh chóng dời ánh nhìn đi.
"Tuy rằng sớm đã nghe nói nhà trường vô nhân tính, bắt giáo viên làm cu li, nhưng đây cũng quá vô nhân tính rồi đấy." Trương Tấn nhìn lướt qua tấm bảng, hỏi: "Tư Tình, danh sách học sinh ưu tú chỉ có nhiêu đây thôi à? Có tấm bảng thứ hai không, sao không có tên tôi?"
Tư Tình tiếc nuối nói: "chỉ có một tấm này thôi."
Thi Mạn: "Tiếc là không có bảng sỉ nhục, nếu không cậu chắc chắn đứng đầu."
Trương Tấn không hiểu sao lại bị mắng, khó hiểu nhìn người bên cạnh Tư Tình: "không phải chứ, cô gì ơi, sao cô lại mắng người -- Thi Mạn???."
Thi Mạn không thèm để ý đến anh ta nữa, nhanh chóng nhảy xuống thang, Tư Tình vịn tay vịn, cũng bình an vô sự trở lại mặt đất.
Thi Mạn: "cảm ơn chú, trả chú cái thang, để ở đâu ạ?"
"Không cần không cần, để chúng tôi mang về là được rồi." hai chú bảo vệ mỗi người ôm một chiếc thang, cười nói: "Hai cô đi chơi đi."
Thi Mạn gật đầu: "Vậy chúng tôi đi đây."
"Ê, lễ kỷ niệm trường còn chưa bắt đầu mà, hai người đi đâu đấy? Cùng đi gặp lão Dư đi." Trương Tấn kéo vạt áo Thi Mạn, vẻ mặt tò mò, không sợ chết mà tiến lại gần: "Thi Mạn, sao giờ cậu lại trông như thế này, hồi cấp ba có phải cậu khai gian tuổi không đấy? Năm nay cậu phải ba mươi rồi chứ?"
Thi Mạn hất tay ra thật nhanh: "Ai thèm đi cùng cậu chứ, quen cậu lắm à? Tôi bao nhiêu tuổi liên quan gì đến cậu, buông tay ra!"
Tư Tình không ngờ đã tốt nghiệp lâu như vậy rồi mà hai người gặp nhau vẫn cãi nhau như vậy, vẫn là cái kiểu câu tiếp theo là sẽ đánh nhau đến nơi.
Cô vừa định tiến lên đưa Thi Mạn rời đi.
"Tư Tình!" mùi nước hoa ngọt ngào xộc vào mũi, Lăng Sương ôm lấy cánh tay cô: "Lâu rồi không gặp!"
Tư Tình dừng bước, cười nói: "Lâu rồi không gặp."
Lăng Sương trang điểm tinh xảo, tóc cũng được uốn xoăn cẩn thận, cả người trông như một cô búp bê xinh đẹp, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe.
"Vừa nãy nghe Trương Tấn nói cậu đang dạy học ở đây, không ngờ Thi Mạn cũng vậy." Vừa nói, Lăng Sương vừa đánh giá Tư Tình.
Áo sơ mi dài tay và quần jean vừa tiện làm việc lại vừa chống nắng, giày thể thao trắng, mái tóc lộn xộn vì làm việc cả sáng.
Lăng Sương nói: "Xem ra mọi người nói đúng, nghề giáo viên đúng là tàn phá con người."
Tư Tình mỉm cười, không đáp lời.
"Gặp cậu thật đúng lúc, vừa nãy còn đang lo lắng, hôm nay toàn đàn ông đến, chụp ảnh chắc chắn không đẹp." Lăng Sương lấy một chiếc máy ảnh ra khỏi túi: "Tư Tình, cậu chụp cho tớ vài tấm được không? Tớ muốn chụp chung với tấm bảng này."
Tư Tình nhận lấy: "Đương nhiên là được rồi."
Lăng Sương dạy cô vài nút bấm cơ bản, Tư Tình cúi đầu mày mò chức năng máy ảnh, thử chụp một tấm.
Lăng Sương hài lòng nói: "Đúng rồi, chính là như vậy, chụp cho tớ đẹp một chút nhé, cảm ơn cậu!...Tống Dương, lại đây nhanh lên, chúng ta chụp ảnh chung nào."
"Không muốn chụp, cậu tự chụp đi." Tống Dương cuối cùng cũng lên tiếng.
Giọng nói hơi khàn, giống như vừa mới ngủ dậy.
Hình như anh vẫn chưa điều chỉnh được lệch núi giờ, Tư Tình nhớ lại lần trước ngủ lại chỗ anh, cả buổi sáng Tống Dương không hề có dấu hiệu tỉnh dậy, cô chỉ có thể để lại tin nhắn rồi rời đi trước, Tống Dương mãi đến chiều mới trả lời cô.
Tư Tình giơ máy ảnh lên, tìm góc chụp đối diện với bảng giới thiệu.
"Chỉ là tối qua tớ cho cậu leo cây thôi mà? Cậu nhỏ mọn thật đấy!" Lăng Sương nói: "Chụp chung với tớ một tấm đi! Trên bảng còn có ảnh của chúng ta nữa kìa."
"Tối qua là Trương Tấn tổ chức."
"Được rồi, vậy không phải tớ cho cậu leo cây, là cho Trương Tấn leo cây, vậy bây giờ cậu càng phải chụp ảnh chung với tớ... Tống Dương, chụp một tấm đi mà,Tống Dương, Tống Dương, Tống Dương!"
Cánh làm nũng của Lăng Sương vẫn giống như hồi cấp ba, vừa phiền phức vừa đáng yêu, Tư Tình nhớ lại, sau đó Tống Dương thường sẽ nghieeng mặt cười khẽ, rồi chiều theo Lăng Sương.
Bây giờ Tư Tình không nhìn thấy phản ứng của Tống Dương, vài giây sau, Tống Dương xuất hiện trong ống kính.
Lăng Sương đứng bên phải, Tống Dương chậm rãi đi đến bên trái, hai người cách nhau rất xa, xa đến mức ống kính gần như không thể chứa hết.
Nhưng cả hai đều có ngoại hình nổi bật, lại đều mặc đồng phục học sinh, vẫn tạo nên một khung cảnh đẹp mắt.
"Cứ đứng như vậy sao?" không biết có phải vì làm việc dưới trời nắng gắt quá lâu không, Tư Tình cảm thấy cổ họng hơi khô khốc. Cô cố nén sự khó chịu, nhỏ giọng hỏi: "Có phải đứng xa quá không?"
Tống Dương nhìn thẳng vào ống kính, như thể đang nhìn cô: "Cứ như vậy đi, ảnh của tôi ở bên này."
Trên bảng giới thiệu, ảnh của Tống Dương và Lăng Sương một đầu một cuối, đúng là một trái một phải.
Lăng Sương do dự một chút, miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi."
Tư Tình mím môi, đành phải cầm ống kính lùi ra sau.
Một cơn gió thổi qua, lọn tóc của Tư Tình bị rơi xuống trong lúc bận rộn bị cuốn lên không trung, mãi không rơi xuống, kết hợp với tư thế hơi cúi người của cô, trông có vẻ hơi ngốc nghếch.
Khoảnh khắc Tư Tình nhấn nút chụp, Tống Dương nhướng mày, khoé miệng khẽ nhếch lên.
Chụp ảnh xong bên cạnh vẫn còn đang cãi nhau.
Thi Mạn và Trương Tấn dường như là oan gia trời sinh, lúc đi học còn có tiếng chuông vào lớp để bọn họ tạm thời ngừng chiến, bây giờ chỉ có thể dựa vào sức người.
Tư Tình nắm lấy tay Thi Mạn: "Thi Mạn, đã sắp xếp xong rồi, chúng ta về thôi?"
"Tư Tình, chỗ này nắng lắm, cậu về trước đi, tớ mắng cậu ta thêm hai câu nữa." Thi Mạn không quay đầu lại, vẫn đang mắng: "Cậu còn mặt mũi nhắc đến chuyện cấp ba! Chuyện cậu ngày nào cũng trộm vở ghi chép của tôi, tôi vẫn chưa tính sổ với cậu đâu! Cậu là đồ tồi ! Đồ cặn bã!"
Tư Tình không giữ được, theo bản năng tìm người có thể ngăn cản bọn họ.
Quay đầu lại, mới phát hiện Tống Dương đã đứng sau lưng cô.
Tống Dương nhìn chằm chằm vào gáy cô từ lâu, bọn họ chỉ cách nhau nửa bước chân, Tư Tình quay đầu lại suýt chút nữa đụng phải anh.
Bắt gặp ánh mắt cầu cứu của Tư Tình, Tống Dương chợt nhớ ra, trước đây hình như cô cũng thường như vậy.
Rõ ràng bọn họ không thân thiết, nhưng cứ hễ Trương Tấn và Thi Mạn cãi nhau, phản ứng đầu tiên của Tư Tình luôn là nhìn về phía mình.
Đây là lần đầu tiên Tư Tình nhìn thẳng vào anh hôm nay.
Nghĩ đến dáng vẻ cô vội vàng né tránh ánh mắt của mình trên thang lúc nãy, Tống Dương không hiểu sao lại muốn cười. Anh biết rõ ánh mắt của Tư Tình có ý gì, nhưng lại giả vờ không hiểu, cụp mi mắt xuống im lặng nhìn cô.
Chụp ảnh xong, Tống Dương như bừng tỉnh, thần sắc thoải mái, đuôi lông mày hờ hững nhướng lên, trong nháy mắt, càng giống với dáng vẻ trong ảnh hơn.
Nhận ra tim mình đập nhanh hơn vài nhịp, Tư Tình hoàn hồn, vội vàng lùi lại một bước dời mắt đi chỗ khác.
Thấy Tống Dương tỏ vẻ không muốn xen vào, Tư Tình quyết định tự mình cố gắng, cô lại đi kéo vạt áo Thi Mạn, định giải vờ đau bụng, bên cạnh có một luồng gió thoảng qua, mang theo mùi sữa tắm nhàn nhạt.
"Cậu có đi không." Tống Dương đi đến bên cạnh Trương Tấn, giọng nói uể oải: "Bên kia sắp bắt đầu rồi."
Trương Tấn: "Đi chứ, chết tiệt, sao giờ này rồi... Không chấp cậu nữa, bây giờ đại gia đây phải đi hội trường lớn diễn thuyết, lão Dư còn đang đợi chúng tôi đấy."
Ba giờ chiều có hoạt động ở hội trường lớn của trường, một trong các tiết mục là học sinh tốt nghiệp xuất sắc lên sân khấu diễn thuyết.
Là giáo viên của trường, Thi Mạn đương nhiên cũng biết chuyện này. Cô ấy lớn tiếng cười khẩy một tiếng: "Thôi đi, cậu á? Sợ là Tống Dương lên sân khấu diễn thuyết, còn cậu ở dưới vỗ tay đấy."
Trương Tấn tức giận trừng mắt, nhân lúc anh ta chưa kịp nghĩ ra câu tiếp theo, Tư Tình vội vàng kéo Thi Mạn rời đi, để lại một câu: "Vậy hai người mau đi đi, muộn nữa là thật sự trễ đấy, tạm biệt."
--
Họ đến muộn, chỗ ngời trong hội trường lớn gần như đã kín, ban giám hiệu nhìn thấy Tống Dương, mời anh đến ngồi ở những hàng ghế đầu được để trống đặc biệt, nhưng Tống Dương từ chối.
"Không cần đâu ạ, em đứng phía sau cùng thầy Dư là được rồi, cảm ơn."
Người phụ trách rời đi, Dư Bâng đánh giá một lượt đám học trò cũ của mình, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tống Dương, hài lòng nói: "Tốt, cũng coi như nghe lời, thật sự mặc đồng phục đến đây rồi."
Dư Bâng là giáo viên chủ nhiệm hời cấp ba của bọn họ, hiện đã nghỉ hưu, là một ông lão nhỏ con đeo kính, giọng nói sang sảng.
Tống Dương mỉm cười nhạt: "Thầy đã lên tiếng rồi, không mặc không được ạ."
"Bên phía nhà trường muốn chụp ảnh mà, nói là đều mặc đồng phục sẽ chỉnh tề hơn." Dư Bâng vui vẻ nói: "Giá mà hoiof cấp ba em cũng nghe lời như vậy thì tốt rồi."
"Hồi cấp ba em nghe lời thầy nhất còn gì ạ."
"Được rồi đừng có ở đây viết sử cho thầy." Dư Bâng hỏi: "Lát nữa học sinh ưu tú phát biểu, em thật sự không lên nói hai câu à."
Tống Dương tuỳ tiện gật đầu: "Được ạ, em lên truyền thụ cho các em học sinh kinh nghiệm trèo tường trốn học, hồi đó em nghiên cứu tận ba năm đấy."
Dư Bâng vừa tức vừa buồn cười, giống như trước đây, vỗ một cái vào vai anh.
-
Tư Tình vốn tưởng rằng gặp phải Trương Tấn, Thi Mạn sẽ rất tức, không ngờ đi được một đoạn, trên mặt Thi Mạn vậy mà lại mang theo nụ cười.
"Đã quá!" Thi Mạn cảm khái: "Bình thường tớ không tiện mắng mấy đứa học trò khốn nạn trong lớp như vậy, đã quá!!!"
Tư Tình phụt một tiếng cười ra thành tiếng.
Cô yên tâm, dỗ dành: "Vậy chúng ta đi ăn cơm nhé?"
"Được." Thi Mạn hét lớn: "Tớ muốn ăn cơm! Tớ muốn mát xa! Tớ muốn ngủ!"
Ngay sau đó, điện thoại của Tư Tình vang lên, là cuộc gọi của giáo viên trong nhóm hoạt động.
Nhìn thấy người gọi đến, Thi Mạn suy sụp: "Đừng nghe máy -- đừng nghe máy--"
Tư Tình nhịn cười nghe máy, tránh khỏi tay Thi Mạn muốn giúp cô cúp máy: "Cô Trần... Vâng, em vẫn còn ở trường, có việc gì ạ?... Vâng. Thi Mạn về rôi ạ, em tự qua đó được...vâng, em đến ngay."
"Bên hội chợ có một gian hàng thiếu người, tớ phải qua đó hỗ trợ một chút." cúp điện thoại, Tư Tình nói: "Cậu về ngủ đi, tớ tự qua đó được rồi."
"Thôi đi, sao tớ nỡ lòng nào để cậu ở đây chịu khổ một mình chứ? Tư Tình, cậu đúng là người tốt quá! Cậu như vậy không được đâu!" Thi Mạn ôm lấy cổ cô, vẻ mặt chán nản nói: "Đi Thôi."
Làm xong việc đã gần năm giờ chiều.
Hai người đi qua sân vận động từ cổng trồng, Thi Mạn ra lệnh: "Bây giờ cậu lập tức bật chế độ không làm phiền cho điện thoại đi, đừng để bị bắt làm việc nữa."
Tư Tình bật cười: "Tối nay muốn ăn gì? Tớ mời."
"Đừng, bữa trước là cậu mời rồi, bữa này đến lượt tớ." Thi Mạn xoa xoa bụng: "Đi ăn thịt nướng đi..."
"Thi Mạn? Tư Tình?"
Hôm nay là lần thứ hai bị gọi lại, hai người quay đầu lại, thì ra lại cùng một nhóm người.
Chỉ là lần này người lên tiếng không phải Trương Tấn, mà là Dư Bâng.
Hai người sững sờ, vội vàng dừng bước chào hỏi ông: "Thầy Dư."
"Hôm nay thầy còn đang nghĩ sao không thấy hai em đâu." Gặp lại cán bộ lớp cưng ngày trước, nụ cười trên mặt Dư Bâng cũng trở nên hiền hoà hơn rất nhiều: "Sao hôm nay bố mẹ hai em không đến?"
Tư Tình đáp: "Bố mẹ em đều đang đi công tác, ở tỉnh ngoài tham gia hội nghị học thuật, phải đến tối mới về đến nhà, nên không đến được ạ."
Dư Bâng gật đầu: "Dạy học ở đây cảm thấy thế nào?"
Thi Mạn thành thật hơn nhiều: "Cảm thấy thầy trước đây thật sự quá vĩ đại."
Dư Bâng cười lớn: "Đã gặp nhau rồi thì tốt quá, đúng lúc, đám nhóc này cứ nằng nặc kéo thầy đi ăn cơm, đều là bạn học cả, hai em cũng đi cùng luôn đi."
Nói xong Dư Bâng mới nhớ ra hồi đi học, Tư Tình và Thi Mạn không phải là người cùng một thế giới với đám học trò nổi bật bên cạnh ông. Ông không biết chuyện xảy ra buổi chiều, nhìn về phía những người bên cạnh: "Chắc các em vẫn còn nhớ nhau chứ? Tư Tình và Thi Mạn, cán bộ lớp này trước, bây giờ đang dạy học ở đây..."
"Đương nhiên là nhớ ạ."
Tư Tình vừa mới nghĩ xem nên từ chối thế nào, Tống Dương đã lên tiếng trước, anh mỉm cười: "Lúc đến đã gặp cô Tư rồi ạ."
Hôm nay anh cũng mặc đồng phục học sinh, ngoại trừ kểu tóc, vậy mà không khác gì trong ảnh, chỉ là thêm vài phần tự chủ và trầm ổn của người đàn ông trưởng thành, ngược lại càng thêm thu hút.
Tống Dương cao ráo, chân dài, dù đứng ở cuối hàng vẫn là trung tâm. Ban đầu anh đang xem điện thoại, không biết nghe thấy câu nào mới lười biếng ngẩng mắt lên.
Vừa chạm mắt, Tư Tình nhanh chóng dời ánh nhìn đi.
"Tuy rằng sớm đã nghe nói nhà trường vô nhân tính, bắt giáo viên làm cu li, nhưng đây cũng quá vô nhân tính rồi đấy." Trương Tấn nhìn lướt qua tấm bảng, hỏi: "Tư Tình, danh sách học sinh ưu tú chỉ có nhiêu đây thôi à? Có tấm bảng thứ hai không, sao không có tên tôi?"
Tư Tình tiếc nuối nói: "chỉ có một tấm này thôi."
Thi Mạn: "Tiếc là không có bảng sỉ nhục, nếu không cậu chắc chắn đứng đầu."
Trương Tấn không hiểu sao lại bị mắng, khó hiểu nhìn người bên cạnh Tư Tình: "không phải chứ, cô gì ơi, sao cô lại mắng người -- Thi Mạn???."
Thi Mạn không thèm để ý đến anh ta nữa, nhanh chóng nhảy xuống thang, Tư Tình vịn tay vịn, cũng bình an vô sự trở lại mặt đất.
Thi Mạn: "cảm ơn chú, trả chú cái thang, để ở đâu ạ?"
"Không cần không cần, để chúng tôi mang về là được rồi." hai chú bảo vệ mỗi người ôm một chiếc thang, cười nói: "Hai cô đi chơi đi."
Thi Mạn gật đầu: "Vậy chúng tôi đi đây."
"Ê, lễ kỷ niệm trường còn chưa bắt đầu mà, hai người đi đâu đấy? Cùng đi gặp lão Dư đi." Trương Tấn kéo vạt áo Thi Mạn, vẻ mặt tò mò, không sợ chết mà tiến lại gần: "Thi Mạn, sao giờ cậu lại trông như thế này, hồi cấp ba có phải cậu khai gian tuổi không đấy? Năm nay cậu phải ba mươi rồi chứ?"
Thi Mạn hất tay ra thật nhanh: "Ai thèm đi cùng cậu chứ, quen cậu lắm à? Tôi bao nhiêu tuổi liên quan gì đến cậu, buông tay ra!"
Tư Tình không ngờ đã tốt nghiệp lâu như vậy rồi mà hai người gặp nhau vẫn cãi nhau như vậy, vẫn là cái kiểu câu tiếp theo là sẽ đánh nhau đến nơi.
Cô vừa định tiến lên đưa Thi Mạn rời đi.
"Tư Tình!" mùi nước hoa ngọt ngào xộc vào mũi, Lăng Sương ôm lấy cánh tay cô: "Lâu rồi không gặp!"
Tư Tình dừng bước, cười nói: "Lâu rồi không gặp."
Lăng Sương trang điểm tinh xảo, tóc cũng được uốn xoăn cẩn thận, cả người trông như một cô búp bê xinh đẹp, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe.
"Vừa nãy nghe Trương Tấn nói cậu đang dạy học ở đây, không ngờ Thi Mạn cũng vậy." Vừa nói, Lăng Sương vừa đánh giá Tư Tình.
Áo sơ mi dài tay và quần jean vừa tiện làm việc lại vừa chống nắng, giày thể thao trắng, mái tóc lộn xộn vì làm việc cả sáng.
Lăng Sương nói: "Xem ra mọi người nói đúng, nghề giáo viên đúng là tàn phá con người."
Tư Tình mỉm cười, không đáp lời.
"Gặp cậu thật đúng lúc, vừa nãy còn đang lo lắng, hôm nay toàn đàn ông đến, chụp ảnh chắc chắn không đẹp." Lăng Sương lấy một chiếc máy ảnh ra khỏi túi: "Tư Tình, cậu chụp cho tớ vài tấm được không? Tớ muốn chụp chung với tấm bảng này."
Tư Tình nhận lấy: "Đương nhiên là được rồi."
Lăng Sương dạy cô vài nút bấm cơ bản, Tư Tình cúi đầu mày mò chức năng máy ảnh, thử chụp một tấm.
Lăng Sương hài lòng nói: "Đúng rồi, chính là như vậy, chụp cho tớ đẹp một chút nhé, cảm ơn cậu!...Tống Dương, lại đây nhanh lên, chúng ta chụp ảnh chung nào."
"Không muốn chụp, cậu tự chụp đi." Tống Dương cuối cùng cũng lên tiếng.
Giọng nói hơi khàn, giống như vừa mới ngủ dậy.
Hình như anh vẫn chưa điều chỉnh được lệch núi giờ, Tư Tình nhớ lại lần trước ngủ lại chỗ anh, cả buổi sáng Tống Dương không hề có dấu hiệu tỉnh dậy, cô chỉ có thể để lại tin nhắn rồi rời đi trước, Tống Dương mãi đến chiều mới trả lời cô.
Tư Tình giơ máy ảnh lên, tìm góc chụp đối diện với bảng giới thiệu.
"Chỉ là tối qua tớ cho cậu leo cây thôi mà? Cậu nhỏ mọn thật đấy!" Lăng Sương nói: "Chụp chung với tớ một tấm đi! Trên bảng còn có ảnh của chúng ta nữa kìa."
"Tối qua là Trương Tấn tổ chức."
"Được rồi, vậy không phải tớ cho cậu leo cây, là cho Trương Tấn leo cây, vậy bây giờ cậu càng phải chụp ảnh chung với tớ... Tống Dương, chụp một tấm đi mà,Tống Dương, Tống Dương, Tống Dương!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cánh làm nũng của Lăng Sương vẫn giống như hồi cấp ba, vừa phiền phức vừa đáng yêu, Tư Tình nhớ lại, sau đó Tống Dương thường sẽ nghieeng mặt cười khẽ, rồi chiều theo Lăng Sương.
Bây giờ Tư Tình không nhìn thấy phản ứng của Tống Dương, vài giây sau, Tống Dương xuất hiện trong ống kính.
Lăng Sương đứng bên phải, Tống Dương chậm rãi đi đến bên trái, hai người cách nhau rất xa, xa đến mức ống kính gần như không thể chứa hết.
Nhưng cả hai đều có ngoại hình nổi bật, lại đều mặc đồng phục học sinh, vẫn tạo nên một khung cảnh đẹp mắt.
"Cứ đứng như vậy sao?" không biết có phải vì làm việc dưới trời nắng gắt quá lâu không, Tư Tình cảm thấy cổ họng hơi khô khốc. Cô cố nén sự khó chịu, nhỏ giọng hỏi: "Có phải đứng xa quá không?"
Tống Dương nhìn thẳng vào ống kính, như thể đang nhìn cô: "Cứ như vậy đi, ảnh của tôi ở bên này."
Trên bảng giới thiệu, ảnh của Tống Dương và Lăng Sương một đầu một cuối, đúng là một trái một phải.
Lăng Sương do dự một chút, miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi."
Tư Tình mím môi, đành phải cầm ống kính lùi ra sau.
Một cơn gió thổi qua, lọn tóc của Tư Tình bị rơi xuống trong lúc bận rộn bị cuốn lên không trung, mãi không rơi xuống, kết hợp với tư thế hơi cúi người của cô, trông có vẻ hơi ngốc nghếch.
Khoảnh khắc Tư Tình nhấn nút chụp, Tống Dương nhướng mày, khoé miệng khẽ nhếch lên.
Chụp ảnh xong bên cạnh vẫn còn đang cãi nhau.
Thi Mạn và Trương Tấn dường như là oan gia trời sinh, lúc đi học còn có tiếng chuông vào lớp để bọn họ tạm thời ngừng chiến, bây giờ chỉ có thể dựa vào sức người.
Tư Tình nắm lấy tay Thi Mạn: "Thi Mạn, đã sắp xếp xong rồi, chúng ta về thôi?"
"Tư Tình, chỗ này nắng lắm, cậu về trước đi, tớ mắng cậu ta thêm hai câu nữa." Thi Mạn không quay đầu lại, vẫn đang mắng: "Cậu còn mặt mũi nhắc đến chuyện cấp ba! Chuyện cậu ngày nào cũng trộm vở ghi chép của tôi, tôi vẫn chưa tính sổ với cậu đâu! Cậu là đồ tồi ! Đồ cặn bã!"
Tư Tình không giữ được, theo bản năng tìm người có thể ngăn cản bọn họ.
Quay đầu lại, mới phát hiện Tống Dương đã đứng sau lưng cô.
Tống Dương nhìn chằm chằm vào gáy cô từ lâu, bọn họ chỉ cách nhau nửa bước chân, Tư Tình quay đầu lại suýt chút nữa đụng phải anh.
Bắt gặp ánh mắt cầu cứu của Tư Tình, Tống Dương chợt nhớ ra, trước đây hình như cô cũng thường như vậy.
Rõ ràng bọn họ không thân thiết, nhưng cứ hễ Trương Tấn và Thi Mạn cãi nhau, phản ứng đầu tiên của Tư Tình luôn là nhìn về phía mình.
Đây là lần đầu tiên Tư Tình nhìn thẳng vào anh hôm nay.
Nghĩ đến dáng vẻ cô vội vàng né tránh ánh mắt của mình trên thang lúc nãy, Tống Dương không hiểu sao lại muốn cười. Anh biết rõ ánh mắt của Tư Tình có ý gì, nhưng lại giả vờ không hiểu, cụp mi mắt xuống im lặng nhìn cô.
Chụp ảnh xong, Tống Dương như bừng tỉnh, thần sắc thoải mái, đuôi lông mày hờ hững nhướng lên, trong nháy mắt, càng giống với dáng vẻ trong ảnh hơn.
Nhận ra tim mình đập nhanh hơn vài nhịp, Tư Tình hoàn hồn, vội vàng lùi lại một bước dời mắt đi chỗ khác.
Thấy Tống Dương tỏ vẻ không muốn xen vào, Tư Tình quyết định tự mình cố gắng, cô lại đi kéo vạt áo Thi Mạn, định giải vờ đau bụng, bên cạnh có một luồng gió thoảng qua, mang theo mùi sữa tắm nhàn nhạt.
"Cậu có đi không." Tống Dương đi đến bên cạnh Trương Tấn, giọng nói uể oải: "Bên kia sắp bắt đầu rồi."
Trương Tấn: "Đi chứ, chết tiệt, sao giờ này rồi... Không chấp cậu nữa, bây giờ đại gia đây phải đi hội trường lớn diễn thuyết, lão Dư còn đang đợi chúng tôi đấy."
Ba giờ chiều có hoạt động ở hội trường lớn của trường, một trong các tiết mục là học sinh tốt nghiệp xuất sắc lên sân khấu diễn thuyết.
Là giáo viên của trường, Thi Mạn đương nhiên cũng biết chuyện này. Cô ấy lớn tiếng cười khẩy một tiếng: "Thôi đi, cậu á? Sợ là Tống Dương lên sân khấu diễn thuyết, còn cậu ở dưới vỗ tay đấy."
Trương Tấn tức giận trừng mắt, nhân lúc anh ta chưa kịp nghĩ ra câu tiếp theo, Tư Tình vội vàng kéo Thi Mạn rời đi, để lại một câu: "Vậy hai người mau đi đi, muộn nữa là thật sự trễ đấy, tạm biệt."
--
Họ đến muộn, chỗ ngời trong hội trường lớn gần như đã kín, ban giám hiệu nhìn thấy Tống Dương, mời anh đến ngồi ở những hàng ghế đầu được để trống đặc biệt, nhưng Tống Dương từ chối.
"Không cần đâu ạ, em đứng phía sau cùng thầy Dư là được rồi, cảm ơn."
Người phụ trách rời đi, Dư Bâng đánh giá một lượt đám học trò cũ của mình, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tống Dương, hài lòng nói: "Tốt, cũng coi như nghe lời, thật sự mặc đồng phục đến đây rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Bâng là giáo viên chủ nhiệm hời cấp ba của bọn họ, hiện đã nghỉ hưu, là một ông lão nhỏ con đeo kính, giọng nói sang sảng.
Tống Dương mỉm cười nhạt: "Thầy đã lên tiếng rồi, không mặc không được ạ."
"Bên phía nhà trường muốn chụp ảnh mà, nói là đều mặc đồng phục sẽ chỉnh tề hơn." Dư Bâng vui vẻ nói: "Giá mà hoiof cấp ba em cũng nghe lời như vậy thì tốt rồi."
"Hồi cấp ba em nghe lời thầy nhất còn gì ạ."
"Được rồi đừng có ở đây viết sử cho thầy." Dư Bâng hỏi: "Lát nữa học sinh ưu tú phát biểu, em thật sự không lên nói hai câu à."
Tống Dương tuỳ tiện gật đầu: "Được ạ, em lên truyền thụ cho các em học sinh kinh nghiệm trèo tường trốn học, hồi đó em nghiên cứu tận ba năm đấy."
Dư Bâng vừa tức vừa buồn cười, giống như trước đây, vỗ một cái vào vai anh.
-
Tư Tình vốn tưởng rằng gặp phải Trương Tấn, Thi Mạn sẽ rất tức, không ngờ đi được một đoạn, trên mặt Thi Mạn vậy mà lại mang theo nụ cười.
"Đã quá!" Thi Mạn cảm khái: "Bình thường tớ không tiện mắng mấy đứa học trò khốn nạn trong lớp như vậy, đã quá!!!"
Tư Tình phụt một tiếng cười ra thành tiếng.
Cô yên tâm, dỗ dành: "Vậy chúng ta đi ăn cơm nhé?"
"Được." Thi Mạn hét lớn: "Tớ muốn ăn cơm! Tớ muốn mát xa! Tớ muốn ngủ!"
Ngay sau đó, điện thoại của Tư Tình vang lên, là cuộc gọi của giáo viên trong nhóm hoạt động.
Nhìn thấy người gọi đến, Thi Mạn suy sụp: "Đừng nghe máy -- đừng nghe máy--"
Tư Tình nhịn cười nghe máy, tránh khỏi tay Thi Mạn muốn giúp cô cúp máy: "Cô Trần... Vâng, em vẫn còn ở trường, có việc gì ạ?... Vâng. Thi Mạn về rôi ạ, em tự qua đó được...vâng, em đến ngay."
"Bên hội chợ có một gian hàng thiếu người, tớ phải qua đó hỗ trợ một chút." cúp điện thoại, Tư Tình nói: "Cậu về ngủ đi, tớ tự qua đó được rồi."
"Thôi đi, sao tớ nỡ lòng nào để cậu ở đây chịu khổ một mình chứ? Tư Tình, cậu đúng là người tốt quá! Cậu như vậy không được đâu!" Thi Mạn ôm lấy cổ cô, vẻ mặt chán nản nói: "Đi Thôi."
Làm xong việc đã gần năm giờ chiều.
Hai người đi qua sân vận động từ cổng trồng, Thi Mạn ra lệnh: "Bây giờ cậu lập tức bật chế độ không làm phiền cho điện thoại đi, đừng để bị bắt làm việc nữa."
Tư Tình bật cười: "Tối nay muốn ăn gì? Tớ mời."
"Đừng, bữa trước là cậu mời rồi, bữa này đến lượt tớ." Thi Mạn xoa xoa bụng: "Đi ăn thịt nướng đi..."
"Thi Mạn? Tư Tình?"
Hôm nay là lần thứ hai bị gọi lại, hai người quay đầu lại, thì ra lại cùng một nhóm người.
Chỉ là lần này người lên tiếng không phải Trương Tấn, mà là Dư Bâng.
Hai người sững sờ, vội vàng dừng bước chào hỏi ông: "Thầy Dư."
"Hôm nay thầy còn đang nghĩ sao không thấy hai em đâu." Gặp lại cán bộ lớp cưng ngày trước, nụ cười trên mặt Dư Bâng cũng trở nên hiền hoà hơn rất nhiều: "Sao hôm nay bố mẹ hai em không đến?"
Tư Tình đáp: "Bố mẹ em đều đang đi công tác, ở tỉnh ngoài tham gia hội nghị học thuật, phải đến tối mới về đến nhà, nên không đến được ạ."
Dư Bâng gật đầu: "Dạy học ở đây cảm thấy thế nào?"
Thi Mạn thành thật hơn nhiều: "Cảm thấy thầy trước đây thật sự quá vĩ đại."
Dư Bâng cười lớn: "Đã gặp nhau rồi thì tốt quá, đúng lúc, đám nhóc này cứ nằng nặc kéo thầy đi ăn cơm, đều là bạn học cả, hai em cũng đi cùng luôn đi."
Nói xong Dư Bâng mới nhớ ra hồi đi học, Tư Tình và Thi Mạn không phải là người cùng một thế giới với đám học trò nổi bật bên cạnh ông. Ông không biết chuyện xảy ra buổi chiều, nhìn về phía những người bên cạnh: "Chắc các em vẫn còn nhớ nhau chứ? Tư Tình và Thi Mạn, cán bộ lớp này trước, bây giờ đang dạy học ở đây..."
"Đương nhiên là nhớ ạ."
Tư Tình vừa mới nghĩ xem nên từ chối thế nào, Tống Dương đã lên tiếng trước, anh mỉm cười: "Lúc đến đã gặp cô Tư rồi ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro