Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Kiều Tiếu Vả Mặt Cực Đỉnh
Chương 3
2024-11-20 20:28:04
Lâm Nguyệt Hoa lấy lá thư từ trong hộp ra, giơ cao: “Lại đây mà lấy!”
“Nguyệt Hoa đừng đùa nữa, mau đưa đây.”
Tôn Bảo Trân nhăn mặt: “Đừng làm ồn, đưa cho cậu ấy đi.”
Cầm lá thư từ Tiêu Quốc Lương, Tô Tiểu Tuyết nâng niu như báu vật, không nỡ mở ngay.
Do nguồn điện không ổn định nên thường xuyên mất điện, tối nay ký túc xá lại không có điện, cả phòng chỉ có một ngọn đèn dầu nhỏ. Tô Tiểu Tuyết ngồi co ro trong góc giường, tay cầm đèn pin đọc hết lá thư.
Cô cảm thấy cả người lạnh toát, trái tim như ngừng đập.
Tiêu Quốc Lương đã nói gì?
Hắn ta muốn chia tay?
“Hiện tại anh đang ở thành phố, còn em ở nông trại, nhà em lại không yên ổn. Anh kể chuyện của chúng ta cho gia đình nghe, mọi người đều nghĩ chia tay là tốt nhất.”
“Tiểu Tuyết, tình cảm anh dành cho em em biết mà, nhưng anh không thể cãi lại cha mẹ, chỉ đành nén đau để buông tay, như vậy mới không khiến gia đình lục đục…”
Cả người Tô Tiểu Tuyết lúc đó như chết lặng, cảm giác nghẹt thở dâng lên, cô muốn khóc nhưng lại không thể bật khóc thành tiếng.
Cuối cùng, cô nhảy khỏi giường, xỏ giày vào, tay cầm đèn pin và lá thư lao ra khỏi phòng.
Tôn Bảo Trân và Lâm Nguyệt Hoa nhìn nhau bối rối: “Tiểu Tuyết, đi đâu vậy?”
Cô không đáp, cứ thế chạy một mạch ra ngoài, men theo con đường rợp bóng cây dương, lá cây rơi xào xạc trong gió Bắc. Phía trước tối đen, xa xa ngoài cánh đồng chỉ là bóng tối và những hàng cây.
Cô bước đi mà nước mắt bắt đầu trào ra.
Rồi Tô Tiểu Tuyết bật khóc nức nở, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào…”
Sao Tiêu Quốc Lương lại muốn chia tay cô chứ? Rõ ràng lá thư trước còn nói “chỉ mong em sớm về thành phố để chúng ta mãi mãi bên nhau.”
Sao hắn ta lại có thể nói chia tay, trước đó còn nói rằng gia đình không phản đối kia mà!
Cô vừa khóc vừa thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt, đau đớn đến từng hơi thở, tưởng chừng mỗi nhịp đập đều kéo theo sự nhói buốt, đau đến mức khiến cô thấy mình như sắp chết.
Cuối cùng, Tô Tiểu Tuyết ôm lấy ngực, tựa người vào một thân cây dương rồi từ từ ngồi xuống.
Dựa vào thân cây, cô dần dần mất đi cảm giác.
Tô Mộc Tuyết đọc đến đây không thể tiếp tục nổi nữa.
Cuốn sách này viết về thời kỳ thanh niên trí thức, không có tình tiết nào kịch tính, chỉ là câu chuyện bình dị của những người trẻ. Nhân vật chính và phụ đã định sẵn, còn Tô Tiểu Tuyết chỉ là một nhân vật phụ đáng thương...
“Nguyệt Hoa đừng đùa nữa, mau đưa đây.”
Tôn Bảo Trân nhăn mặt: “Đừng làm ồn, đưa cho cậu ấy đi.”
Cầm lá thư từ Tiêu Quốc Lương, Tô Tiểu Tuyết nâng niu như báu vật, không nỡ mở ngay.
Do nguồn điện không ổn định nên thường xuyên mất điện, tối nay ký túc xá lại không có điện, cả phòng chỉ có một ngọn đèn dầu nhỏ. Tô Tiểu Tuyết ngồi co ro trong góc giường, tay cầm đèn pin đọc hết lá thư.
Cô cảm thấy cả người lạnh toát, trái tim như ngừng đập.
Tiêu Quốc Lương đã nói gì?
Hắn ta muốn chia tay?
“Hiện tại anh đang ở thành phố, còn em ở nông trại, nhà em lại không yên ổn. Anh kể chuyện của chúng ta cho gia đình nghe, mọi người đều nghĩ chia tay là tốt nhất.”
“Tiểu Tuyết, tình cảm anh dành cho em em biết mà, nhưng anh không thể cãi lại cha mẹ, chỉ đành nén đau để buông tay, như vậy mới không khiến gia đình lục đục…”
Cả người Tô Tiểu Tuyết lúc đó như chết lặng, cảm giác nghẹt thở dâng lên, cô muốn khóc nhưng lại không thể bật khóc thành tiếng.
Cuối cùng, cô nhảy khỏi giường, xỏ giày vào, tay cầm đèn pin và lá thư lao ra khỏi phòng.
Tôn Bảo Trân và Lâm Nguyệt Hoa nhìn nhau bối rối: “Tiểu Tuyết, đi đâu vậy?”
Cô không đáp, cứ thế chạy một mạch ra ngoài, men theo con đường rợp bóng cây dương, lá cây rơi xào xạc trong gió Bắc. Phía trước tối đen, xa xa ngoài cánh đồng chỉ là bóng tối và những hàng cây.
Cô bước đi mà nước mắt bắt đầu trào ra.
Rồi Tô Tiểu Tuyết bật khóc nức nở, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào…”
Sao Tiêu Quốc Lương lại muốn chia tay cô chứ? Rõ ràng lá thư trước còn nói “chỉ mong em sớm về thành phố để chúng ta mãi mãi bên nhau.”
Sao hắn ta lại có thể nói chia tay, trước đó còn nói rằng gia đình không phản đối kia mà!
Cô vừa khóc vừa thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt, đau đớn đến từng hơi thở, tưởng chừng mỗi nhịp đập đều kéo theo sự nhói buốt, đau đến mức khiến cô thấy mình như sắp chết.
Cuối cùng, Tô Tiểu Tuyết ôm lấy ngực, tựa người vào một thân cây dương rồi từ từ ngồi xuống.
Dựa vào thân cây, cô dần dần mất đi cảm giác.
Tô Mộc Tuyết đọc đến đây không thể tiếp tục nổi nữa.
Cuốn sách này viết về thời kỳ thanh niên trí thức, không có tình tiết nào kịch tính, chỉ là câu chuyện bình dị của những người trẻ. Nhân vật chính và phụ đã định sẵn, còn Tô Tiểu Tuyết chỉ là một nhân vật phụ đáng thương...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro