Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Kiều Tiếu Vả Mặt Cực Đỉnh
Chương 4
2024-11-20 20:28:04
Đến cuối cùng không ai biết số phận của cô sẽ ra sao.
Thật tội nghiệp, theo suy đoán của Tô Mộc Tuyết thì bệnh án của Đỗ Lan Anh có lẽ là của Tô Tiểu Tuyết bị tráo, có lẽ Tiêu Quốc Lương biết chuyện của nhà họ Tô nên mới quyết định chia tay, đoạn tuyệt quan hệ mà không nể tình chút nào.
Thôi kệ, để mai đọc tiếp. Tô Mộc Tuyết hơi buồn ngủ.
“Dậy đi Tuyết, dậy đi…” Ai đó đang lay người cô.
Tô Mộc Tuyết mở mắt, gió lạnh buốt thổi qua, dưới đất lạnh ngắt, hả? Sao mình lại ngồi ở đây?
Dựa vào thân cây, trước mặt cô là hai người phụ nữ trẻ, tóc tết thành hai bím, một người mặc áo khoác quân đội màu xanh, một người mặc áo khoác kẻ caro.
Không ổn rồi… Tô Mộc Tuyết nhận ra có điều gì đó không đúng.
“Tuyết, cậu bị ngất sao? Sao cậu lại chạy ra đây?” Cô gái mặc áo xanh hỏi.
Cô gái áo caro thì chiếu đèn pin vào lá thư, rồi kinh ngạc nói: “Trời ạ, Tiêu Quốc Lương muốn chia tay cậu sao?”
Tô Mộc Tuyết: “…”
Chuyện gì vậy?
Mình biến thành Tô Tiểu Tuyết rồi?
Đây là xuyên vào sách rồi sao?
Đúng là oan nghiệt mà?
Tôn Bảo Trân và Lâm Nguyệt Hoa dìu cô đứng dậy, đưa cô về ký túc xá.
Tô Mộc Tuyết hít sâu mấy hơi, trong lòng cô vốn chẳng có chút tình cảm nào với Tiêu Quốc Lương nên hoàn toàn không thấy buồn bã, tim cũng không đau nhói, mặc cho hai người bạn trên đường đi cứ trách móc Tiêu Quốc Lương, cô vẫn chẳng mảy may xúc động.
Về đến ký túc xá, đội trưởng thấy họ đi cùng nhau liền hỏi: “Ba người sao thế? Đi đâu đấy?”
Lâm Nguyệt Hoa đáp: “Không có gì đâu ạ, tụi em đi dạo thôi, Tô Tiểu Tuyết không cẩn thận bị trật chân.”
“Bị trật chân sao? Có cần thuốc xoa không?”
“Không sao đâu ạ, không nặng lắm, chỉ trẹo nhẹ thôi.” Hai cô bạn vội buông tay, để Tô Mộc Tuyết tự bước đi.
Tô Mộc Tuyết bình thản như không, tuy trong lòng rất đỗi ngạc nhiên nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh đi theo hai người bạn vào phòng.
Nhìn quanh căn phòng đơn sơ, cô thầm nuốt nước mắt. Thật sự nhớ nhà biết bao… Tuy chẳng phải biệt thự sang trọng nhưng ít ra cũng sáng sủa sạch sẽ, có cả máy sưởi ấm.
Lâm Nguyệt Hoa nghĩ cô còn đang buồn chuyện Tiêu Quốc Lương, bèn rót cho cô cốc nước nóng, an ủi: “Tô Tiểu Tuyết, đừng buồn nữa, sau này cậu sẽ tìm được người tốt hơn.”
Tôn Bảo Trân thì giận dữ nói: “Anh ta đúng là đồ bội bạc! Khi theo đuổi cậu còn hứa sẽ luôn đối tốt với cậu, thật khiến người ta giận dữ!”
Lâm Nguyệt Hoa thấy Tô Mộc Tuyết không nói gì, thắc mắc hỏi: “Ôi trời, có khi nào Tuyết buồn quá không biết xả nỗi lòng ra sao không?”
Thật tội nghiệp, theo suy đoán của Tô Mộc Tuyết thì bệnh án của Đỗ Lan Anh có lẽ là của Tô Tiểu Tuyết bị tráo, có lẽ Tiêu Quốc Lương biết chuyện của nhà họ Tô nên mới quyết định chia tay, đoạn tuyệt quan hệ mà không nể tình chút nào.
Thôi kệ, để mai đọc tiếp. Tô Mộc Tuyết hơi buồn ngủ.
“Dậy đi Tuyết, dậy đi…” Ai đó đang lay người cô.
Tô Mộc Tuyết mở mắt, gió lạnh buốt thổi qua, dưới đất lạnh ngắt, hả? Sao mình lại ngồi ở đây?
Dựa vào thân cây, trước mặt cô là hai người phụ nữ trẻ, tóc tết thành hai bím, một người mặc áo khoác quân đội màu xanh, một người mặc áo khoác kẻ caro.
Không ổn rồi… Tô Mộc Tuyết nhận ra có điều gì đó không đúng.
“Tuyết, cậu bị ngất sao? Sao cậu lại chạy ra đây?” Cô gái mặc áo xanh hỏi.
Cô gái áo caro thì chiếu đèn pin vào lá thư, rồi kinh ngạc nói: “Trời ạ, Tiêu Quốc Lương muốn chia tay cậu sao?”
Tô Mộc Tuyết: “…”
Chuyện gì vậy?
Mình biến thành Tô Tiểu Tuyết rồi?
Đây là xuyên vào sách rồi sao?
Đúng là oan nghiệt mà?
Tôn Bảo Trân và Lâm Nguyệt Hoa dìu cô đứng dậy, đưa cô về ký túc xá.
Tô Mộc Tuyết hít sâu mấy hơi, trong lòng cô vốn chẳng có chút tình cảm nào với Tiêu Quốc Lương nên hoàn toàn không thấy buồn bã, tim cũng không đau nhói, mặc cho hai người bạn trên đường đi cứ trách móc Tiêu Quốc Lương, cô vẫn chẳng mảy may xúc động.
Về đến ký túc xá, đội trưởng thấy họ đi cùng nhau liền hỏi: “Ba người sao thế? Đi đâu đấy?”
Lâm Nguyệt Hoa đáp: “Không có gì đâu ạ, tụi em đi dạo thôi, Tô Tiểu Tuyết không cẩn thận bị trật chân.”
“Bị trật chân sao? Có cần thuốc xoa không?”
“Không sao đâu ạ, không nặng lắm, chỉ trẹo nhẹ thôi.” Hai cô bạn vội buông tay, để Tô Mộc Tuyết tự bước đi.
Tô Mộc Tuyết bình thản như không, tuy trong lòng rất đỗi ngạc nhiên nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh đi theo hai người bạn vào phòng.
Nhìn quanh căn phòng đơn sơ, cô thầm nuốt nước mắt. Thật sự nhớ nhà biết bao… Tuy chẳng phải biệt thự sang trọng nhưng ít ra cũng sáng sủa sạch sẽ, có cả máy sưởi ấm.
Lâm Nguyệt Hoa nghĩ cô còn đang buồn chuyện Tiêu Quốc Lương, bèn rót cho cô cốc nước nóng, an ủi: “Tô Tiểu Tuyết, đừng buồn nữa, sau này cậu sẽ tìm được người tốt hơn.”
Tôn Bảo Trân thì giận dữ nói: “Anh ta đúng là đồ bội bạc! Khi theo đuổi cậu còn hứa sẽ luôn đối tốt với cậu, thật khiến người ta giận dữ!”
Lâm Nguyệt Hoa thấy Tô Mộc Tuyết không nói gì, thắc mắc hỏi: “Ôi trời, có khi nào Tuyết buồn quá không biết xả nỗi lòng ra sao không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro