Xuyên Đến Niên Đại Văn, Vợ Yêu Lão Đại Làm Giàu Mau Chóng
Chương 8
Triều Dự
2024-11-21 10:24:24
Ôn Thành nhanh nhẹn nhảy xuống, đưa quyển từ điển dày cộp vào tay Ôn Noãn.
"Dùng hai tay đỡ lấy, hơi nặng đó."
Hắn đã quên mất trên tủ sách của mình còn có một quyển từ điển tiếng Anh dày cộp, phủ đầy bụi, nặng đến mức muốn chết.
"Thôi thôi, em cứ đi tìm gã mặt trắng kia chơi đi." Ôn Thành vung tay trong không khí, xua tan đám bụi bay lên, rồi lại cầm quyển sách về: "Anh nói chuyện hợp đồng xong sẽ đến tìm em. Đừng đọc sách nữa, kẻo hít phải bụi lại thấy khó chịu. Em đi khám bệnh còn tốn kém hơn quyển sách này nhiều."
Ôn Noãn không buông tay, mắt nhìn Ôn Thành: "Hôm nay anh nhất định phải đi sao?"
"Tất nhiên là phải đi rồi, sao em lại hỏi thế." Ôn Thành trả lời như học thuộc lòng, cao giọng: "Ba chúng ta đã nói..."
"Được rồi, em hiểu."
Ôn Noãn cắt ngang lời anh, tiện tay ném cặp da của Ôn Thành ra ngoài cửa, xắn tay áo, ôm lấy quyển từ điển.
"Ôn Thành, em có một chuyện muốn làm từ lâu rồi."
"Chuyện gì thế?" Ôn Thành không hiểu nhưng nhìn dáng vẻ của cô, anh lại thấy hơi buồn cười: "Sao vậy, em còn muốn đánh anh à?"
Với thân hình nhỏ bé của Ôn Noãn, không ngã là may lắm rồi.
"Anh đoán đúng rồi!" Ôn Noãn đột nhiên nửa ngồi nửa đứng, giơ quyển từ điển đập vào bắp chân Ôn Thành.
Ôn Thành không ngờ tới: "Bịch" một tiếng ngã lăn ra giường. Ôn Noãn liền đứng dậy, kéo chăn trùm lên người Ôn Thành, cầm quyển từ điển đập vào người hắn ta.
Thứ vô dụng, lừa mãi không chừa, không có não!
"Ôn Noãn, em làm gì vậy!" Ôn Thành bị đánh đến kêu la inh ỏi.
"Ôn Thành, anh im miệng cho em."
Quyển từ điển quá nặng, Ôn Noãn đánh vài cái đã đổi sang gối, liên tục đập lên chăn.
Ôn Thành bị đánh đến nỗi mồ hôi trán chảy ròng ròng.
"Ôn Noãn, anh nói cho em biết, em còn đánh nữa là anh đánh lại đấy."
"Anh đánh đi."
Ôn Noãn vén chăn, liếc nhìn anh trai, sau đó nhanh như chớp bắt đầu nắm đấm, đỡ đòn, phản đòn, khống chế cánh tay, siết cổ.
Cả quá trình diễn ra chưa đầy một phút, Ôn Thành đã nằm úp mặt xuống giường.
"Đau đau đau, em nhẹ tay thôi!"
Đây là cô em gái yếu đuối không tự lo nổi của hắn sao? Đã không còn là như vậy từ lâu rồi.
"Dùng hai tay đỡ lấy, hơi nặng đó."
Hắn đã quên mất trên tủ sách của mình còn có một quyển từ điển tiếng Anh dày cộp, phủ đầy bụi, nặng đến mức muốn chết.
"Thôi thôi, em cứ đi tìm gã mặt trắng kia chơi đi." Ôn Thành vung tay trong không khí, xua tan đám bụi bay lên, rồi lại cầm quyển sách về: "Anh nói chuyện hợp đồng xong sẽ đến tìm em. Đừng đọc sách nữa, kẻo hít phải bụi lại thấy khó chịu. Em đi khám bệnh còn tốn kém hơn quyển sách này nhiều."
Ôn Noãn không buông tay, mắt nhìn Ôn Thành: "Hôm nay anh nhất định phải đi sao?"
"Tất nhiên là phải đi rồi, sao em lại hỏi thế." Ôn Thành trả lời như học thuộc lòng, cao giọng: "Ba chúng ta đã nói..."
"Được rồi, em hiểu."
Ôn Noãn cắt ngang lời anh, tiện tay ném cặp da của Ôn Thành ra ngoài cửa, xắn tay áo, ôm lấy quyển từ điển.
"Ôn Thành, em có một chuyện muốn làm từ lâu rồi."
"Chuyện gì thế?" Ôn Thành không hiểu nhưng nhìn dáng vẻ của cô, anh lại thấy hơi buồn cười: "Sao vậy, em còn muốn đánh anh à?"
Với thân hình nhỏ bé của Ôn Noãn, không ngã là may lắm rồi.
"Anh đoán đúng rồi!" Ôn Noãn đột nhiên nửa ngồi nửa đứng, giơ quyển từ điển đập vào bắp chân Ôn Thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Thành không ngờ tới: "Bịch" một tiếng ngã lăn ra giường. Ôn Noãn liền đứng dậy, kéo chăn trùm lên người Ôn Thành, cầm quyển từ điển đập vào người hắn ta.
Thứ vô dụng, lừa mãi không chừa, không có não!
"Ôn Noãn, em làm gì vậy!" Ôn Thành bị đánh đến kêu la inh ỏi.
"Ôn Thành, anh im miệng cho em."
Quyển từ điển quá nặng, Ôn Noãn đánh vài cái đã đổi sang gối, liên tục đập lên chăn.
Ôn Thành bị đánh đến nỗi mồ hôi trán chảy ròng ròng.
"Ôn Noãn, anh nói cho em biết, em còn đánh nữa là anh đánh lại đấy."
"Anh đánh đi."
Ôn Noãn vén chăn, liếc nhìn anh trai, sau đó nhanh như chớp bắt đầu nắm đấm, đỡ đòn, phản đòn, khống chế cánh tay, siết cổ.
Cả quá trình diễn ra chưa đầy một phút, Ôn Thành đã nằm úp mặt xuống giường.
"Đau đau đau, em nhẹ tay thôi!"
Đây là cô em gái yếu đuối không tự lo nổi của hắn sao? Đã không còn là như vậy từ lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro