Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Cây Hạt Dẻ Đáng...
Dư Nhiên Tự Ngã
2024-08-30 20:27:34
Cô xoa xoa ngực, quay đầu nhìn về phía cây hạt dẻ bất động rồi bình tĩnh lại.
Biết làm sao đây, quả cầu gai hạt dẻ để lại bóng ma quá lớn cho cô.
Ai có thể ngờ rằng, linh khí sống lại thời kỳ này, cây hạt dẻ lại sinh ra một dòng điện lưu nhè nhẹ.
Khi thu thập lương thực, do dòng điện nhỏ và sát thương không lớn nên những thành viên trong đội có giá trị lực thấp như cô được giao nhiệm vụ thu thập hạt dẻ.
Sau đó, đã nhìn thấy cây hạt dẻ giận dữ múa may cành dữ dội, phóng ra những tia điện trong không khí, dùng những quả gai hạt dẻ để đánh đuổi những kẻ trộm trái cây.
Sau khi run rẩy chạy thoát khỏi tầm tấn công của cây hạt dẻ, toàn thân đều bị bắn như một con nhím. Điều đáng sợ nhất là phải mạo hiểm bị điện giật để quay lại nhặt “vũ khí” từ cây hạt dẻ.
Chỉ vì hạt dẻ chứa linh khí yếu ớt nên hình ảnh bị đuổi như quỷ khóc sói gào kéo dài hết năm này qua năm khác.
Thậm chí có lần bị phân đến một cái cây đặc biệt lớn, bị điện giật mà ngã xuống đất, tứ chi run rẩy, hết nửa ngày cũng không cử động nổi, lông tơ toàn thân đều bị cháy sạch, lông tóc đều bị bốc khói.
Từ Hi lắc đầu, rũ bỏ những hình ảnh thê thảm trong đầu.
Không biết Lâm Hiểu Nguyệt có khả năng xuyên không như mình hay không, rốt cuộc không có vật tư nào trong không gian đi theo tới đây, hơn nữa còn đi theo một đại lão học tập suốt 5 năm, chưa kịp bái sư.
Nhưng khi nghĩ đến hình ảnh một con nhím cả người run rẩy bốc khói, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy bi ai cho những người ở đó. Hắc hắc hắc ~
“Ăn cơm thôi.” Một tiếng kêu chói tai đánh thức Từ Hi khỏi những suy nghĩ.
Đồ ăn được bày trên chiếc bàn vuông cũ kỹ bong tróc trong phòng chính, mỗi người một bát cơm độn khoai lang, một bát cà tím xào ớt, một bát canh bí đỏ hầm và một bát dưa xào.
Mùa thu là mùa có sản vật phẩm phong phú, lại gần núi, chỉ cần không lười biếng, thì cũng coi là đủ no.
Thời điểm Từ Hi đến, hai thằng em trai đã bắt đầu ăn rồi.
Mẹ kế nhìn Lâm Gia Bảo đang ăn bằng ánh mắt trìu mến, còn giả vờ mắng trách: “Còn không đợi bố con ăn trước, thật không biết lớn nhỏ mà."
"Không sao, cứ để bọn nó ăn đi." Một giọng nam trầm vang lên bên cạnh. Ông ấy có ngũ quan đoan chính, thân hình gầy gò, có lẽ vì lao động lâu ngày nên lưng thoạt nhìn có chút cong.
Nhìn con gái đang nhàn nhã bước đi, còn nhắc nhở một câu: "Hiểu Nguyệt, nhanh lên, không lát nữa bị bọn em trai ăn hết phần đấy, haha."
Nếu bỏ qua ánh mắt xem thường của mẹ kế, thì đây thực sự là một gia đình nhỏ náo nhiệt và ấm áp.
Đồ ăn trồng tại nhà, ít dầu, không nêm gia vị, đơn giản chỉ thêm một chút muối, ăn vào có hương vị thực không tồi.
Biết làm sao đây, quả cầu gai hạt dẻ để lại bóng ma quá lớn cho cô.
Ai có thể ngờ rằng, linh khí sống lại thời kỳ này, cây hạt dẻ lại sinh ra một dòng điện lưu nhè nhẹ.
Khi thu thập lương thực, do dòng điện nhỏ và sát thương không lớn nên những thành viên trong đội có giá trị lực thấp như cô được giao nhiệm vụ thu thập hạt dẻ.
Sau đó, đã nhìn thấy cây hạt dẻ giận dữ múa may cành dữ dội, phóng ra những tia điện trong không khí, dùng những quả gai hạt dẻ để đánh đuổi những kẻ trộm trái cây.
Sau khi run rẩy chạy thoát khỏi tầm tấn công của cây hạt dẻ, toàn thân đều bị bắn như một con nhím. Điều đáng sợ nhất là phải mạo hiểm bị điện giật để quay lại nhặt “vũ khí” từ cây hạt dẻ.
Chỉ vì hạt dẻ chứa linh khí yếu ớt nên hình ảnh bị đuổi như quỷ khóc sói gào kéo dài hết năm này qua năm khác.
Thậm chí có lần bị phân đến một cái cây đặc biệt lớn, bị điện giật mà ngã xuống đất, tứ chi run rẩy, hết nửa ngày cũng không cử động nổi, lông tơ toàn thân đều bị cháy sạch, lông tóc đều bị bốc khói.
Từ Hi lắc đầu, rũ bỏ những hình ảnh thê thảm trong đầu.
Không biết Lâm Hiểu Nguyệt có khả năng xuyên không như mình hay không, rốt cuộc không có vật tư nào trong không gian đi theo tới đây, hơn nữa còn đi theo một đại lão học tập suốt 5 năm, chưa kịp bái sư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng khi nghĩ đến hình ảnh một con nhím cả người run rẩy bốc khói, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy bi ai cho những người ở đó. Hắc hắc hắc ~
“Ăn cơm thôi.” Một tiếng kêu chói tai đánh thức Từ Hi khỏi những suy nghĩ.
Đồ ăn được bày trên chiếc bàn vuông cũ kỹ bong tróc trong phòng chính, mỗi người một bát cơm độn khoai lang, một bát cà tím xào ớt, một bát canh bí đỏ hầm và một bát dưa xào.
Mùa thu là mùa có sản vật phẩm phong phú, lại gần núi, chỉ cần không lười biếng, thì cũng coi là đủ no.
Thời điểm Từ Hi đến, hai thằng em trai đã bắt đầu ăn rồi.
Mẹ kế nhìn Lâm Gia Bảo đang ăn bằng ánh mắt trìu mến, còn giả vờ mắng trách: “Còn không đợi bố con ăn trước, thật không biết lớn nhỏ mà."
"Không sao, cứ để bọn nó ăn đi." Một giọng nam trầm vang lên bên cạnh. Ông ấy có ngũ quan đoan chính, thân hình gầy gò, có lẽ vì lao động lâu ngày nên lưng thoạt nhìn có chút cong.
Nhìn con gái đang nhàn nhã bước đi, còn nhắc nhở một câu: "Hiểu Nguyệt, nhanh lên, không lát nữa bị bọn em trai ăn hết phần đấy, haha."
Nếu bỏ qua ánh mắt xem thường của mẹ kế, thì đây thực sự là một gia đình nhỏ náo nhiệt và ấm áp.
Đồ ăn trồng tại nhà, ít dầu, không nêm gia vị, đơn giản chỉ thêm một chút muối, ăn vào có hương vị thực không tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro