Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Cây Hạt Dẻ Đáng...
Dư Nhiên Tự Ngã
2024-08-30 20:27:34
Nhìn ngọn lửa đang cháy trong bếp, Từ Hi vừa thêm củi vừa nhớ lại khuôn mặt mơ hồ trong trí nhớ, thầm thở dài.
Cảm ơn chàng trai vô danh đã cho cô một kỹ năng thực tế như vậy.
Trong thời tiết cuối hè, khi ngọn lửa càng lúc càng lớn, trên mặt Từ Hi không ngừng chảy mồ hôi.
Vừa định đứng dậy, cô đã nghe thấy mẹ kế cười lạnh: "Như thế nào, bố mày không có ở đây, mày giả bộ cho ai xem, rõ ràng là một đứa rẻ mạt, thế mà bố mày lại coi mày như bảo bối."
Nói xong, đắc ý cười: “Dù mày có đối nghịch với tao thế nào, thì tao vẫn là mẹ của mày, ta, vẫn là mẹ ruột của Gia Vượng.” Nói xong, còn lặng lẽ cười vài tiếng hắc hắc.
Từ Hi liếc nhìn bà ta một cái: "Bà bị bệnh à, gì mà cười đáng sợ như vậy." Vừa nói vừa đi về hướng cửa.
Cô hiện tại vẫn chưa quen với thân phận này, nên cứ khiêm tốn trước đã.
“Đứng lại, mày mau đi vo sạch gạo, cắt khoai lang thành từng miếng, còn một chút ớt cay nữa”, mẹ kế đứng ra lệnh, tháy Từ Hi không dừng lại, cũng không giận.
“Nếu mày không giúp, thì tí nữa mày và em trai mày sẽ không có cơm ăn”, thấy cô sắp bước ra khỏi cửa, lại nói một câu: “Mày còn muốn em mày đi học nữa không?”
Từ Hi đã bước ra khỏi cửa, biến mất khỏi tầm mắt của mẹ kế.
Chiêu bách thí bách linh này sao đột nhiên lại không nhạy.
*Bách thí bách linh: thử nghiệm một trăm lần thì một trăm lần đều có hiệu quả.
Mã Mai Hoa có chút khó hiểu, bà ta chính là dựa vào Lâm Gia Vượng, nên mới như cá gặp nước ở cái nhà này.
Chồng bà ta chính vì thấy cách bà ta coi con trai trước như con ruột, nên đối với bà ta nói gì nghe nấy, còn đứa con gái riêng của cô cũng chọn cách nén giận trước những lời nói trắng trợn của bà ta.
Bộ dáng của con ranh này khiến bà ta có chút hoảng loạn.
Bà ta vẫn còn nhớ vài lần cãi nhau với con gái riêng sau khi mới vừa gả đến đây không lâu, bà ta đã xuống tay đánh con ranh đó, liền bị mang tiếng xấu trong thôn.
Muốn đuổi theo ra ngoài để hỏi tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng lại nghĩ lão chồng sắp về, lại làm ông ta nhìn thấy điều không tốt trong nhà, bà ta liền nén giận, tự mình làm cơm tối.
Từ Hi bước ra khỏi bếp, đi dạo xung quanh làng, các nhà được xây dựng tương đối dày đặc, từng làn khói bếp bay phiêu đãng khắp thôn, từ mỗi nhà đều thoang thoảng mùi thức ăn.
Phía sau mỗi nhà đều có một mảnh vườn nhỏ, trồng ớt, cà tím, đậu que và các loại rau theo mùa khác.
Đi về phía trước, cô nhìn thấy một cây cam, có quả to bằng ngón tay mọc dày đặc giữa những tán lá xanh. Hình như phía sau cái cây còn có một cái cây khác, đó chính là... cây hạt dẻ!!!
Hai mắt Từ Hi đột nhiên mở to, tóc gáy dựng đứng lên, theo phản xạ quay người bỏ chạy, chạy đến chỗ ngoặt mới miễn cưỡng dừng lại.
Cảm ơn chàng trai vô danh đã cho cô một kỹ năng thực tế như vậy.
Trong thời tiết cuối hè, khi ngọn lửa càng lúc càng lớn, trên mặt Từ Hi không ngừng chảy mồ hôi.
Vừa định đứng dậy, cô đã nghe thấy mẹ kế cười lạnh: "Như thế nào, bố mày không có ở đây, mày giả bộ cho ai xem, rõ ràng là một đứa rẻ mạt, thế mà bố mày lại coi mày như bảo bối."
Nói xong, đắc ý cười: “Dù mày có đối nghịch với tao thế nào, thì tao vẫn là mẹ của mày, ta, vẫn là mẹ ruột của Gia Vượng.” Nói xong, còn lặng lẽ cười vài tiếng hắc hắc.
Từ Hi liếc nhìn bà ta một cái: "Bà bị bệnh à, gì mà cười đáng sợ như vậy." Vừa nói vừa đi về hướng cửa.
Cô hiện tại vẫn chưa quen với thân phận này, nên cứ khiêm tốn trước đã.
“Đứng lại, mày mau đi vo sạch gạo, cắt khoai lang thành từng miếng, còn một chút ớt cay nữa”, mẹ kế đứng ra lệnh, tháy Từ Hi không dừng lại, cũng không giận.
“Nếu mày không giúp, thì tí nữa mày và em trai mày sẽ không có cơm ăn”, thấy cô sắp bước ra khỏi cửa, lại nói một câu: “Mày còn muốn em mày đi học nữa không?”
Từ Hi đã bước ra khỏi cửa, biến mất khỏi tầm mắt của mẹ kế.
Chiêu bách thí bách linh này sao đột nhiên lại không nhạy.
*Bách thí bách linh: thử nghiệm một trăm lần thì một trăm lần đều có hiệu quả.
Mã Mai Hoa có chút khó hiểu, bà ta chính là dựa vào Lâm Gia Vượng, nên mới như cá gặp nước ở cái nhà này.
Chồng bà ta chính vì thấy cách bà ta coi con trai trước như con ruột, nên đối với bà ta nói gì nghe nấy, còn đứa con gái riêng của cô cũng chọn cách nén giận trước những lời nói trắng trợn của bà ta.
Bộ dáng của con ranh này khiến bà ta có chút hoảng loạn.
Bà ta vẫn còn nhớ vài lần cãi nhau với con gái riêng sau khi mới vừa gả đến đây không lâu, bà ta đã xuống tay đánh con ranh đó, liền bị mang tiếng xấu trong thôn.
Muốn đuổi theo ra ngoài để hỏi tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng lại nghĩ lão chồng sắp về, lại làm ông ta nhìn thấy điều không tốt trong nhà, bà ta liền nén giận, tự mình làm cơm tối.
Từ Hi bước ra khỏi bếp, đi dạo xung quanh làng, các nhà được xây dựng tương đối dày đặc, từng làn khói bếp bay phiêu đãng khắp thôn, từ mỗi nhà đều thoang thoảng mùi thức ăn.
Phía sau mỗi nhà đều có một mảnh vườn nhỏ, trồng ớt, cà tím, đậu que và các loại rau theo mùa khác.
Đi về phía trước, cô nhìn thấy một cây cam, có quả to bằng ngón tay mọc dày đặc giữa những tán lá xanh. Hình như phía sau cái cây còn có một cái cây khác, đó chính là... cây hạt dẻ!!!
Hai mắt Từ Hi đột nhiên mở to, tóc gáy dựng đứng lên, theo phản xạ quay người bỏ chạy, chạy đến chỗ ngoặt mới miễn cưỡng dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro