Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Xuyên Không (3)
Dư Nhiên Tự Ngã
2024-08-30 20:27:34
Từ Hi, đang rất thoải mái về thể xác và tinh thần, vì biết rằng mình đang ở thời kỳ hòa bình, bị nắng chiều làm cho mơ màng sắp ngủ.
Thời gian thoải mái trôi qua.
Từ Hi bị tiếng nói chuyện ríu rít đánh thức, duỗi người, đã lâu rồi thể xác và tinh thần không có thoải mái như vậy.
Dường như ở cuối con đường nhỏ có nhóm người đi ngang qua, nhìn sắc trời, hẳn là đến thời gian tan tầm.
Có người đang tiến về phía này, đến gần hơn thì nhận ra đó là mẹ kế và hai đứa em trai. Nhìn người đi phía trước, Từ Hi đột nhiên cảm thấy một loại cảm xúc chua xót khó tả.
Kỷ niệm in sâu nhất trong ký ức của nguyên chủ chính là:
Trước khi mẹ ra đi, giữa tiếng người hỗn loạn, tiếng khóc của trẻ sơ sinh, người mẹ nở nụ cười yếu ớt, xoa đầu nguyên chủ, từ ái dặn dò:
"Chăm sóc tốt chính mình, chăm sóc tốt cho em trai." Nguyên chủ vừa khóc vừa gật đầu mạnh mẽ.
Lời hứa này giống như một lời thề, nguyên chủ vẫn luôn nghiêm túc thực hiện, sống một cuộc sống tốt đẹp và chăm sóc thật tốt cho em trai mình.
Thời điểm mẹ kế vào cửa, ban đầu ở chung cũng không tệ lắm. Ai biết bà có thai liền lòi ra đủ thứ cặn bã, hai người lúc nào cũng khắc khẩu.
Cuối cùng, mẹ kế bằng cách nào đó đã phát hiện ra manh mối, lợi dụng em trai để bắt chẹt nguyên chủ, mẹ kế hoàn toàn chiến thắng, mà nguyên chủ đi học ở thị trấn, cuối tuần mới về nhà.
Hai chị em ít gặp nhau hơn, ít thân thiết hơn, thậm chí vì bảo vệ mẹ kế msf còn đẩy nguyên chủ, làm Từ Hi xuyên đến đây.
Nhìn thấy Từ Hi ngồi ở cửa, em trai Lâm Gia Vượng đi phía trước hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi vào phòng.
Mẹ kế nắm tay con ruột Lâm Gia Bảo cũng phớt lờ cô mà đi vào phòng, chỉ có Lâm Gia Bảo làm cái mặt quỷ khi đi ngang qua cô, rồi mới vui vẻ đi theo mẹ mình.
"Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt, vào nhà giúp tao nấu cơm." Mãi đến khi mẹ kế đến nhéo tai cô, Từ Hi mới nhận ra người đang gọi là cô.
Cũng không thấy rối rắm lắm, liền đi vào bếp, nếu cô không cơm xong thì bản thân cô cũng liền không xong mất.
Cốt khí gì thì cũng không đáng một xu trước đói bụng.
Cô biết nhóm lửa, trước kia thời điểm ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đều là cô phụ trách chuẩn bị đồ ăn, thời điểm nấu nướng trong thời tiết lạnh giá, cô còn bị một cô bé trong quán chê cười vì chỉ biết dùng đồ điện.
Sau đó, có một chàng trai trẻ lớn lên ở nông thôn đã dạy cô những kỹ năng này. Chàng trai trẻ có vẻ quan tâm đến cô, nhưng tiếc là anh ta sớm đã mất từ lâu.
Trong thời đại hỗn loạn đó, người đơn thuần sẽ không sống được lâu.
Thời gian thoải mái trôi qua.
Từ Hi bị tiếng nói chuyện ríu rít đánh thức, duỗi người, đã lâu rồi thể xác và tinh thần không có thoải mái như vậy.
Dường như ở cuối con đường nhỏ có nhóm người đi ngang qua, nhìn sắc trời, hẳn là đến thời gian tan tầm.
Có người đang tiến về phía này, đến gần hơn thì nhận ra đó là mẹ kế và hai đứa em trai. Nhìn người đi phía trước, Từ Hi đột nhiên cảm thấy một loại cảm xúc chua xót khó tả.
Kỷ niệm in sâu nhất trong ký ức của nguyên chủ chính là:
Trước khi mẹ ra đi, giữa tiếng người hỗn loạn, tiếng khóc của trẻ sơ sinh, người mẹ nở nụ cười yếu ớt, xoa đầu nguyên chủ, từ ái dặn dò:
"Chăm sóc tốt chính mình, chăm sóc tốt cho em trai." Nguyên chủ vừa khóc vừa gật đầu mạnh mẽ.
Lời hứa này giống như một lời thề, nguyên chủ vẫn luôn nghiêm túc thực hiện, sống một cuộc sống tốt đẹp và chăm sóc thật tốt cho em trai mình.
Thời điểm mẹ kế vào cửa, ban đầu ở chung cũng không tệ lắm. Ai biết bà có thai liền lòi ra đủ thứ cặn bã, hai người lúc nào cũng khắc khẩu.
Cuối cùng, mẹ kế bằng cách nào đó đã phát hiện ra manh mối, lợi dụng em trai để bắt chẹt nguyên chủ, mẹ kế hoàn toàn chiến thắng, mà nguyên chủ đi học ở thị trấn, cuối tuần mới về nhà.
Hai chị em ít gặp nhau hơn, ít thân thiết hơn, thậm chí vì bảo vệ mẹ kế msf còn đẩy nguyên chủ, làm Từ Hi xuyên đến đây.
Nhìn thấy Từ Hi ngồi ở cửa, em trai Lâm Gia Vượng đi phía trước hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi vào phòng.
Mẹ kế nắm tay con ruột Lâm Gia Bảo cũng phớt lờ cô mà đi vào phòng, chỉ có Lâm Gia Bảo làm cái mặt quỷ khi đi ngang qua cô, rồi mới vui vẻ đi theo mẹ mình.
"Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt, vào nhà giúp tao nấu cơm." Mãi đến khi mẹ kế đến nhéo tai cô, Từ Hi mới nhận ra người đang gọi là cô.
Cũng không thấy rối rắm lắm, liền đi vào bếp, nếu cô không cơm xong thì bản thân cô cũng liền không xong mất.
Cốt khí gì thì cũng không đáng một xu trước đói bụng.
Cô biết nhóm lửa, trước kia thời điểm ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đều là cô phụ trách chuẩn bị đồ ăn, thời điểm nấu nướng trong thời tiết lạnh giá, cô còn bị một cô bé trong quán chê cười vì chỉ biết dùng đồ điện.
Sau đó, có một chàng trai trẻ lớn lên ở nông thôn đã dạy cô những kỹ năng này. Chàng trai trẻ có vẻ quan tâm đến cô, nhưng tiếc là anh ta sớm đã mất từ lâu.
Trong thời đại hỗn loạn đó, người đơn thuần sẽ không sống được lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro