Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Đi Sâu Vào Núi...
Dư Nhiên Tự Ngã
2024-08-30 20:27:34
Bọn họ lập tức chiếm lấy sọt đồ của cô, cô vừa cạn lời vừa không thể phản kháng, lương thực trong nhà đều do Mã Mai Hoa quản, Từ Hi cũng không thách thức quyền uy quản gia của bà ta, may cô đã bỏ hơn phân nửa chỗ đó ở trong không gian rồi.
Nhưng khi Từ Hi hỏi xin Mã Mai Hoa 2 quả trứng gà để xào với tỏi rừng, đã bị từ chối một cách tàn nhẫn, cô cảm thấy có thể khiêu chiến quyền y này một chút, quyền lực phân tán không phải là chuyện bình thường sao, dù sao cô cũng lớn rồi.
"Bà có cho hay không, không thì để tự tôi đi lấy, lần trước tôi thấy bà cho Gia Bảo ăn bánh đậu xanh, đến cho một quả trứng gà có mấy xu thôi cũng không được, cũng không phải mỗi mình tôi ăn.”
Mã Nai Hoa chột Dạ liếc nhìn Lâm Gia Vượng một cái, bà ta vẫn luôn quan tâm đứa con trai này từ nhỏ, chỉ là không thể so bằng với con ruột của mình.
Đối mặt với con nha đầu thúi Lâm Hiểu Nguyệt này, bà ta không thèm giả vờ, đừng nói là bánh đậu xanh, đến một cọng lông cũng đừng hòng chiếm của bà ta.
"Ăn, ăn, ăn, mày chỉ biết ăn như hai con gà đẻ trứng ở nhà vậy, còn muốn ăn nhiều hơn nó! Có mấy quả trứng gà thôi, tao muốn tích trữ để đổi đồ dùng sinh hoạt.”
Từ Hi: “Không phải đổi bánh đậu xanh sao?”
"Mày còn quản tao đổi gì sao? Đó là em trai mày đấy.” Mã Mai Hoa không giấu giếm tiêu chuẩn kép của mình trước mặt con gái riêng.
Con nha đầu chết tiệt này trước kia ở trường còn tốt, ở nhà là liền đối nghịch với bà ta.
“Hôm nay tôi phải ăn.” Từ Hi cũng tức giận, quay lại phòng bếp, cầm dao phay lao vào căn phòng trữ trứng.
Mã Mai Hoa bị cô làm cho hoảng sợ, đưa tay ra ngăn cản, nhưng lại bị Từ Hi đẩy ra, suýt nữa ngã quỵ, còn chưa đứng vững đã hùng hổ đuổi theo.
Đến cửa, nhìn thấy Từ Hi trong tay cầm con dao phay muốn đập vào nồi đất đựng trứng, bà ta run rẩy, buột miệng chịu thua: “Cho mày, cho mày, muốn bao nhiêu đều được, mày mau dừng lại.”
Khi Từ Hi cầm bốn quả trứng ra khỏi phòng, còn nhếch miệng cười khẩy với Mã Mai Hoa, ngân nga trở về phòng bếp.
Mã Mai Hoa cũng mặc kệ nụ cười khiêu khích của cô, lòng còn sợ hãi mà sờ tới sờ lui cái bình đất đựng trứng.
Mấy cái bình gốm này chính là của hồi môn của bà ta, một chiếc thường đựng những đồ có giá trị, chiếc còn lại đựng trứng, tích đầy liền mang đến Cung Tiêu Xã để đổi lấy nhu yếu phẩm, thuận tiện đổi chút đồ ăn vặt cho con trai.
Không ngờ con nha đầu thúi đó lại tàn nhẫn như vậy, nói làm liền làm, mau mà bà ta lên tiếng nhanh.
Nhưng khi Từ Hi hỏi xin Mã Mai Hoa 2 quả trứng gà để xào với tỏi rừng, đã bị từ chối một cách tàn nhẫn, cô cảm thấy có thể khiêu chiến quyền y này một chút, quyền lực phân tán không phải là chuyện bình thường sao, dù sao cô cũng lớn rồi.
"Bà có cho hay không, không thì để tự tôi đi lấy, lần trước tôi thấy bà cho Gia Bảo ăn bánh đậu xanh, đến cho một quả trứng gà có mấy xu thôi cũng không được, cũng không phải mỗi mình tôi ăn.”
Mã Nai Hoa chột Dạ liếc nhìn Lâm Gia Vượng một cái, bà ta vẫn luôn quan tâm đứa con trai này từ nhỏ, chỉ là không thể so bằng với con ruột của mình.
Đối mặt với con nha đầu thúi Lâm Hiểu Nguyệt này, bà ta không thèm giả vờ, đừng nói là bánh đậu xanh, đến một cọng lông cũng đừng hòng chiếm của bà ta.
"Ăn, ăn, ăn, mày chỉ biết ăn như hai con gà đẻ trứng ở nhà vậy, còn muốn ăn nhiều hơn nó! Có mấy quả trứng gà thôi, tao muốn tích trữ để đổi đồ dùng sinh hoạt.”
Từ Hi: “Không phải đổi bánh đậu xanh sao?”
"Mày còn quản tao đổi gì sao? Đó là em trai mày đấy.” Mã Mai Hoa không giấu giếm tiêu chuẩn kép của mình trước mặt con gái riêng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con nha đầu chết tiệt này trước kia ở trường còn tốt, ở nhà là liền đối nghịch với bà ta.
“Hôm nay tôi phải ăn.” Từ Hi cũng tức giận, quay lại phòng bếp, cầm dao phay lao vào căn phòng trữ trứng.
Mã Mai Hoa bị cô làm cho hoảng sợ, đưa tay ra ngăn cản, nhưng lại bị Từ Hi đẩy ra, suýt nữa ngã quỵ, còn chưa đứng vững đã hùng hổ đuổi theo.
Đến cửa, nhìn thấy Từ Hi trong tay cầm con dao phay muốn đập vào nồi đất đựng trứng, bà ta run rẩy, buột miệng chịu thua: “Cho mày, cho mày, muốn bao nhiêu đều được, mày mau dừng lại.”
Khi Từ Hi cầm bốn quả trứng ra khỏi phòng, còn nhếch miệng cười khẩy với Mã Mai Hoa, ngân nga trở về phòng bếp.
Mã Mai Hoa cũng mặc kệ nụ cười khiêu khích của cô, lòng còn sợ hãi mà sờ tới sờ lui cái bình đất đựng trứng.
Mấy cái bình gốm này chính là của hồi môn của bà ta, một chiếc thường đựng những đồ có giá trị, chiếc còn lại đựng trứng, tích đầy liền mang đến Cung Tiêu Xã để đổi lấy nhu yếu phẩm, thuận tiện đổi chút đồ ăn vặt cho con trai.
Không ngờ con nha đầu thúi đó lại tàn nhẫn như vậy, nói làm liền làm, mau mà bà ta lên tiếng nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro