Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Đi Sâu Vào Núi...
Dư Nhiên Tự Ngã
2024-08-30 20:27:34
Hai đứa em trai đang chơi ngoài sân cũng sợ hãi trước cảnh tượng này, nhút nhát sợ sệt nhìn chị gái tay trái cầm trứng, tay phải cầm dao phay, ngân nga đi vào bếp, còn không quên lén lấy năm hạt dẻ để ăn.
Cơm nước xong, Từ Hi phớt lờ cái mặt lạnh của Mã Mai Hoa, cùng cha Lâm nói chuyện đông tây, cha Lâm còn rất vui khi con gái thân thiết với mình, từ khi có mâu thuẫn lớn với mẹ kế, con gái chỉ ở trường học rất ít khi về nhà, cũng không thân cận với người bố này lắm. Quả nhiên, sau một thời gian dài ở bên nhau, tình cha con đã quay trở lại.
Từ Hi suy nghĩ về thông tin tìm được trong đầu, cảm thấy hài lòng trở về phòng.
Ngày hôm sau, Từ Hi liền lên đường, có mang theo lương khô, sọt, rìu. Cuộc hành trình diễn ra suôn sẻ, đi theo con đường mà dân làng đi vào núi đốn củi, cho đến khi leo qua hai ngọn núi, đến được núi Hổ Hùng Lĩnh
Người ta nói rằng thường được nghe thấy tiếng sói thú hổ gầm từ phía bên kia, còn có người dân đã tận mắt nhìn thấy lão hổ, người bình thường không thể địch nổi bậc mãnh thú này, dần dần trở thành khu cấm địa theo lời truyền miệng của dân làng, không có người đặt chân đến, bên trong cây cỏ mọc xum xuê.
Trước mặt Từ Hi có một con dốc uốn lượn quanh sườn núi Hùng Hổ Lĩnh, thỉnh thoảng có những dây leo thưa thớt rủ xuống, tô điểm thêm sắc xanh cho vách đá trơ trụi.
Cô cũng không chiêm ngưỡng vẻ đẹp hoang sơ này. Lúc này mặt trời đã mọc, một đường vừa đi vừa nghỉ mất khoảng hai tiếng đồng hồ, theo tin tức cô biết được ngày hôm qua, thuận lợi tìm được đường vào sâu trong núi, cầu thang trên vách đá do con người xây, chỉ đủ cho một người đi qua.
Có lẽ sợ người ngoài vào nhầm nên dùng dây leo để che dấu vết. Sau khi đi qua một đoạn cầu thang ngắn, cô đã đặt chân lên vùng đất Hổ Hùng Lĩnh.
Nhìn xung quanh, sâu trong rừng, những cây cổ thụ muôn hình vạn dạng hiện ra trước mắt, những ngọn bồ công anh trưởng thành đung đưa trong gió, những cụm hoa dại không rõ tên gần đó thu hút những con ong mật bay qua.
Cảnh đẹp trong rừng không khiến Từ Hi thả lỏng cảnh giác, cô còn không quên để lại dấu hiệu trên đường đi, đối với người có khả năng định hướng yếu thì việc bị lạc trong rừng sâu chính là đại tai hoạ. Cô không muốn hẻo chỉ sau vài ngày tận hưởng cuộc sống an ổn.
Khi cô nhìn thấy dấu chân động vật bên cạnh một vũng nước nhỏ, sự cảnh giác của Từ Hi đã được nâng lên mức cao nhất. Quả nhiên, một con rắn màu sắc rực rỡ nhảy về phía cô.
Cơm nước xong, Từ Hi phớt lờ cái mặt lạnh của Mã Mai Hoa, cùng cha Lâm nói chuyện đông tây, cha Lâm còn rất vui khi con gái thân thiết với mình, từ khi có mâu thuẫn lớn với mẹ kế, con gái chỉ ở trường học rất ít khi về nhà, cũng không thân cận với người bố này lắm. Quả nhiên, sau một thời gian dài ở bên nhau, tình cha con đã quay trở lại.
Từ Hi suy nghĩ về thông tin tìm được trong đầu, cảm thấy hài lòng trở về phòng.
Ngày hôm sau, Từ Hi liền lên đường, có mang theo lương khô, sọt, rìu. Cuộc hành trình diễn ra suôn sẻ, đi theo con đường mà dân làng đi vào núi đốn củi, cho đến khi leo qua hai ngọn núi, đến được núi Hổ Hùng Lĩnh
Người ta nói rằng thường được nghe thấy tiếng sói thú hổ gầm từ phía bên kia, còn có người dân đã tận mắt nhìn thấy lão hổ, người bình thường không thể địch nổi bậc mãnh thú này, dần dần trở thành khu cấm địa theo lời truyền miệng của dân làng, không có người đặt chân đến, bên trong cây cỏ mọc xum xuê.
Trước mặt Từ Hi có một con dốc uốn lượn quanh sườn núi Hùng Hổ Lĩnh, thỉnh thoảng có những dây leo thưa thớt rủ xuống, tô điểm thêm sắc xanh cho vách đá trơ trụi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cũng không chiêm ngưỡng vẻ đẹp hoang sơ này. Lúc này mặt trời đã mọc, một đường vừa đi vừa nghỉ mất khoảng hai tiếng đồng hồ, theo tin tức cô biết được ngày hôm qua, thuận lợi tìm được đường vào sâu trong núi, cầu thang trên vách đá do con người xây, chỉ đủ cho một người đi qua.
Có lẽ sợ người ngoài vào nhầm nên dùng dây leo để che dấu vết. Sau khi đi qua một đoạn cầu thang ngắn, cô đã đặt chân lên vùng đất Hổ Hùng Lĩnh.
Nhìn xung quanh, sâu trong rừng, những cây cổ thụ muôn hình vạn dạng hiện ra trước mắt, những ngọn bồ công anh trưởng thành đung đưa trong gió, những cụm hoa dại không rõ tên gần đó thu hút những con ong mật bay qua.
Cảnh đẹp trong rừng không khiến Từ Hi thả lỏng cảnh giác, cô còn không quên để lại dấu hiệu trên đường đi, đối với người có khả năng định hướng yếu thì việc bị lạc trong rừng sâu chính là đại tai hoạ. Cô không muốn hẻo chỉ sau vài ngày tận hưởng cuộc sống an ổn.
Khi cô nhìn thấy dấu chân động vật bên cạnh một vũng nước nhỏ, sự cảnh giác của Từ Hi đã được nâng lên mức cao nhất. Quả nhiên, một con rắn màu sắc rực rỡ nhảy về phía cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro