Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Đi Sâu Vào Núi...
Dư Nhiên Tự Ngã
2024-08-30 20:27:34
Từ Hi không chút do dự, dùng rìu chặt con rắn thành hai khúc, sau đó quay người nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, giống như mơ hồ nghe thấy tiếng thú gầm, càng ngày càng gần.
Chạy nhanh được một đoạn, khi thấy trước mặt có vài cây ăn quả cô liền dừng lại, treo trên cành là những quả lê vàng óng ả, một số quả đã bị thú và chim nhỏ gặm nhấm.
Từ Hi hái xuống, trực tiếp cho vào trong không gian, trong không gian thời gian đứng yên, nên nó là Thần Khí tuyệt vời để lưu trữ trái cây.
Đất đai màu mỡ ở sâu trong núi nuôi dưỡng vạn vật, trái cây có vẻ đặc biệt ngọt ngào. Dù sao, Từ Hi cảm thấy rất hài lòng khi ăn vào, đương nhiên cũng cũng rất vừa lòng khi thu hoạch được hơn 100 cân lê, cái này được tính là đồ miễn phí.
Mã Mai Hoa luôn quản chặt số trái cây trong nhà, Gia Bảo có thể ăn, Gia Vượng thỉnh thoảng mới được nếm thử, thậm chí cô còn chưa nhìn thấy chúng chín, thì đã bị Mã Mai Hoa mang đến Cung Tiêu Xã bán, sau đó cô lại nhìn thấy Gia Bảo lén lút ăn kẹo.
Bữa trưa Từ Hi chuẩn bị là món trứng mà cô đã giành được ngày hôm qua, thời điểm nấu cơm, cô chỉ xào hai quả, hai quả còn lại thì luộc lên rồi cất đi.
‘Aiz, trứng gà ngon thật, nhưng quá trình lấy được có chút khó khăn, phải dùng dao mới thành công lấy được, về sau cứ như vậy cũng không ổn’, Từ Hi nhìn vỏ trứng trên mặt đất, mà cảm khái thở dài.
Phải tìm cách thôi, nếu không thì phải có tiền, mà cũng không thể công khai ăn đồ ngon ở nhà được.
Khi cái nóng của mặt trời dịu đi một chút vào buổi chiều, Từ Hi đã thu hoạch được ba cây hạt dẻ, sáu cây trà, một ít nấm hương.
Vì thấy đói và mệt, nên cô quyết định quay về. Phải mất rất nhiều thời gian mới gỡ được những quả bóng gai ra khỏi hạt dẻ. Cô cúi xuống, dùng chân dẫm lên hạt dẻ, dùng một tay bóc vỏ cầu gai ra, hai hạt nâu đỏ trong vo lăn ra.
Trên đường về, cô còn cảm khái vận may của mình thì cảm thấy có thứ gì đó lóe lên trước mắt.
Hóa ra là một con thỏ xám, nó tò mò liếc nhìn cô một cái rồi vội vàng nhảy đi. Từ Hi đuổi theo vài bước rồi dừng lại theo lý trí. Quả nhiên, con thỏ rẽ vào một góc, biến mất khi nhảy bụi cỏ.
Cô chỉ có thể than thở, chủ yếu là do cô không quen với điều kiện đường xá, sợ lạc đường.
Trong khi cô vẫn đang chảy nước miếng khi nghĩ đến món thịt thỏ kho trên đường về thì cha Lâm lại lo lắng đi quanh nhà.
"Bà bị sao vậy, đến một đứa trẻ còn trông không được, không đi làm cũng không thấy người thì phải cho tôi một tiếng chứ. Bây giờ đã quá giờ tan tầm rồi, nếu có đi lên thị trấn thì bây giờ cũng đã trở về rồi chứ.”
Chạy nhanh được một đoạn, khi thấy trước mặt có vài cây ăn quả cô liền dừng lại, treo trên cành là những quả lê vàng óng ả, một số quả đã bị thú và chim nhỏ gặm nhấm.
Từ Hi hái xuống, trực tiếp cho vào trong không gian, trong không gian thời gian đứng yên, nên nó là Thần Khí tuyệt vời để lưu trữ trái cây.
Đất đai màu mỡ ở sâu trong núi nuôi dưỡng vạn vật, trái cây có vẻ đặc biệt ngọt ngào. Dù sao, Từ Hi cảm thấy rất hài lòng khi ăn vào, đương nhiên cũng cũng rất vừa lòng khi thu hoạch được hơn 100 cân lê, cái này được tính là đồ miễn phí.
Mã Mai Hoa luôn quản chặt số trái cây trong nhà, Gia Bảo có thể ăn, Gia Vượng thỉnh thoảng mới được nếm thử, thậm chí cô còn chưa nhìn thấy chúng chín, thì đã bị Mã Mai Hoa mang đến Cung Tiêu Xã bán, sau đó cô lại nhìn thấy Gia Bảo lén lút ăn kẹo.
Bữa trưa Từ Hi chuẩn bị là món trứng mà cô đã giành được ngày hôm qua, thời điểm nấu cơm, cô chỉ xào hai quả, hai quả còn lại thì luộc lên rồi cất đi.
‘Aiz, trứng gà ngon thật, nhưng quá trình lấy được có chút khó khăn, phải dùng dao mới thành công lấy được, về sau cứ như vậy cũng không ổn’, Từ Hi nhìn vỏ trứng trên mặt đất, mà cảm khái thở dài.
Phải tìm cách thôi, nếu không thì phải có tiền, mà cũng không thể công khai ăn đồ ngon ở nhà được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi cái nóng của mặt trời dịu đi một chút vào buổi chiều, Từ Hi đã thu hoạch được ba cây hạt dẻ, sáu cây trà, một ít nấm hương.
Vì thấy đói và mệt, nên cô quyết định quay về. Phải mất rất nhiều thời gian mới gỡ được những quả bóng gai ra khỏi hạt dẻ. Cô cúi xuống, dùng chân dẫm lên hạt dẻ, dùng một tay bóc vỏ cầu gai ra, hai hạt nâu đỏ trong vo lăn ra.
Trên đường về, cô còn cảm khái vận may của mình thì cảm thấy có thứ gì đó lóe lên trước mắt.
Hóa ra là một con thỏ xám, nó tò mò liếc nhìn cô một cái rồi vội vàng nhảy đi. Từ Hi đuổi theo vài bước rồi dừng lại theo lý trí. Quả nhiên, con thỏ rẽ vào một góc, biến mất khi nhảy bụi cỏ.
Cô chỉ có thể than thở, chủ yếu là do cô không quen với điều kiện đường xá, sợ lạc đường.
Trong khi cô vẫn đang chảy nước miếng khi nghĩ đến món thịt thỏ kho trên đường về thì cha Lâm lại lo lắng đi quanh nhà.
"Bà bị sao vậy, đến một đứa trẻ còn trông không được, không đi làm cũng không thấy người thì phải cho tôi một tiếng chứ. Bây giờ đã quá giờ tan tầm rồi, nếu có đi lên thị trấn thì bây giờ cũng đã trở về rồi chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro