Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Lần Đầu Gặp Hổ...
Dư Nhiên Tự Ngã
2024-08-30 20:27:34
"Suỵt, bố nhỏ tiếng chút, hôm nay con đến thôn Trương Gia."
cha Lâm cả kinh: "Hả! Sao con lại đi sang thôn khác, bị nhìn thấy là không tốt đâu, người dân thôn đó rất độc đoán, năm ngoái còn suýt đánh nhau vì đoạt ruộng nước của chúng ta đấy.”
"Còn có chuyện này! Bố mau nói cho con biết đi, tiếp theo xảy ra chuyện gì?" Từ Hi hứng thú nhìn cha Lâm, đổi chủ đề.
Chờ khi cha Lâm bắt đầu nói về đại đội trưởng của thôn Trương Gia, một kẻ vũ phu đánh vợ, thậm chí cũng không buông tha cả chuyện nhà mẹ đẻ Mã Mai Hoa, ông đã hoàn toàn quên mất chủ đề ban đầu.
cha Lâm hiếm khi gần gũi với con gái mình như vậy nên chủ đề càng ngày càng đi xa.
Kể từ khi Mã Mai Hoa vào cửa, về sau lại động tay động chân với Hiểu Nguyệt, tính tình của con bé không còn dịu dàng và tinh tế như trước nữa.
Đặc biệt rất dễ nổi giận mất bình tĩnh, sau đó cũng xa cách cả người bố là ông.
Ông bận rộn công việc cả ngày, căn bản không có thời gian chăm sóc con bé, thẳng cho đến khi ở kí tú xá trong trường, một tháng cũng chỉ về được một hai lần, nên ngày càng ít nói chuyện.
Con gái của ông cũng trở nên xa lạ hơn với ông, ông vẫn luôn cẩn thận hàn gắn mối quan hệ cha con.
Làm sao ông không yêu thương con mình chứ, ông và mẹ Hiểu Nguyệt đã từng yêu thương đứa con duy nhất là con bé, nghĩ đến mẹ Hiểu Nguyệt, đôi mắt ông không khỏi ươn ướt.
Cũng may sau khi tốt nghiệp cao trung, trong khoảng thời gian ở nhà này, mối quan hệ cha con ngày càng hòa thuận, có thể ngồi xuống vui vẻ tâm sự về cuộc sống thường ngày.
Khi cha Lâm nói về niềm hạnh phúc của mình, còn muốn đưa tay xoa đầu con gái mình như ông đã làm khi con bé còn nhỏ, nhưng ngẫm lại lại thôi, con gái cũng thành niên rồi, đã đến lúc dạy con bé nên giữ khoảng cách với người khác giới.
Lâm Gia Vượng lúc này chạy tới, nắm lấy tay Từ Hi, bắt đầu làm nũng: "Chị, chị, em cũng muốn ăn trái cây mà hôm nay chị mang về, tiểu Bảo có, nhưng em lại không có"
Còn khá giỏi làm trò đấy, nếu nguyên chủ nghe thấy điều này, cô ấy có thể sẽ ngay lập tức bước ra và chiến đấu 18 hiệp với bà mẹ kế độc ác.
Đáng tiếc người hiện tại ngồi ở đây là Từ Hi, nên xác định là Lâm Gia Vương sẽ không đạt được mục đích của mình.
"Đồ để ở chỗ mẹ em, nếu muốn thì đi mà tìm bà ta, tiểu Bảo ăn được thì sao có thể không đưa cho em chứ? Mau đi đi.” Lời nói quan tâm này có vẻ hơi sai sai?
Một biểu cảm có chút nghi hoặc xuất hiện trên khuôn mặt của đứa trẻ tám tuổi.
Nó còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, thì Lâm Gia Bảo lao ra khỏi phòng như đại bác, chỉ vào Lâm Gia Vượng mà nói: “Anh là đồ mách lẻo.”
cha Lâm cả kinh: "Hả! Sao con lại đi sang thôn khác, bị nhìn thấy là không tốt đâu, người dân thôn đó rất độc đoán, năm ngoái còn suýt đánh nhau vì đoạt ruộng nước của chúng ta đấy.”
"Còn có chuyện này! Bố mau nói cho con biết đi, tiếp theo xảy ra chuyện gì?" Từ Hi hứng thú nhìn cha Lâm, đổi chủ đề.
Chờ khi cha Lâm bắt đầu nói về đại đội trưởng của thôn Trương Gia, một kẻ vũ phu đánh vợ, thậm chí cũng không buông tha cả chuyện nhà mẹ đẻ Mã Mai Hoa, ông đã hoàn toàn quên mất chủ đề ban đầu.
cha Lâm hiếm khi gần gũi với con gái mình như vậy nên chủ đề càng ngày càng đi xa.
Kể từ khi Mã Mai Hoa vào cửa, về sau lại động tay động chân với Hiểu Nguyệt, tính tình của con bé không còn dịu dàng và tinh tế như trước nữa.
Đặc biệt rất dễ nổi giận mất bình tĩnh, sau đó cũng xa cách cả người bố là ông.
Ông bận rộn công việc cả ngày, căn bản không có thời gian chăm sóc con bé, thẳng cho đến khi ở kí tú xá trong trường, một tháng cũng chỉ về được một hai lần, nên ngày càng ít nói chuyện.
Con gái của ông cũng trở nên xa lạ hơn với ông, ông vẫn luôn cẩn thận hàn gắn mối quan hệ cha con.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm sao ông không yêu thương con mình chứ, ông và mẹ Hiểu Nguyệt đã từng yêu thương đứa con duy nhất là con bé, nghĩ đến mẹ Hiểu Nguyệt, đôi mắt ông không khỏi ươn ướt.
Cũng may sau khi tốt nghiệp cao trung, trong khoảng thời gian ở nhà này, mối quan hệ cha con ngày càng hòa thuận, có thể ngồi xuống vui vẻ tâm sự về cuộc sống thường ngày.
Khi cha Lâm nói về niềm hạnh phúc của mình, còn muốn đưa tay xoa đầu con gái mình như ông đã làm khi con bé còn nhỏ, nhưng ngẫm lại lại thôi, con gái cũng thành niên rồi, đã đến lúc dạy con bé nên giữ khoảng cách với người khác giới.
Lâm Gia Vượng lúc này chạy tới, nắm lấy tay Từ Hi, bắt đầu làm nũng: "Chị, chị, em cũng muốn ăn trái cây mà hôm nay chị mang về, tiểu Bảo có, nhưng em lại không có"
Còn khá giỏi làm trò đấy, nếu nguyên chủ nghe thấy điều này, cô ấy có thể sẽ ngay lập tức bước ra và chiến đấu 18 hiệp với bà mẹ kế độc ác.
Đáng tiếc người hiện tại ngồi ở đây là Từ Hi, nên xác định là Lâm Gia Vương sẽ không đạt được mục đích của mình.
"Đồ để ở chỗ mẹ em, nếu muốn thì đi mà tìm bà ta, tiểu Bảo ăn được thì sao có thể không đưa cho em chứ? Mau đi đi.” Lời nói quan tâm này có vẻ hơi sai sai?
Một biểu cảm có chút nghi hoặc xuất hiện trên khuôn mặt của đứa trẻ tám tuổi.
Nó còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, thì Lâm Gia Bảo lao ra khỏi phòng như đại bác, chỉ vào Lâm Gia Vượng mà nói: “Anh là đồ mách lẻo.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro