Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Phát Hiện Thung...
Dư Nhiên Tự Ngã
2024-08-30 20:27:34
Sau khi nghe lời dặn dò và kinh nghiệm đi rừng trên núi của cha Lâm, cô trở về phòng ngủ.
…
"Chú Kiến Quốc, chú Kiến Bình bận rộn quá?"
“Ồ, là Hiểu Nguyệt, cháu đang lên núi hả? Cẩn thận đấy, nếu có chuyện gì thì cứ hét một tiếng với chú."
"Vâng chú." Đây là hai em họ của cha Lâm, chú họ của Lâm Hiểu Nguyệt.
Hôm nay Từ Hi cố tình đi ra ngoài muộn, tình cờ gặp được hai chú đang đào đất dưới chân núi gần dốc rừng trúc, sau khi nghe bọn họ dặn dò một phen, cô lên núi.
Dọc tuyến đường cô đi hôm qua có đánh dấu, nên cô cũng không sợ lạc đường, lá gan cũng lớn hơn chút.
Trên đường đi, cô còn thăm dò khu núi rừng gần đó, còn bắt được 5 con thỏ, một con gà lôi, một ổ trứng gà lôi và một ít nấm.
Thời điểm đến cây đại thụ được đánh dấu cột mốc ngày hôm qua, thì sớm hơn ngày hôm qua một chút.
Lúc này, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, Từ Hi ở dưới bóng cây ăn vài củ khoai lang đỏ và một quả lê mà đã chuẩn bị trước đó, sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô nhìn sắc trời, quyết định tiếp tục lên đường.
Đi được khoảng mười lăm phút, cây cối xung quanh dần thưa thớt, càng đi xa, còn ngửi thấy mùi cỏ xanh và bùn đất, thẳng cho đến khi trước mắt đột nhiên sáng ngời.
Phía trước không còn bất kỳ lá cây nào cản trở, mặt trời tận tình chiếu sáng xuống mặt đất, bên ngoài khu rừng rậm rạp có thể nhìn thấy một thung lũng.
Một ngọn núi nhỏ bên sườn thung lũng hiện lên mờ ảo, với những tán lá vàng, đỏ, xanh tương phản đẹp mắt.
Từ Hi cảm thấy vui mừng, trong đầu có những suy đoán mơ hồ.
Dọc theo rìa thung lũng, khi nhìn thấy một nông cụ mục nát và bị gãy nằm cạnh một vũng nước dưới chân núi, cảnh tượng này càng chứng thực suy đoán của cô.
Nơi này hẳn là đã từng có người sinh sống.
Vùng đất thung lũng này lẽ ra phải được khai hoang và canh tác, nhưng mấy chục năm qua lại bị bỏ hoang.
Bây giờ có chút cỏ dại, cỏ cao bằng nửa người và mấy cái cây nhỏ thưa thớt.
Vì con người đã sinh sống nên ở gần đây hẳn sẽ có nguồn nước, có nguồn nước thì sẽ có động vật, khả năng còn có một số loài thú dữ.
Nghĩ đến hổ, gấu và sói xuất hiện trong lời đồn, Từ Hi tăng tốc độ.
Cô không muốn đối đầu với những con thú hung dữ này.
Cô đã có mấy năm luyện quyền cước, nên so với người bình thường thì cơ thể linh hoạt và ra tay quyết đoán hơn một chút, nhưng khi đối mặt với một đàn dã thú, cô cũng chỉ có thể bỏ chạy.
Than ôi, đừng nghĩ đến điều này nữa, vẫn là nên tập trung vào cái hiện tại trước mắt đã.
Bò lên đỉnh núi mọc đầy cây ăn quả, Từ Hi hái xuống một quả dưa tháng tám, bổ ra cho vào miệng, hương vị ngọt ngào bùng nổ trong miệng, cô hạnh phúc nhéo đôi mắt.
…
"Chú Kiến Quốc, chú Kiến Bình bận rộn quá?"
“Ồ, là Hiểu Nguyệt, cháu đang lên núi hả? Cẩn thận đấy, nếu có chuyện gì thì cứ hét một tiếng với chú."
"Vâng chú." Đây là hai em họ của cha Lâm, chú họ của Lâm Hiểu Nguyệt.
Hôm nay Từ Hi cố tình đi ra ngoài muộn, tình cờ gặp được hai chú đang đào đất dưới chân núi gần dốc rừng trúc, sau khi nghe bọn họ dặn dò một phen, cô lên núi.
Dọc tuyến đường cô đi hôm qua có đánh dấu, nên cô cũng không sợ lạc đường, lá gan cũng lớn hơn chút.
Trên đường đi, cô còn thăm dò khu núi rừng gần đó, còn bắt được 5 con thỏ, một con gà lôi, một ổ trứng gà lôi và một ít nấm.
Thời điểm đến cây đại thụ được đánh dấu cột mốc ngày hôm qua, thì sớm hơn ngày hôm qua một chút.
Lúc này, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, Từ Hi ở dưới bóng cây ăn vài củ khoai lang đỏ và một quả lê mà đã chuẩn bị trước đó, sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô nhìn sắc trời, quyết định tiếp tục lên đường.
Đi được khoảng mười lăm phút, cây cối xung quanh dần thưa thớt, càng đi xa, còn ngửi thấy mùi cỏ xanh và bùn đất, thẳng cho đến khi trước mắt đột nhiên sáng ngời.
Phía trước không còn bất kỳ lá cây nào cản trở, mặt trời tận tình chiếu sáng xuống mặt đất, bên ngoài khu rừng rậm rạp có thể nhìn thấy một thung lũng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một ngọn núi nhỏ bên sườn thung lũng hiện lên mờ ảo, với những tán lá vàng, đỏ, xanh tương phản đẹp mắt.
Từ Hi cảm thấy vui mừng, trong đầu có những suy đoán mơ hồ.
Dọc theo rìa thung lũng, khi nhìn thấy một nông cụ mục nát và bị gãy nằm cạnh một vũng nước dưới chân núi, cảnh tượng này càng chứng thực suy đoán của cô.
Nơi này hẳn là đã từng có người sinh sống.
Vùng đất thung lũng này lẽ ra phải được khai hoang và canh tác, nhưng mấy chục năm qua lại bị bỏ hoang.
Bây giờ có chút cỏ dại, cỏ cao bằng nửa người và mấy cái cây nhỏ thưa thớt.
Vì con người đã sinh sống nên ở gần đây hẳn sẽ có nguồn nước, có nguồn nước thì sẽ có động vật, khả năng còn có một số loài thú dữ.
Nghĩ đến hổ, gấu và sói xuất hiện trong lời đồn, Từ Hi tăng tốc độ.
Cô không muốn đối đầu với những con thú hung dữ này.
Cô đã có mấy năm luyện quyền cước, nên so với người bình thường thì cơ thể linh hoạt và ra tay quyết đoán hơn một chút, nhưng khi đối mặt với một đàn dã thú, cô cũng chỉ có thể bỏ chạy.
Than ôi, đừng nghĩ đến điều này nữa, vẫn là nên tập trung vào cái hiện tại trước mắt đã.
Bò lên đỉnh núi mọc đầy cây ăn quả, Từ Hi hái xuống một quả dưa tháng tám, bổ ra cho vào miệng, hương vị ngọt ngào bùng nổ trong miệng, cô hạnh phúc nhéo đôi mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro