Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Phát Hiện Thung...
Dư Nhiên Tự Ngã
2024-08-30 20:27:34
Đây là ngọn núi đa sắc màu mà cô vừa nhìn thấy từ xa.
Những cây ăn quả mọc chen chúc nhau trên một diện tích rộng lớn. Thậm chí còn có dưa tháng tám, hay trái kiwi dại, đương nhiên cam và lê là nhiều nhất.
Từ Hi vừa ăn vừa hái vừa cảm khái, mùa thu quả thực là mùa thu hoạch!
Giá như cô đến sớm hơn thì tốt rồi, thật tiếc những quả thối rơi đầy đất mà.
“Sao có nhiều trái cây như vậy mà không có người hái nhỉ? Thực tiện nghi cho mình mà, hắc hắc.”
Nơi này không có ai, nếu có ai nghe được cô nói lời này, nhất định sẽ mắng cô một câu: "Đã hưởng lợi lại còn khoe mẽ."
Ai lại liều mạng chạy vào núi sâu chỉ để hái mấy quả trái cây mang về chứ, lại không phải ai cũng giống cô có thiết bị gian lận.
Sau khi hái được một ít trái chín, Từ Hi không khỏi kích động, ước tính thời gian, chuẩn bị bắt đầu hành trình về nhà.
Ngay khi cô đẩy những cành cây chắn đường trước mặt sang một bên, giẫm lên cỏ tranh dưới chân, còn luôn cẩn thận chú ý đến rắn rết côn trùng chuột kiến sẽ bất ngờ xuất hiện, khi đang đi xuống núi đầy gian nan, cô thỉnh thoảng liếc nhìn xuống chân núi.
Ở một khu cỏ dại mọc um tùm trong thung lũng, cô nhìn thấy những loài cây quen thuộc.
Khi bước vào liền thấy lá cây hơi ố vàng, những thân cây trên mặt đất cũng có dấu hiệu khô héo từ gốc, những dây leo tím thân trải dài cùng những chiếc lá xanh mọc lộn xộn với nhau.
Đây không phải là khoai lang đỏ quen thuộc với cô sao?
Làm sao mà cô từ trên sườn núi liếc nhìn xuống liền nhận ra nó luôn.
Vì bây giờ bữa nào cô chả ăn nó, cả ngày làm việc cũng đối mặt với nó ở, thân ảnh và hương vị của nó có mặt ở khắp mọi nơi trong cái sơn thôn nhỏ.
Do năng suất cao, ăn chắc bụng, nên nó được trồng rộng rãi ở các vùng lân cận.
Cô không quen thuộc mới là lạ.
Từ Hi đi vòng quanh xem xét một phen, không xem không biết, sau khi kiểm tra khóe miệng Từ Hi cũng không có hạ xuống.
Có khá nhiều nhưng mọc thưa thớt.
Dây leo mọc lộn xộn, có mức độ trưởng thành khác nhau, có chút lá cây xanh biếc vẫn còn đang phát triển mạnh mẽ, có mầm đã mọc lên từ mặt đất.
Hầu hết đều ở trạng thái trưởng thành, nhưng Từ Hi hiện tại không có công cụ nên chỉ có thể tạm thời từ bỏ, quyết định sau này sẽ mang công cụ đến đây.
Đây chính là lương thực miễn phí, có thể chế biến thành khoai lang đỏ khô, bột khoai lang đỏ. Nghĩ tới món bún chua cay, nước miếng Từ Hi bắt đầu tiết ra một cách vô thức.
Cô lắc lắc đầu, cắt đứt hình ảnh mỹ thực trong đầu, lại nhìn thoáng qua đống khoai lang đỏ của mình, tâm tình sung sướng mà cất bước chạy về nhà.
Những cây ăn quả mọc chen chúc nhau trên một diện tích rộng lớn. Thậm chí còn có dưa tháng tám, hay trái kiwi dại, đương nhiên cam và lê là nhiều nhất.
Từ Hi vừa ăn vừa hái vừa cảm khái, mùa thu quả thực là mùa thu hoạch!
Giá như cô đến sớm hơn thì tốt rồi, thật tiếc những quả thối rơi đầy đất mà.
“Sao có nhiều trái cây như vậy mà không có người hái nhỉ? Thực tiện nghi cho mình mà, hắc hắc.”
Nơi này không có ai, nếu có ai nghe được cô nói lời này, nhất định sẽ mắng cô một câu: "Đã hưởng lợi lại còn khoe mẽ."
Ai lại liều mạng chạy vào núi sâu chỉ để hái mấy quả trái cây mang về chứ, lại không phải ai cũng giống cô có thiết bị gian lận.
Sau khi hái được một ít trái chín, Từ Hi không khỏi kích động, ước tính thời gian, chuẩn bị bắt đầu hành trình về nhà.
Ngay khi cô đẩy những cành cây chắn đường trước mặt sang một bên, giẫm lên cỏ tranh dưới chân, còn luôn cẩn thận chú ý đến rắn rết côn trùng chuột kiến sẽ bất ngờ xuất hiện, khi đang đi xuống núi đầy gian nan, cô thỉnh thoảng liếc nhìn xuống chân núi.
Ở một khu cỏ dại mọc um tùm trong thung lũng, cô nhìn thấy những loài cây quen thuộc.
Khi bước vào liền thấy lá cây hơi ố vàng, những thân cây trên mặt đất cũng có dấu hiệu khô héo từ gốc, những dây leo tím thân trải dài cùng những chiếc lá xanh mọc lộn xộn với nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây không phải là khoai lang đỏ quen thuộc với cô sao?
Làm sao mà cô từ trên sườn núi liếc nhìn xuống liền nhận ra nó luôn.
Vì bây giờ bữa nào cô chả ăn nó, cả ngày làm việc cũng đối mặt với nó ở, thân ảnh và hương vị của nó có mặt ở khắp mọi nơi trong cái sơn thôn nhỏ.
Do năng suất cao, ăn chắc bụng, nên nó được trồng rộng rãi ở các vùng lân cận.
Cô không quen thuộc mới là lạ.
Từ Hi đi vòng quanh xem xét một phen, không xem không biết, sau khi kiểm tra khóe miệng Từ Hi cũng không có hạ xuống.
Có khá nhiều nhưng mọc thưa thớt.
Dây leo mọc lộn xộn, có mức độ trưởng thành khác nhau, có chút lá cây xanh biếc vẫn còn đang phát triển mạnh mẽ, có mầm đã mọc lên từ mặt đất.
Hầu hết đều ở trạng thái trưởng thành, nhưng Từ Hi hiện tại không có công cụ nên chỉ có thể tạm thời từ bỏ, quyết định sau này sẽ mang công cụ đến đây.
Đây chính là lương thực miễn phí, có thể chế biến thành khoai lang đỏ khô, bột khoai lang đỏ. Nghĩ tới món bún chua cay, nước miếng Từ Hi bắt đầu tiết ra một cách vô thức.
Cô lắc lắc đầu, cắt đứt hình ảnh mỹ thực trong đầu, lại nhìn thoáng qua đống khoai lang đỏ của mình, tâm tình sung sướng mà cất bước chạy về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro