Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Võ Lâm Chí Tôn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2025-01-03 22:16:40
Edit: Kim
Làm sao nàng ta dám nói chuyện với hắn như vậy?
Cảnh Đô Tuyên nhìn vẻ kiêu ngạo của Nam Chi, trong lòng cảm thấy kinh ngạc hơn là tức giận, kinh ngạc vì nàng ta dám nói chuyện với mình như vậy, đúng là to gan lớn mật nha!
“Ha hả……” Cảnh Đô Tuyên cười thành tiếng, “Ngươi đang làm cái gì, làm nũng với ta sao?”
Có phải trong khoảng thời gian này hắn đối xử với nàng ta tốt một chút, cứ thế làm nàng ta dám lên mặt với hắn.
Nhưng mà người thật sự quá nhỏ yếu, nhỏ yếu như vậy lại có vẻ đáng yêu.
Nam Chi nghiêng đầu, dùng ánh mắt trong trẻo sâu thẳm nhìn Cảnh Đô Tuyên, “Ta hỏi ca ca tại sao lại không vui, đôi mắt ta khỏi rồi, tại sao ca ca lại không vui?”
Giọng điệu lạnh lùng lại kết hợp với đôi mắt ngây thơ, có một loại cảm giác không nói nên lời.
Cảnh Đô Tuyên nheo nheo mắt, khuôn mặt thiếu niên trầm xuống, “Ngươi lừa ta, đôi mắt ngươi căn bản không mù.”
Nam Chi hết sức yêu quý mà sờ đôi mắt mình, “Đôi mắt của ta đáng yêu như vậy, không thể mù nha, ca ca, ngươi thất vọng lắm sao, nhìn thấy ta không mù, có phải ngươi đang hoài nghi độc dược của ngươi có vấn đề, tại sao ta lại không mù?”
Đồng tử Cảnh Đô Tuyên co rút lại, “Độc dược, ngươi biết có độc, là ai chữa mắt cho ngươi?”
Cảnh Đô Tuyên lập tức hoài nghi có phải trong trang viện Cảnh Hà Các có kẻ phản bội hay không, chắc là có người bị đứa nhỏ này lung lạc đi.
Y sư, nhất định là y sư.
Cảnh Đô Tuyên đột nhiên bật cười, “Là ai cho ngươi dũng khí nói chuyện với ta như vậy?”
“Ngươi sẽ không cảm thấy đôi mắt của ngươi lành lại, là có thể muốn làm gì thì làm chứ?”
Y sư chữa khỏi đôi mắt cho nàng ta, nhưng lại phá hỏng đầu óc nàng ta rồi.
Nam Chi ngáp một cái, “Ta nói chuyện với ngươi thật sự rất mệt, ngày nào cũng chỉ biết nghe lời hay, ta phải chịu đựng ghê tởm mà nịnh hót ngươi, thật sự rất ghê tởm nha.”
“Ngày nào ta cũng phải nói những lời trái với lương tâm, ta đều sợ mình sẽ bị thiên lôi đánh trúng, quỳ trước thái giám cảm thấy khó chịu, liền chạy đến chỗ ta nghe ta khen ngợi ngươi.”
“Ngươi căn bản không phải là cường giả đệ nhất thiên hạ, ngươi chỉ là đệ nhất thiên hạ trong miệng ta mà thôi, ngươi vĩnh viễn không thể trở thành cường giả, ngươi là một kẻ thất bại.”
“Mặc kệ là thực lực hay tình yêu, ngươi đều sẽ là kẻ thất bại.”
“Ngươi làm càn, ngươi là cái thứ gì, dám nói chuyện với ta như vậy.” Cảnh Đô Tuyên giận tím mặt, lập tức tấn công Nam Chi, không hề có chút nương tay.
Một thứ đồ ti tiện, nàng ta làm sao dám, làm sao dám vô lễ như vậy?
Là thứ gì?
Cần phải chém nàng ta thành tám mảnh, phân thể nấu thi!
Nam Chi đưa tay kéo mí mắt xuống làm mặt quỷ, lộ lòng trắng ra, trông vô cùng nghịch ngợm, “Lêu lêu lêu, ngươi chỉ là thẹn quá hóa giận mà thôi, chỉ biết tức giận, chỉ biết phát hỏa.”
“A……” Khuôn mặt thiếu niên của Cảnh Đô Tuyên tức giận đến mức vặn vẹo, hắn rút kiếm ra đâm về phía Nam Chi, mũi kiếm tiếp xúc với không khí phát ra âm thanh chói tai, tràn ngập sát khí, nhìn dáng vẻ này là muốn đẩy Nam Chi vào chỗ chết.
Nam Chi nhẹ nhàng nhón chân lùi lại, lùi vào trong sân, Cảnh Đô Tuyên nhìn thấy thân thủ của Nam Chi, đồng tử co rút, càng thêm tức giận, cảm thấy mình đã bị lừa.
Đứa trẻ còn nhỏ vậy mà lại có khinh công, chuyện này không bình thường, chính là nàng ta giả ngây giả dại lừa gạt hắn.
Đáng giận, thứ đồ đáng giận.
Cảnh Đô Tuyên hận nhất là bị người ta lừa gạt, đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị một đứa trẻ nhỏ như vậy lừa gạt, thật là làm người ta chán ghét.
Giết nàng, giết nàng!
Sát ý trong lòng Cảnh Đô Tuyên sôi trào, muốn giết thứ đồ ti tiện dám làm nhục mình.
“Đinh……”
Mũi kiếm cố định cách giữa lông mày Nam Chi khoảng một tấc, giống như bị một thứ đồ vô hình nào đó chống lại, không thể tiến lên thêm nửa tấc.
Cảnh Đô Tuyên cắn răng, ra sức chống đỡ, lưỡi kiếm sáng như tuyết cong thành một độ cong không thể tưởng tượng được.
“Bang……”
Thân kiếm không thể chịu nổi áp lực như vậy, gãy tan, một nửa thân kiếm rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy, càng khiến khoảng sân trở nên yên tĩnh.
Cảnh Đô Tuyên cầm thanh kiếm gãy, tay hơi run rẩy, đây là di chứng sau khi dùng quá nhiều sức.
Đồng thời trong lòng hắn cũng chấn động, hắn biết nữ hài này dùng cái gì để chặn kiếm của mình, là nội lực, phóng thích nội lực.
Chỉ những người có nội lực hùng hậu mới có thể phóng thích nội lực ra bên ngoài, nhưng mà, một đứa trẻ làm sao có thể có nội lực thâm hậu như vậy.
Không thể tưởng tượng được, không thích hợp, rất không thích hợp.
Tại sao một đứa trẻ, còn là một kẻ ti tiện lại có được thực lực cường đại, chuyện này không có khả năng!
Chuyện này làm Cảnh Đô Tuyên không thể chấp nhận được, người có giang mục châu bẩm sinh, bây giờ lại có nội lực thâm hậu như vậy, đây là cái tình huống gì.
Một người chưa từng được người khác chỉ điểm, liền có nội lực như vậy, dựa vào cái gì.
Cảnh Đô Tuyên nghĩ đến chuyện cái người ti tiện này là do lão Xà đưa tới, lão Xà có ý gì?
Hắn lạnh giọng quát lớn: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Nam Chi nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ thuần khiết, “Ta à, ta là Đào Hoa nha, trước nay ngươi chưa từng hỏi tên của ta đâu, nhất định là ngươi không biết ta tên là Đào Hoa.”
Đầu Cảnh Đô Tuyên đau muốn nứt ra, trong đầu có quá nhiều vấn đề, làm đầu hắn như muốn nổ tung, “Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?”
Nam Chi không vui nói: “Ta là Đào Hoa nha, là người bị cha mẹ bán tới Cảnh Hà Các huấn luyện làm sát thủ, làm sao ngươi có thể quên được, ta rất tức giận nha!”
Cảnh Đô Tuyên:……
Hắn tức giận bật cười, cái đồ ti tiện này sẽ không thực sự cảm thấy chút thực lực này đã có thể đi khiêu chiến Cảnh Hà Các đi.
Cảnh Đô Tuyên áp phẫn nộ trong lòng xuống, dùng ánh mắt khủng bố nhìn Nam Chi, “Vậy trước kia ngươi giả vờ làm cái gì?”
Lừa gạt hắn, giả bộ là bộ dạng nhỏ yếu.
Ta muốn bóp chết cái thứ này, nhưng một lần đánh không trúng, đã làm Cảnh Đô Tuyên tức giận đến mức run tay, đây là chuyện mất mặt tới cỡ nào.
Nam Chi nói: “Ta không có giả vờ nha, ta không đánh lại ngươi nha, ta phải che giấu, bây giờ ta cảm thấy ta có thể đánh thắng được ngươi, ta không cần phải che giấu nữa.”
Cảnh Đô Tuyên: A a a!
Cơn giận như dung nham sôi lên trong lòng Cảnh Đô Tuyên, vô cùng nóng, đây là thứ ngả ngớn gì.
Hắn chịu đựng ánh mắt vô lễ của thái giám, bây giờ còn phải bị đứa trẻ lừa gạt, thật là quá nực cười.
Cảnh Đô Tuyên cảm thấy gần đây mình làm chuyện gì cũng không thông thuận, tại sao lão Xà lại đưa một thứ phản nghịch tới đây, chẳng lẽ cái đồ ngu xuẩn lão Xà kia muốn tạo phản sao?
Nhưng cũng có thể xác định, cái lão già khốn kiếp kia không có ý tốt.
Cảnh Đô Tuyên hít sâu một hơi, “Ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ có thể rời khỏi nơi này?”
Nam Chi lắc đầu, “Không biết nha, ta có thể thử một lần, ta không muốn ở lại Cảnh Hà Các làm sát thủ, cũng không muốn làm món đồ chơi của ngươi, bị ngươi gọi là muội muội, ta cảm thấy rất ghê tởm nha!”
Cảnh Đô Tuyên hít sâu, lại hít sâu, vẫn nhịn xuống không phát hỏa, “Ngươi là cái thá gì, dám nói ta ghê tởm.”
Nam Chi hỏi lại: “Ngươi không thấy ghê tởm sao?”
Làm sao nàng ta dám nói chuyện với hắn như vậy?
Cảnh Đô Tuyên nhìn vẻ kiêu ngạo của Nam Chi, trong lòng cảm thấy kinh ngạc hơn là tức giận, kinh ngạc vì nàng ta dám nói chuyện với mình như vậy, đúng là to gan lớn mật nha!
“Ha hả……” Cảnh Đô Tuyên cười thành tiếng, “Ngươi đang làm cái gì, làm nũng với ta sao?”
Có phải trong khoảng thời gian này hắn đối xử với nàng ta tốt một chút, cứ thế làm nàng ta dám lên mặt với hắn.
Nhưng mà người thật sự quá nhỏ yếu, nhỏ yếu như vậy lại có vẻ đáng yêu.
Nam Chi nghiêng đầu, dùng ánh mắt trong trẻo sâu thẳm nhìn Cảnh Đô Tuyên, “Ta hỏi ca ca tại sao lại không vui, đôi mắt ta khỏi rồi, tại sao ca ca lại không vui?”
Giọng điệu lạnh lùng lại kết hợp với đôi mắt ngây thơ, có một loại cảm giác không nói nên lời.
Cảnh Đô Tuyên nheo nheo mắt, khuôn mặt thiếu niên trầm xuống, “Ngươi lừa ta, đôi mắt ngươi căn bản không mù.”
Nam Chi hết sức yêu quý mà sờ đôi mắt mình, “Đôi mắt của ta đáng yêu như vậy, không thể mù nha, ca ca, ngươi thất vọng lắm sao, nhìn thấy ta không mù, có phải ngươi đang hoài nghi độc dược của ngươi có vấn đề, tại sao ta lại không mù?”
Đồng tử Cảnh Đô Tuyên co rút lại, “Độc dược, ngươi biết có độc, là ai chữa mắt cho ngươi?”
Cảnh Đô Tuyên lập tức hoài nghi có phải trong trang viện Cảnh Hà Các có kẻ phản bội hay không, chắc là có người bị đứa nhỏ này lung lạc đi.
Y sư, nhất định là y sư.
Cảnh Đô Tuyên đột nhiên bật cười, “Là ai cho ngươi dũng khí nói chuyện với ta như vậy?”
“Ngươi sẽ không cảm thấy đôi mắt của ngươi lành lại, là có thể muốn làm gì thì làm chứ?”
Y sư chữa khỏi đôi mắt cho nàng ta, nhưng lại phá hỏng đầu óc nàng ta rồi.
Nam Chi ngáp một cái, “Ta nói chuyện với ngươi thật sự rất mệt, ngày nào cũng chỉ biết nghe lời hay, ta phải chịu đựng ghê tởm mà nịnh hót ngươi, thật sự rất ghê tởm nha.”
“Ngày nào ta cũng phải nói những lời trái với lương tâm, ta đều sợ mình sẽ bị thiên lôi đánh trúng, quỳ trước thái giám cảm thấy khó chịu, liền chạy đến chỗ ta nghe ta khen ngợi ngươi.”
“Ngươi căn bản không phải là cường giả đệ nhất thiên hạ, ngươi chỉ là đệ nhất thiên hạ trong miệng ta mà thôi, ngươi vĩnh viễn không thể trở thành cường giả, ngươi là một kẻ thất bại.”
“Mặc kệ là thực lực hay tình yêu, ngươi đều sẽ là kẻ thất bại.”
“Ngươi làm càn, ngươi là cái thứ gì, dám nói chuyện với ta như vậy.” Cảnh Đô Tuyên giận tím mặt, lập tức tấn công Nam Chi, không hề có chút nương tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một thứ đồ ti tiện, nàng ta làm sao dám, làm sao dám vô lễ như vậy?
Là thứ gì?
Cần phải chém nàng ta thành tám mảnh, phân thể nấu thi!
Nam Chi đưa tay kéo mí mắt xuống làm mặt quỷ, lộ lòng trắng ra, trông vô cùng nghịch ngợm, “Lêu lêu lêu, ngươi chỉ là thẹn quá hóa giận mà thôi, chỉ biết tức giận, chỉ biết phát hỏa.”
“A……” Khuôn mặt thiếu niên của Cảnh Đô Tuyên tức giận đến mức vặn vẹo, hắn rút kiếm ra đâm về phía Nam Chi, mũi kiếm tiếp xúc với không khí phát ra âm thanh chói tai, tràn ngập sát khí, nhìn dáng vẻ này là muốn đẩy Nam Chi vào chỗ chết.
Nam Chi nhẹ nhàng nhón chân lùi lại, lùi vào trong sân, Cảnh Đô Tuyên nhìn thấy thân thủ của Nam Chi, đồng tử co rút, càng thêm tức giận, cảm thấy mình đã bị lừa.
Đứa trẻ còn nhỏ vậy mà lại có khinh công, chuyện này không bình thường, chính là nàng ta giả ngây giả dại lừa gạt hắn.
Đáng giận, thứ đồ đáng giận.
Cảnh Đô Tuyên hận nhất là bị người ta lừa gạt, đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị một đứa trẻ nhỏ như vậy lừa gạt, thật là làm người ta chán ghét.
Giết nàng, giết nàng!
Sát ý trong lòng Cảnh Đô Tuyên sôi trào, muốn giết thứ đồ ti tiện dám làm nhục mình.
“Đinh……”
Mũi kiếm cố định cách giữa lông mày Nam Chi khoảng một tấc, giống như bị một thứ đồ vô hình nào đó chống lại, không thể tiến lên thêm nửa tấc.
Cảnh Đô Tuyên cắn răng, ra sức chống đỡ, lưỡi kiếm sáng như tuyết cong thành một độ cong không thể tưởng tượng được.
“Bang……”
Thân kiếm không thể chịu nổi áp lực như vậy, gãy tan, một nửa thân kiếm rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy, càng khiến khoảng sân trở nên yên tĩnh.
Cảnh Đô Tuyên cầm thanh kiếm gãy, tay hơi run rẩy, đây là di chứng sau khi dùng quá nhiều sức.
Đồng thời trong lòng hắn cũng chấn động, hắn biết nữ hài này dùng cái gì để chặn kiếm của mình, là nội lực, phóng thích nội lực.
Chỉ những người có nội lực hùng hậu mới có thể phóng thích nội lực ra bên ngoài, nhưng mà, một đứa trẻ làm sao có thể có nội lực thâm hậu như vậy.
Không thể tưởng tượng được, không thích hợp, rất không thích hợp.
Tại sao một đứa trẻ, còn là một kẻ ti tiện lại có được thực lực cường đại, chuyện này không có khả năng!
Chuyện này làm Cảnh Đô Tuyên không thể chấp nhận được, người có giang mục châu bẩm sinh, bây giờ lại có nội lực thâm hậu như vậy, đây là cái tình huống gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một người chưa từng được người khác chỉ điểm, liền có nội lực như vậy, dựa vào cái gì.
Cảnh Đô Tuyên nghĩ đến chuyện cái người ti tiện này là do lão Xà đưa tới, lão Xà có ý gì?
Hắn lạnh giọng quát lớn: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Nam Chi nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ thuần khiết, “Ta à, ta là Đào Hoa nha, trước nay ngươi chưa từng hỏi tên của ta đâu, nhất định là ngươi không biết ta tên là Đào Hoa.”
Đầu Cảnh Đô Tuyên đau muốn nứt ra, trong đầu có quá nhiều vấn đề, làm đầu hắn như muốn nổ tung, “Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?”
Nam Chi không vui nói: “Ta là Đào Hoa nha, là người bị cha mẹ bán tới Cảnh Hà Các huấn luyện làm sát thủ, làm sao ngươi có thể quên được, ta rất tức giận nha!”
Cảnh Đô Tuyên:……
Hắn tức giận bật cười, cái đồ ti tiện này sẽ không thực sự cảm thấy chút thực lực này đã có thể đi khiêu chiến Cảnh Hà Các đi.
Cảnh Đô Tuyên áp phẫn nộ trong lòng xuống, dùng ánh mắt khủng bố nhìn Nam Chi, “Vậy trước kia ngươi giả vờ làm cái gì?”
Lừa gạt hắn, giả bộ là bộ dạng nhỏ yếu.
Ta muốn bóp chết cái thứ này, nhưng một lần đánh không trúng, đã làm Cảnh Đô Tuyên tức giận đến mức run tay, đây là chuyện mất mặt tới cỡ nào.
Nam Chi nói: “Ta không có giả vờ nha, ta không đánh lại ngươi nha, ta phải che giấu, bây giờ ta cảm thấy ta có thể đánh thắng được ngươi, ta không cần phải che giấu nữa.”
Cảnh Đô Tuyên: A a a!
Cơn giận như dung nham sôi lên trong lòng Cảnh Đô Tuyên, vô cùng nóng, đây là thứ ngả ngớn gì.
Hắn chịu đựng ánh mắt vô lễ của thái giám, bây giờ còn phải bị đứa trẻ lừa gạt, thật là quá nực cười.
Cảnh Đô Tuyên cảm thấy gần đây mình làm chuyện gì cũng không thông thuận, tại sao lão Xà lại đưa một thứ phản nghịch tới đây, chẳng lẽ cái đồ ngu xuẩn lão Xà kia muốn tạo phản sao?
Nhưng cũng có thể xác định, cái lão già khốn kiếp kia không có ý tốt.
Cảnh Đô Tuyên hít sâu một hơi, “Ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ có thể rời khỏi nơi này?”
Nam Chi lắc đầu, “Không biết nha, ta có thể thử một lần, ta không muốn ở lại Cảnh Hà Các làm sát thủ, cũng không muốn làm món đồ chơi của ngươi, bị ngươi gọi là muội muội, ta cảm thấy rất ghê tởm nha!”
Cảnh Đô Tuyên hít sâu, lại hít sâu, vẫn nhịn xuống không phát hỏa, “Ngươi là cái thá gì, dám nói ta ghê tởm.”
Nam Chi hỏi lại: “Ngươi không thấy ghê tởm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro