Giáo Bá
Chu Vu
2024-08-11 19:55:35
Khám bệnh hai mươi phút, mười lăm phút trấn an cảm xúc của phụ huynh.
Tại Dã ôm đứa bé đi trên con đường nhỏ của bệnh viện, cô bị bọc trong áo khoác của anh, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt. Sáng sớm ánh sáng nhu hòa, có một chút lạnh, trên người còn mặc áo ngủ màu xám rộng thùng thình và quần âu màu đen.
Lần đầu tiên anh trải qua chuyện đứa nhỏ bị bệnh, có hơi chân tay luống cuống. Chính anh cường tráng như trâu, thật lâu không sinh bệnh, cho dù thỉnh thoảng khó chịu, uống chút thuốc cảm ngủ một giấc cũng không có chuyện gì, nhưng đứa nhỏ yếu ớt như vậy.
Cô bé hạ sốt chút, Tại Dã thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chuyện này đã kết thúc, ai biết sau đó còn có thể lặp lại. Anh một ngày tới bệnh viện ba lần, bác sĩ sắp nhớ kỹ hắn, không ngừng an ủi: "Không có việc gì, thuốc không có hiệu quả nhanh như vậy, cậu phải cho cô bé thời gian tự khôi phục."
Ngắn ngủn một ngày mà thôi, Tại Dã đã bốc hỏa, trong miệng mọc ra vài cái bong bóng, làm cho anh càng không muốn mở miệng nói chuyện. Khuôn mặt lạnh lùng ôm đứa bé ngồi trong bệnh viện, mọi người xung quanh đều tự giác rời xa anh.
Ngày hôm sau Dư Thiên còn đang sốt nhẹ, đương nhiên Tại Dã không đi học, bạn học tìm anh cũng không liên lạc được với anh.
Tuy anh có danh tiếng là "bá chủ trường", nhưng bình thường nhiều nhất cũng chỉ là đến muộn về sớm, cách một đoạn thời gian trốn học một ngày, cơ bản không ảnh hưởng đến việc học tập của các bạn học khác, chủ nhiệm lớp anh dạy anh từ cấp hai đến bây giờ, sớm biết không có biện pháp với anh, song phương đều duy trì một loại ranh giới cuối cùng, nhưng gần đây trốn học nghiêm trọng, chủ nhiệm lớp không thể nhịn được nữa bùng nổ.
Ông ấy liên lạc với tất cả phụ huynh có thể liên lạc được, cũng chính là Tại Diên tiên sinh và anh họ Ôn Thừa.
Người phía trước bình thường do thư ký nhận, chủ nhiệm lớp cảm thấy điện thoại của phụ huynh này không hề có linh hồn, không có chuyện gì lớn cũng không thích gọi. Phía sau bình thường là dùng khi Tại Dã gây sự ở trường học hoặc là thành tích quá tệ cần một phụ huynh trấn an cảm xúc của giáo viên, lúc này, Ôn Thừa làm anh họ, ít nhất còn có thể cùng giáo viên nói vài câu dễ nghe, nói chút các loại hứa hẹn "Nhất định sẽ quản anh" tuy rằng vô dụng nhưng tâm ý cũng có.
Tại Dã còn ở nhà bởi vì đứa nhỏ sốt nhẹ sứt đầu mẻ trán, liên tục nhận được mấy cuộc điện thoại.
Tại Diên hiếm khi tự mình gọi điện thoại cho cậu, vừa chuyển máy đã không khách khí nói: "Chủ nhiệm lớp con đã tìm đến chỗ cha rồi, con nói con biết nuôi con, chính là không đi học chuyên môn ở nhà nuôi con?”
Tại Dã trực tiếp cúp điện thoại của ông ấy, tiếp theo chính là điện thoại Ôn Linh phu nhân gọi tới.
"Mẹ nghe Thừa Thừa nói, thầy giáo của con đang tìm con, mấy ngày nay con không đi học, có phải có chuyện gì không?"
Nghe được thanh âm lo lắng này, Tại Dã rốt cục mở miệng: "Con bé bị bệnh, phát sốt, vẫn không hạ xuống được.”
Ôn Linh ở đầu dây bên kia im lặng.
Bà đắm chìm trong đau khổ của mình rất nhiều năm, có một ngày bỗng nhiên phát hiện, Tại Dã đã trưởng thành không cần bà nữa, giữa bọn họ có ngăn cách thật sâu. Thế nhưng giờ phút này bà đột nhiên lại cảm thấy, đứa nhỏ cao lớn này giống như vẫn là đứa nhỏ khi còn bé kia, gặp khó khăn, cố gắng chống đỡ, nhưng rõ ràng chính là đang xin giúp đỡ.
“Không có việc gì, đứa nhỏ phát sốt rất bình thường, nếu không con dẫn theo Tiểu Thiên đến chỗ mẹ ở hai ngày, mẹ giúp con chăm sóc." Ôn Linh ôn nhu nói.
“mẹ còn chưa rời khỏi Ninh Thủy?”
"Không, chuyện chuyển về nước đã sớm được xác định rồi, mẹ ở lại đây tìm người dọn dẹp nhà cửa, hôm qua mới dọn dẹp xong, con... chú con còn ở nước ngoài xử lý một số chuyện bên kia, qua vài ngày nữa mới tới."
……
Cúp điện thoại, Tại Dã nhìn Dư Thiên còn đang sốt nhẹ, thu dọn đồ đạc, ôm cô đến địa chỉ mẹ đưa.
Một tòa biệt thự nhỏ độc lập, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ có vườn hoa bên ngoài còn có vẻ hơi hoang vu.
Trong căn nhà này trước mắt ngoại trừ Ôn Linh, cũng chỉ có một dì giúp việc ở đây.
Khi Ôn Linh ôm đứa bé trong lòng anh qua, Tại Dã rốt cục cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cũng mới hiểu được, lúc trước mẹ nói nuôi một đứa bé sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn.
Đêm hôm đó Dư Thiên hoàn toàn hạ sốt, cũng khôi phục tinh thần. Một khi cô bé khôi phục tinh thần, lại có vẻ vô ưu vô lự, giống như không biết lúc trước mình đột nhiên bị bệnh dọa ba mới thành dạng gì.
Ôn Linh ngay từ đầu còn quan tâm con trai, phía sau toàn bộ tâm thần bà gần như đều đặt ở trên người Dư Thiên, giống như tất cả ông bà nội ông bà ngoại cách đời, đối với đứa nhỏ đều là cưng chiều vô hạn, Ôn Linh nữ sĩ cũng nhanh chóng tiến vào loại trạng thái này.
Tại Dã chỉ được hưởng thụ chút tình thương của mẹ đã lâu không gặp.
Bữa tối, Dư Thiên khôi phục tinh thần hưởng thụ bữa ăn tình yêu dinh dưỡng do Ôn Linh tự tay làm, có mặn có chay, thậm chí làm thành hình dạng động vật nhỏ và trái tim. So với các loại đồ ăn nhà hàng và đồ ăn bên ngoài mấy ngày nay, mỹ vị xa hoa hơn nhiều.
Cô bé ăn đến say sưa, mà Tại Dã miệng nóng đến mức chỉ xứng gặm lá rau.
Tâm lý Tại Dã không cân bằng nhìn con heo con gào khóc ăn cơm này, thừa dịp mẹ nó không chú ý, hung tợn nhéo mặt cô bé nói: "Con ngược lại ăn rất vui vẻ nhỉ!”
Quai hàm Dư Thiên phòng lên, nhìn bộ dáng anh đau đến nhe răng trợn mắt: "Hà hà!”
Tại Dã ôm đứa bé đi trên con đường nhỏ của bệnh viện, cô bị bọc trong áo khoác của anh, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt. Sáng sớm ánh sáng nhu hòa, có một chút lạnh, trên người còn mặc áo ngủ màu xám rộng thùng thình và quần âu màu đen.
Lần đầu tiên anh trải qua chuyện đứa nhỏ bị bệnh, có hơi chân tay luống cuống. Chính anh cường tráng như trâu, thật lâu không sinh bệnh, cho dù thỉnh thoảng khó chịu, uống chút thuốc cảm ngủ một giấc cũng không có chuyện gì, nhưng đứa nhỏ yếu ớt như vậy.
Cô bé hạ sốt chút, Tại Dã thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chuyện này đã kết thúc, ai biết sau đó còn có thể lặp lại. Anh một ngày tới bệnh viện ba lần, bác sĩ sắp nhớ kỹ hắn, không ngừng an ủi: "Không có việc gì, thuốc không có hiệu quả nhanh như vậy, cậu phải cho cô bé thời gian tự khôi phục."
Ngắn ngủn một ngày mà thôi, Tại Dã đã bốc hỏa, trong miệng mọc ra vài cái bong bóng, làm cho anh càng không muốn mở miệng nói chuyện. Khuôn mặt lạnh lùng ôm đứa bé ngồi trong bệnh viện, mọi người xung quanh đều tự giác rời xa anh.
Ngày hôm sau Dư Thiên còn đang sốt nhẹ, đương nhiên Tại Dã không đi học, bạn học tìm anh cũng không liên lạc được với anh.
Tuy anh có danh tiếng là "bá chủ trường", nhưng bình thường nhiều nhất cũng chỉ là đến muộn về sớm, cách một đoạn thời gian trốn học một ngày, cơ bản không ảnh hưởng đến việc học tập của các bạn học khác, chủ nhiệm lớp anh dạy anh từ cấp hai đến bây giờ, sớm biết không có biện pháp với anh, song phương đều duy trì một loại ranh giới cuối cùng, nhưng gần đây trốn học nghiêm trọng, chủ nhiệm lớp không thể nhịn được nữa bùng nổ.
Ông ấy liên lạc với tất cả phụ huynh có thể liên lạc được, cũng chính là Tại Diên tiên sinh và anh họ Ôn Thừa.
Người phía trước bình thường do thư ký nhận, chủ nhiệm lớp cảm thấy điện thoại của phụ huynh này không hề có linh hồn, không có chuyện gì lớn cũng không thích gọi. Phía sau bình thường là dùng khi Tại Dã gây sự ở trường học hoặc là thành tích quá tệ cần một phụ huynh trấn an cảm xúc của giáo viên, lúc này, Ôn Thừa làm anh họ, ít nhất còn có thể cùng giáo viên nói vài câu dễ nghe, nói chút các loại hứa hẹn "Nhất định sẽ quản anh" tuy rằng vô dụng nhưng tâm ý cũng có.
Tại Dã còn ở nhà bởi vì đứa nhỏ sốt nhẹ sứt đầu mẻ trán, liên tục nhận được mấy cuộc điện thoại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại Diên hiếm khi tự mình gọi điện thoại cho cậu, vừa chuyển máy đã không khách khí nói: "Chủ nhiệm lớp con đã tìm đến chỗ cha rồi, con nói con biết nuôi con, chính là không đi học chuyên môn ở nhà nuôi con?”
Tại Dã trực tiếp cúp điện thoại của ông ấy, tiếp theo chính là điện thoại Ôn Linh phu nhân gọi tới.
"Mẹ nghe Thừa Thừa nói, thầy giáo của con đang tìm con, mấy ngày nay con không đi học, có phải có chuyện gì không?"
Nghe được thanh âm lo lắng này, Tại Dã rốt cục mở miệng: "Con bé bị bệnh, phát sốt, vẫn không hạ xuống được.”
Ôn Linh ở đầu dây bên kia im lặng.
Bà đắm chìm trong đau khổ của mình rất nhiều năm, có một ngày bỗng nhiên phát hiện, Tại Dã đã trưởng thành không cần bà nữa, giữa bọn họ có ngăn cách thật sâu. Thế nhưng giờ phút này bà đột nhiên lại cảm thấy, đứa nhỏ cao lớn này giống như vẫn là đứa nhỏ khi còn bé kia, gặp khó khăn, cố gắng chống đỡ, nhưng rõ ràng chính là đang xin giúp đỡ.
“Không có việc gì, đứa nhỏ phát sốt rất bình thường, nếu không con dẫn theo Tiểu Thiên đến chỗ mẹ ở hai ngày, mẹ giúp con chăm sóc." Ôn Linh ôn nhu nói.
“mẹ còn chưa rời khỏi Ninh Thủy?”
"Không, chuyện chuyển về nước đã sớm được xác định rồi, mẹ ở lại đây tìm người dọn dẹp nhà cửa, hôm qua mới dọn dẹp xong, con... chú con còn ở nước ngoài xử lý một số chuyện bên kia, qua vài ngày nữa mới tới."
……
Cúp điện thoại, Tại Dã nhìn Dư Thiên còn đang sốt nhẹ, thu dọn đồ đạc, ôm cô đến địa chỉ mẹ đưa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tòa biệt thự nhỏ độc lập, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ có vườn hoa bên ngoài còn có vẻ hơi hoang vu.
Trong căn nhà này trước mắt ngoại trừ Ôn Linh, cũng chỉ có một dì giúp việc ở đây.
Khi Ôn Linh ôm đứa bé trong lòng anh qua, Tại Dã rốt cục cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cũng mới hiểu được, lúc trước mẹ nói nuôi một đứa bé sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn.
Đêm hôm đó Dư Thiên hoàn toàn hạ sốt, cũng khôi phục tinh thần. Một khi cô bé khôi phục tinh thần, lại có vẻ vô ưu vô lự, giống như không biết lúc trước mình đột nhiên bị bệnh dọa ba mới thành dạng gì.
Ôn Linh ngay từ đầu còn quan tâm con trai, phía sau toàn bộ tâm thần bà gần như đều đặt ở trên người Dư Thiên, giống như tất cả ông bà nội ông bà ngoại cách đời, đối với đứa nhỏ đều là cưng chiều vô hạn, Ôn Linh nữ sĩ cũng nhanh chóng tiến vào loại trạng thái này.
Tại Dã chỉ được hưởng thụ chút tình thương của mẹ đã lâu không gặp.
Bữa tối, Dư Thiên khôi phục tinh thần hưởng thụ bữa ăn tình yêu dinh dưỡng do Ôn Linh tự tay làm, có mặn có chay, thậm chí làm thành hình dạng động vật nhỏ và trái tim. So với các loại đồ ăn nhà hàng và đồ ăn bên ngoài mấy ngày nay, mỹ vị xa hoa hơn nhiều.
Cô bé ăn đến say sưa, mà Tại Dã miệng nóng đến mức chỉ xứng gặm lá rau.
Tâm lý Tại Dã không cân bằng nhìn con heo con gào khóc ăn cơm này, thừa dịp mẹ nó không chú ý, hung tợn nhéo mặt cô bé nói: "Con ngược lại ăn rất vui vẻ nhỉ!”
Quai hàm Dư Thiên phòng lên, nhìn bộ dáng anh đau đến nhe răng trợn mắt: "Hà hà!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro