Chương 30 - Giáo Bá

Giáo Bá

Chu Vu

2024-08-11 19:55:35

“Tiểu Thiên, đến giờ đi ngủ rồi.”

Dư Thiên ưỡn bụng tựa vào sô pha: “Cháu chưa buồn ngủ.”

Lần trước cô bé bị sốt nên ngủ rất lâu, hồi chiều đi mua sắm về cũng ngủ một giấc. Hơn nữa, Dư Thiên ăn nhiều bánh quá, bây giờ bụng vẫn hơi no nên không ngủ được.

Ôn Linh nữ sĩ tỏ vẻ hiểu rõ: “Vậy được rồi, chúng ta chờ ba cháu về rồi ngủ tiếp.”

10 giờ đêm, Tại Dã về nhà.

Ôn Linh nữ sĩ đi đến cạnh cửa: “Về rồi, Tiểu Thiên đang đợi con về ngủ chung đấy, đứa bé này rất ỷ lại con, phải chờ con về mới chịu đi ngủ.”

Biểu cảm của Tại Dã khá bất ngờ, dường như rất vui vẻ nhưng anh lại tỏ vẻ rất bình thường, nói: “Con chăm con bé mấy ngày rồi, không có con ngủ cùng thì con bé không quen.”

Ôn Linh: “Đúng vậy.” Nhìn anh như vậy bà ấy chỉ thấy buồn cười.

Tại Dã đi đến trước sô pha, chặn tầm mắt xem TV của Dư Thiên.

Dư Thiên: “?”

Cô bé vừa định nghiêng đầu xem, cả người đã bị nắm lấy dưới nách ôm lấy.

Một nam sinh đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa mà cả người đầy mồ hồi thì vẫn thối thôi. Dư Thiên bị Tại Dã đầy mùi mồ hôi ôm lên, cô bé muốn lùi ra sau nhưng lại bị anh kéo về.

“Nghe này, nếu sau này có ai bắt nạt nhóc thì nhất định phải nói với tôi.” Tại Dã nghiêm túc dặn dò.

Dư Thiên giãy dụa kiểu gì cũng không thể thoát khỏi cái ôm đầy mùi mồ hôi của nam sinh cấp ba, cô bé lắc đầu: “A a a a!”

Vẻ mặt Tại Dã bắt đầu trở nên nghiêm túc: “Nhóc mới hai tuổi, sao lại bắt đầu phản nghịch nhanh thế?”

Dư Thiên: “A a a a!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ôn Linh nữ sĩ nghe thấy tiếng động bước đến đây, ôm lấy Dư Thiên từ trong ngực con trai, tống cổ anh đi tắm rửa.

Siêu soái ca tắm rửa sạch sẽ xong quay lại ghế sô pha, một tay tắt TV, một tay ôm cô bé lên: “Đi ngủ thôi.”

Ôn Linh nữ sĩ hỏi Dư Thiên hai lần thì cô bé đều nói không ngủ được, nên Tại Dã chẳng nói chẳng rằng trực tiếp xách Dư Thiên lên, cô bé cũng không giãy giụa. Chủ yếu là do chương trình trên TV vừa kết thúc mà thôi.

“Được rồi, bây giờ nhắm mắt lại.”

Dư Thiên nằm bên cạnh, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại. Tại Dã đợi mười phút, lặng lẽ mở mắt nhìn, thấy hình như cô bé ngủ rồi thì lén ngồi dậy, cầm điện thoại đeo tai nghe bắt đầu chơi game.

Người trẻ tuổi không ngủ sớm như vậy, chơi mấy ván rồi ngủ sau.

Tình hình chiến đấu trong trò chơi rất kịch liệt, Tại Dã dần dần quên mất bên cạnh còn có một đứa bé đang ngủ, bị đồng đội đâm sau lưng, anh không nhịn được mắng hai câu thô tục: “Đ*t! m*!”

Nói xong, dường như Tại Dã cảm nhận được điều gì đó, anh nhìn sang bên cạnh, đối diện với đôi mắt tinh thần sáng láng của Dư Thiên. Trong bóng đêm, cặp mắt to của cô bé sáng lên như mắt mèo.

Tại Dã giật mình, trượt tay sử dụng nhầm kỹ năng.

Lúc này, lại nghe Dư Thiên nói: “Đ*t!”

Điện thoại của Tại Dã rớt xuống sàn, lấy tay che miệng cô bé: “Không được học theo!”

Nhưng trẻ con là một tờ giấy trắng, học tập mọi thứ xung quanh là tính cách trời sinh của bọn nhỏ. Dư Thiên thấy anh như vậy, lại vui vẻ lặp lại một lần nữa.

Tại Dã buông tay: “Thôi, nếu sau này có người bắt nạt nhóc thì cứ mắng gã ta như vậy.”

Anh cầm điện thoại lên chơi game tiếp, Dư Thiên bò ra khỏi ổ chăn, ngồi xổm bên cạnh thò đầu qua nhìn anh chơi game. Nhìn một lúc, cô bé dựa đầu vào tay anh.

Ngón tay Tại Dã nhanh chóng chuyển động. Thấy dáng vẻ tập trung của cô bé, đột nhiên anh đưa điện thoại đến trước mặt Dư Thiên: “Nhóc chơi đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dù sao ván này đồng đội đều bay màu hết rồi, một mình anh cũng không có cách nào đảo ngược tình thế.

Dư Thiên vươn ngón tay ra chọc lung tung, một bên tai nghe của Tại Dã truyền đến giọng nói của người đồng đội nào đó, là nam sinh cao gầy cùng chơi bóng với anh. Giọng điệu của cậu ta rất thảm thiết: “Anh Dã, anh bị sao vậy, sao đột nhiên lại khiêu vũ trên đường? Tuy ván này thua chắc rồi nhưng cũng không cần tự sa ngã như vậy chứ!”

“Anh Dã, anh đánh bằng chân à?!”

Tại Dã làm lơ trước sự hoảng sợ khó hiểu của cậu ta, dịch ngón tay nhỏ xíu của Dư Thiên sang một chút, chỉ dạy: “Sang bên này.”

Nhưng cô bé nhanh chóng mất đi hứng thú với trò chơi này, Tại Dã đánh một ván nữa, phát hiện đứa nhóc đã dựa vào người anh ngủ say.



Ban ngày có Ôn Linh nữ sĩ trông trẻ nên cuối cùng anh cũng có thể đến trường. Tại Dã chưa bao giờ cảm thấy đến trường là chuyện thoải mái như thế.

Nhưng cuộc sống như vậy không kéo dài quá lâu, bởi vì người chồng hiện tại của Ôn Linh nữ sĩ chuẩn bị đưa con trai thứ hai về nước. Đến lúc đó một nhà ba người bọn họ sống với nhau, Tại Dã không muốn tiếp tục ở lại làm khách.

Sau khi ba mẹ ly hôn, Tại Dã ra nước ngoài sống với mẹ một kỳ nghỉ hè. Lúc ấy em trai cùng mẹ khác ba Lộ Lãng của anh mới ba tuổi, Tại Dã cảm thấy đó là một đứa nhóc hư hỏng đáng ghét. Vì vậy anh chỉ mới ở chơi hơn mười ngày đã đòi quay về, hơn nữa sau này không chịu đến chỗ mẹ nghỉ hè nữa.

Tại Dã không gặp Lộ Lãng mấy năm rồi, chỉ biết thằng bé này được ba mẹ cưng chiều thành ma vương nhỏ.

Hôm nay anh tan học về, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng kêu của em trai.

Tại Dã cõng cặp sách bước nhanh vào phòng, nhìn thấy một bé trai chín tuổi cầm chén nhỏ màu hồng nhạt mà Dư Thiên dùng để ăn trái cây, còn cô con gái hai tuổi của mình thì đứng trên sô pha, tay cầm một cây đập ruồi, bang một tiếng đánh vào mặt bé trai.

Vừa rồi Lộ Lãng bị đánh nên la to, mà Dư Thiên vứt cây đập ruồi, ngửa mặt lên trời khóc lớn.

Nếu Tại Dã không thấy cảnh vừa nãy thì chắc chắn anh sẽ cảm thấy cô bé bị bắt nạt thảm thiết nên mới khóc đến nỗi này.

Tiếng khóc thu hút sự chú ý của Ôn Linh nữ sĩ đang bận rộn trên lầu, bà ấy vừa thấy cảnh này thì vội vàng ôm Dư Thiên lên, vỗ nhẹ lưng cô bé an ủi: “Tiểu Thiên nhà ta bị sao vậy, chú nhỏ bắt nạt cháu phải không, thằng bé không ngoan, chúng ta đánh nó!”

Nói xong giả vờ đánh tay Lộ Lãng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Giáo Bá

Số ký tự: 0