Giáo Bá
Chu Vu
2024-08-11 19:55:35
Rất nhanh, không ai nhắc lại việc họp phụ huynh và kiểm tra, mà chờ mong đại hội thể thao sau đó, nói sẽ tham gia môn thể thao nào, đại hội thể thao nói chung là sân khấu của họ.
Lúc Tại Dã đến nhà Ôn Linh nữ sĩ đón con gái, không biết bà nghe thông tin từ đâu, bỗng nhiên hỏi anh chuyện họp phụ huynh: “Ba con chắc không đi họp phụ huynh cho con, con muốn mẹ đi không?”
Tại Dã từ chối ngay: “Không cần đâu.”
Ôn Linh: “Để anh họ con đi nhé?”
Tại Dã: “Cũng không cần thiết.”
Ôn Linh nữ sĩ cũng không nói thêm gì, tiễn bọn họ ra về.
Trên đường trở về nhận được một tin nhắn, đến từ Ôn Linh nữ sĩ: "Mẹ và ba con đối với con đều không phải là ba mẹ tốt có trách nhiệm, vì vậy chúng ta cũng không có tư cách yêu cầu con làm một người con ngoan. Hiện tại, mẹ chỉ mong con khỏe mạnh, vui vẻ. Trong quá trình học tập làm người ba tốt của Tiểu Thiên có thể dần dần vứt đi ảnh hưởng không tốt về gia đình mà mẹ và ba con đã để lại.”
Tại Dã đột nhiên ném đứa nhỏ lên trên lại tiếp được, nói trong tiếng cười hì hì của nó: “Ba cũng không yêu cầu con phải giỏi giang như thế nào, khỏe mạnh vui vẻ là được.”
Dư Thiên phản ứng lại chun chút, xoay người lấy một quyển vở nhỏ từ trong cặp sách, mở ra cho anh nhìn, bên trong từng hàng hoa hồng nhỏ đại biểu cho xuất sắc đã sắp đầy.
Tại Dã: “……….”
Cùng ngày họp phụ huynh cấp ba, nhà trẻ Dư Thiên cũng nghỉ. Lý Tụ đi du lịch nước ngoài chưa về, dì Ngô xin nghỉ đi họp phụ huynh cho con, Ôn Linh nữ sĩ cũng đi họp phụ huynh cho Lộ Lãng.
Chuyện gì thế này, mấy trường học gần đây hẹn nhau họp phụ huynh một ngày à?
Tại Dã không có cách nào dẫn theo đứa nhỏ không có chỗ gửi cùng nhau đi đến trường.
Lúc Tại Dã dẫn theo con gái đi vào phòng học, trong lớp chỉ có mấy phụ huynh và rải rác vài ba học sinh.
Đặt đứa nhỏ ngồi lên trên chỗ mình, Tại Dã dựa vào một bên bóc vỏ trứng luộc, bóc xong rồi đưa cho cô bé, nhìn cô bé ăn một miếng trứng uống một ngụm sữa. Chỗ ngồi của anh là bàn cuối gần cửa sổ kinh điển, có thể ngắm cảnh bên ngoài. Ngồi ở chỗ này có thể nhìn ra sân thể dục một đám học sinh không có chỗ đi đang tụ tập ở đó.
Dư Thiên ăn chậm rì rì, một tay sờ soạng mặt bàn nhìn khá sạch sẽ. So với những bàn khác chất đầy sách vở bài thi, bàn này có vẻ trống trải hơn nhiều, sách cũng còn mới. Đứa nhỏ kiểm tra xong mặt bàn, thiếu chút nữa nhét đầu vào trong ngăn bàn.
Tại Dã xách phía sau cổ áo cô bé “Lo ăn đi, nhìn gì vậy?”
Dư Thiên lục lọi, lấy từ trong ngăn bàn lộn xộn của anh ra một hộp thuốc lá. Trong nháy mắt Tại Dã cầm hộp thuốc giơ tay ném vào thùng rác phía sau.
Dư Thiên tiếp tục lục lọi, lấy ra bức thư màu xanh chỉ lộ ra một góc được kẹp trong quyển sách. Tại Dã nheo mắt, lại nhanh chóng vò thành một cục ném vào thùng rác.
Dư Thiên ra sức tìm kiếm, lại tìm được một bộ bài Poker. Lần này không cần Tại Dã ra tay, cô bé học chủ động cầm bài Poker ném vào thùng rác.
Tại Dã: “………”
Tùy tiện lấy ra một quyển sách đặt ở trước mặt cô bé, hy vọng cô bé dời sự chú ý, đừng lục lọi ngăn bàn anh nữa.
Đứa nhỏ mở sách ra, cầm cái bút duy nhất trên bàn, vẽ bông hoa nhỏ gần nhãn dán trên bìa sách để giết thời gian. Một hàng hoa nhỏ màu đen làm Tại Dã nhớ đến hoa hồng nhỏ mà cô bé nhận được, không nhịn được nhảy thẳng mí mắt.
Rất nhiều phụ huynh bắt đầu vào phòng học, mỗi người đều tò mò mà liếc mắt nhìn bọn họ.
Vào cuối cùng là giáo viên chủ nhiệm, ông là một giáo viên kinh điển, mặc áo sơ mi sọc, đeo đồng hồ, cầm trong tay một bình giữ ấm. Ông nhìn Tại Dã và đứa nhỏ ngồi trên bàn anh, hỏi: “Tại Dã, người nhà em đến không?”
Tại Dã một tay ấn ở trên đầu đứa nhỏ: “Một người đến rồi đây.”
Chủ nhiệm lớp: “…………. Em đưa em gái em đi họp phụ huynh? Đi đi, đưa em gái đi ra ngoài chơi.”
Tại Dã chỉ muốn tìm một chỗ để con gái ăn xong bữa sáng, dưới cái nhìn của phần lớn phụ huynh, anh dứt khoát ôm cô bé đi ra ngoài từ cửa sau.
Tại Dã dẫn theo con gái đi đến sân thể dục, một đám đàn em tụ tập ở đó nói chuyện phiếm.
Chuyện đến trước mắt, bọn họ đã là lợn chết không sợ nước sôi, hoàn toàn không quan tâm họp phụ huynh xong sẽ bị mắng ra làm sao, chỉ chờ mong lễ khai mạc đại hội thể thao sau khi họp phụ huynh.
Lần này đại hội thể thao trường họ sẽ bắt đầu sau khi họp phụ huynh, không biết vị lãnh đạo nào có ý nghĩ kì lạ đưa ra quyết định này, nói là muốn cho phụ huynh thuận tiện nhìn xem phong thái vận động của con em họ.
Lúc Tại Dã đến nhà Ôn Linh nữ sĩ đón con gái, không biết bà nghe thông tin từ đâu, bỗng nhiên hỏi anh chuyện họp phụ huynh: “Ba con chắc không đi họp phụ huynh cho con, con muốn mẹ đi không?”
Tại Dã từ chối ngay: “Không cần đâu.”
Ôn Linh: “Để anh họ con đi nhé?”
Tại Dã: “Cũng không cần thiết.”
Ôn Linh nữ sĩ cũng không nói thêm gì, tiễn bọn họ ra về.
Trên đường trở về nhận được một tin nhắn, đến từ Ôn Linh nữ sĩ: "Mẹ và ba con đối với con đều không phải là ba mẹ tốt có trách nhiệm, vì vậy chúng ta cũng không có tư cách yêu cầu con làm một người con ngoan. Hiện tại, mẹ chỉ mong con khỏe mạnh, vui vẻ. Trong quá trình học tập làm người ba tốt của Tiểu Thiên có thể dần dần vứt đi ảnh hưởng không tốt về gia đình mà mẹ và ba con đã để lại.”
Tại Dã đột nhiên ném đứa nhỏ lên trên lại tiếp được, nói trong tiếng cười hì hì của nó: “Ba cũng không yêu cầu con phải giỏi giang như thế nào, khỏe mạnh vui vẻ là được.”
Dư Thiên phản ứng lại chun chút, xoay người lấy một quyển vở nhỏ từ trong cặp sách, mở ra cho anh nhìn, bên trong từng hàng hoa hồng nhỏ đại biểu cho xuất sắc đã sắp đầy.
Tại Dã: “……….”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cùng ngày họp phụ huynh cấp ba, nhà trẻ Dư Thiên cũng nghỉ. Lý Tụ đi du lịch nước ngoài chưa về, dì Ngô xin nghỉ đi họp phụ huynh cho con, Ôn Linh nữ sĩ cũng đi họp phụ huynh cho Lộ Lãng.
Chuyện gì thế này, mấy trường học gần đây hẹn nhau họp phụ huynh một ngày à?
Tại Dã không có cách nào dẫn theo đứa nhỏ không có chỗ gửi cùng nhau đi đến trường.
Lúc Tại Dã dẫn theo con gái đi vào phòng học, trong lớp chỉ có mấy phụ huynh và rải rác vài ba học sinh.
Đặt đứa nhỏ ngồi lên trên chỗ mình, Tại Dã dựa vào một bên bóc vỏ trứng luộc, bóc xong rồi đưa cho cô bé, nhìn cô bé ăn một miếng trứng uống một ngụm sữa. Chỗ ngồi của anh là bàn cuối gần cửa sổ kinh điển, có thể ngắm cảnh bên ngoài. Ngồi ở chỗ này có thể nhìn ra sân thể dục một đám học sinh không có chỗ đi đang tụ tập ở đó.
Dư Thiên ăn chậm rì rì, một tay sờ soạng mặt bàn nhìn khá sạch sẽ. So với những bàn khác chất đầy sách vở bài thi, bàn này có vẻ trống trải hơn nhiều, sách cũng còn mới. Đứa nhỏ kiểm tra xong mặt bàn, thiếu chút nữa nhét đầu vào trong ngăn bàn.
Tại Dã xách phía sau cổ áo cô bé “Lo ăn đi, nhìn gì vậy?”
Dư Thiên lục lọi, lấy từ trong ngăn bàn lộn xộn của anh ra một hộp thuốc lá. Trong nháy mắt Tại Dã cầm hộp thuốc giơ tay ném vào thùng rác phía sau.
Dư Thiên tiếp tục lục lọi, lấy ra bức thư màu xanh chỉ lộ ra một góc được kẹp trong quyển sách. Tại Dã nheo mắt, lại nhanh chóng vò thành một cục ném vào thùng rác.
Dư Thiên ra sức tìm kiếm, lại tìm được một bộ bài Poker. Lần này không cần Tại Dã ra tay, cô bé học chủ động cầm bài Poker ném vào thùng rác.
Tại Dã: “………”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tùy tiện lấy ra một quyển sách đặt ở trước mặt cô bé, hy vọng cô bé dời sự chú ý, đừng lục lọi ngăn bàn anh nữa.
Đứa nhỏ mở sách ra, cầm cái bút duy nhất trên bàn, vẽ bông hoa nhỏ gần nhãn dán trên bìa sách để giết thời gian. Một hàng hoa nhỏ màu đen làm Tại Dã nhớ đến hoa hồng nhỏ mà cô bé nhận được, không nhịn được nhảy thẳng mí mắt.
Rất nhiều phụ huynh bắt đầu vào phòng học, mỗi người đều tò mò mà liếc mắt nhìn bọn họ.
Vào cuối cùng là giáo viên chủ nhiệm, ông là một giáo viên kinh điển, mặc áo sơ mi sọc, đeo đồng hồ, cầm trong tay một bình giữ ấm. Ông nhìn Tại Dã và đứa nhỏ ngồi trên bàn anh, hỏi: “Tại Dã, người nhà em đến không?”
Tại Dã một tay ấn ở trên đầu đứa nhỏ: “Một người đến rồi đây.”
Chủ nhiệm lớp: “…………. Em đưa em gái em đi họp phụ huynh? Đi đi, đưa em gái đi ra ngoài chơi.”
Tại Dã chỉ muốn tìm một chỗ để con gái ăn xong bữa sáng, dưới cái nhìn của phần lớn phụ huynh, anh dứt khoát ôm cô bé đi ra ngoài từ cửa sau.
Tại Dã dẫn theo con gái đi đến sân thể dục, một đám đàn em tụ tập ở đó nói chuyện phiếm.
Chuyện đến trước mắt, bọn họ đã là lợn chết không sợ nước sôi, hoàn toàn không quan tâm họp phụ huynh xong sẽ bị mắng ra làm sao, chỉ chờ mong lễ khai mạc đại hội thể thao sau khi họp phụ huynh.
Lần này đại hội thể thao trường họ sẽ bắt đầu sau khi họp phụ huynh, không biết vị lãnh đạo nào có ý nghĩ kì lạ đưa ra quyết định này, nói là muốn cho phụ huynh thuận tiện nhìn xem phong thái vận động của con em họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro