Chương 30 - Giáo Bá

Giáo Bá

Chu Vu

2024-08-11 19:55:35

Tại Dã lúc đầu tính không tham gia nhưng mà họp phụ huynh xong là đại hội thể thao nên anh cũng bị chủ nhiệm lớp dặn dò nhất định phải tham gia. Chủ nhiệm lớp rất có cảm giác nghi thức, ông kiên trì về việc lễ khai mạc cả lớp không thể thiếu người.

Dư Thiên ngồi ở trong lòng ngực anh ngay lập tức bị mười mấy nam sinh nhìn chăm chú.

“Ê, đây là em gái anh Dã mà, sao lại đưa em gái đến đây?”

Tại Dã không trả lời, mà nói với hai bạn học đang hút thuốc: “Tắt thuốc đi.”

Hai người nghe lời đập điếu thuốc, lại gần cùng những người khác, mồm năm miệng mười nói chuyện với Dư Thiên: “Em gái, bọn anh là bạn của anh trai em, gọi anh!”

“Con bé biết gọi người không? Gọi anh, anh!”

Tại Dã nhìn đám nhóc cười ngây ngô, bỗng nhiên cong khóe môi nói với Dư Thiên: “Gọi bọn họ là anh trai.”

Cùng may áo bông hở gió của anh cũng nể mặt, nghe lời mà hô một tiếng anh trai.

Chờ cô bé kêu xong, hiện trường tràn đầy không khí vui sướng. Lúc này Tại Dã mới chậm rãi giới thiệu: “Đây là Tại Thiên, con gái tôi.”

Bọn đàn em: “……….”

“Trời đất, anh Dã anh chiếm lời của bọn em à!”

“Thiệt thòi lớn quá!”

Một đám con trai hi hi ha ha kêu gào, không ai tin tưởng lời Tại Dã nói, chỉ cho rằng anh đang đùa để chiếm lời của bọn họ. Rốt cuộc ngày thường bọn họ cũng hay chiếm lời ngoài miệng với nhau, làm ba bạn bè.

Tại Dã: "Không phải đùa, thật sự là con gái tôi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Các đàn em còn buồn cười: “Ha ha ha! Vậy em gái không thể gọi bọn em là anh trai, gọi chú!”

“Đúng vậy, em không ngại em gái gọi em là chú!”

Dư Thiên một tay bắt lấy áo anh, mặc kệ bọn họ trêu đùa như thế nào cũng kiên trì chỉ gọi họ là anh.

Đùa giỡn một trận ầm ĩ hấp dẫn con gái lớp họ đến, vì thế Dư Thiên lại gọi chị gái một lượt.

Tại Dã: “………..”

Bối phận bỗng dưng cao hơn.

Sau khi họp phụ huynh xong, chủ nhiệm các lớp tổ chức học sinh xếp hàng.

Thầy giáo trung niên cầm bình giữ nhiệt đi đến chỗ học sinh lớp mình muốn nhìn xem có đủ người hay không. Sau khi điểm danh, không chỉ không thiếu người còn thừa một người.

“Tại Dã, lát nữa em định ôm em gái em đi diễu hành à?”

“Nó có thể tự đi.”

Chủ nhiệm lớp nghĩ lại: ”Cũng được.”

Lần đại hội thể dục thể thao này vì lãnh đạo nhà trường yêu cầu học sinh không được mặc quần áo lố lăng, thống nhất mặc đồng phục, cho nên diễu hành quá nhàm chán, nhìn qua lớp nào cũng giống lớp nào.

Lúc này xuất hiện một lớp không giống, hấp dẫn sự chú ý của cả trường. Một lớp sẽ có một học sinh cầm bảng tên lớp đi phía trước, thường là cán bộ lớp hoặc là học sinh đẹp nhất lớp. Nhưng chỉ có một lớp khác hẳn, đi ở đầu tiên là một đứa bé.

Đứa bé ôm bảng tên lớp, giống một con vịt nhỏ đi lạc vào đàn ngỗng lớn, vừa đi vừa nhìn trước nhìn sau có vẻ mê mang không biết gì, lại cố gắng đi sát lớp đi trước mặt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Học sinh đi sau cùng của lớp phía trước không nhịn được quay đầu nhìn cô bé, nhỏ giọng nói chuyện.

Bọn họ đi qua bàn đại biểu, lãnh đạo nhà trường, giáo viên và phụ huynh trên khán đài đều nhìn đứa nhỏ đi lạc này, nhưng không ai nói gì, trơ mắt nhìn cô bé đi qua.

Đâng đi về phía trước, đứa nhỏ dẫn đường thiếu chút nữa đi đến lớp đang đi trước, một học sinh từ lớp diễu hành phía sau nhanh chóng đi nhanh ôm đứa trẻ lạc đường về, khiến cho một trận cười vang lên xung quanh.

Đây chỉ là chuyện nhỏ trong lễ khai mạc đại hội thể thao, sau khi Dư Thiên giơ bảng tên lớp xong thì bị trao tay cho tất cả học sinh trong lớp, bởi vì Tại Dã sắptham gia một môn thể thao. Dư Thiên được những người còn lại đưa lên khán đài.

Ở đường đua, Tại Dã chạy dưới trời nắng to rơi mồ hôi như mưa. Dư Thiên ngồi trên khán đài, có rất nhiều cô gái cầm quạt điện mini thổi gió cho cô bé.

Lại một lần chạy qua khán đài, Tại Dã phát hiện mấy bạn nữ trong lớp còn cho cô bé ăn đồ ăn vặt.

“Tại Thiên! Không thể ăn quá nhiều đồ ăn vặt!” Ba trẻ ở phía dưới kêu lên.

Đứa nhỏ xa xa nhìn anh một cái, che miệng xoay người ăn vụng, giống như làm như vậy thì anh sẽ không nhìn được, rất có dáng vẻ bịt tai trộm chuông.

Lần thứ ba chạy qua khán đài, Tại Dã phát hiện cô bé không ngồi chỗ đó nữa, một bạn họ nữ đang chuẩn bị thi đấu chỉ cho anh: “Ở kia kìa, bọn mình phải chạy tiếp sức, nhờ lão Ban tạm thời trông một lát.”

Tại Dã lúc này mới phát hiện đứa nhỏ ngồi ở bên cạnh bàn đại biểu, mặt bàn quá cao, cô bé ngồi ở đó chỉ lộ ra cái đầu. Mà chủ nhiệm lớp anh đưa ấm giữ nhiệt nhỏ cho cô bé, giống như vừa đi lấy nước cho cô bé.

Lúc Tại Dã dẫn theo con gái trở về nhà, nghe thấy cô bé cầm bình giữ nhiệt nhỏ cảm thán: “Mệt mỏi thật.”

Tại Dã: “Con vẫn luôn ngồi trên xem ba chạy, thì mệt gì?”

Đứa nhỏ ngồi xổm tại chỗ, duỗi tay đòi ôm.

Người ba trẻ chân chính mệt mỏi cả ngày bế cô bé lên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Giáo Bá

Số ký tự: 0