Xuyên Qua Chạy Nạn: Ta Dựa Vào Hệ Thống Nâng Đỡ Một Thế Hệ Đế Vương
Chương 11
2024-10-04 06:40:04
Phụ nhân bật cười: “Ngươi đói lâu quá rồi, không nên ăn nhiều ngay, phải từ từ thôi.”
“Vâng.”
Cố Cửu ngoan ngoãn nghe theo, đặt bát xuống rồi quan sát phụ nhân. Bà ta trông như đã ngoài năm mươi, tuy không còn trẻ, nhưng ngũ quan vẫn rất thanh tú, chắc hẳn thời trẻ là một mỹ nhân. Giữa đôi mày phụ nhân có nét điềm đạm, vẻ mặt bình thản, nói chuyện không vội vàng, dù mặc áo vá, khí chất vẫn khác xa những phụ nữ nhà quê mà Cố Cửu từng gặp.
Da bà hơi vàng, môi thiếu sắc hồng, giọng nói yếu ớt, rõ ràng sức khỏe không tốt.
Cố Cửu hỏi: “Ngài là ai? Tạ Trạm đâu?”
Cao thị thoáng ngạc nhiên, liếc nhìn nàng một cái. Tiểu nương tử này ăn nói thật trực tiếp, có phần không rành chuyện đối nhân xử thế.
“Ta là nương của Tạ Trạm. Tạ Trạm đang ở phòng thu dọn đồ đạc.”
Ngừng lại một chút, bà nói tiếp: “Nhà ta có bốn huynh đệ, Tạ Trạm đứng hàng thứ tư. Ngươi có thể gọi nó là Tạ Tứ Lang, hoặc Tứ Lang ca. Chúng ta sắp phải rời nhà chạy nạn, một khi trốn đi cũng chưa biết sẽ đi đâu, liệu có còn sống sót trở về không. Tứ Lang nói nhà ngươi không còn ai, ngươi định tính thế nào?”
Cố Cửu suy nghĩ một lát, rồi đáp: “Nhà ngài có thiếu con dâu nuôi từ bé không?”
Cao thị suýt nữa sặc nước miếng, ho khan dữ dội.
Ngoài cửa sổ, không biết ai vừa đi ngang qua, nghe vậy liền phì cười.
Cố Cửu vội vàng đứng dậy, cầm lấy tay Cao thị, dùng ngón cái ấn vào huyệt ở bàn tay bà.
Chỉ vài lần, Cao thị đã ngừng ho khan.
Bà kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: “Ngươi còn hiểu y lý sao?”
Cố Cửu gật đầu, mặt đầy vẻ nghiêm túc: “Ừ, ta rất giỏi đó!”
Cao thị không nhịn được cười, đứa nhỏ này thật thẳng thắn.
“Ngươi thật đáng thương, Tứ Lang đã đưa ngươi về đây, chúng ta là có duyên với nhau. Nếu ngươi bằng lòng, cứ ở lại nhà ta đi.”
Cố Cửu gật đầu thật mạnh, “Vâng, con bằng lòng!”
Nàng chỉ còn cách dựa vào Tạ Trạm và gia đình hắn mà sống, chứ biết làm sao khác?
Cao thị cười thêm lần nữa, thấy đứa nhỏ này thật lanh lẹ, chẳng chút giả tạo.
“Được rồi, tới đây, thay quần áo trước đã.”
Cố Cửu lúc này vẫn mặc hỉ phục. Nhà Tạ không có con gái, Cao thị phải tìm quần áo của tam tẩu, chỉ sửa ngắn lại tay áo và ống quần cho vừa.
Cố Cửu lúc ấy mới biết Cao thị tự tay sửa quần áo cho mình, lòng cảm kích, cười tươi nói lời cảm ơn.
Cao thị thấy tóc nàng có chút rối, liền bảo nàng xoay người lại, rồi cầm lược chải đầu cho nàng.
Tạ gia ba đời chưa từng có con gái, nên khi thấy nữ hài tử, Cao thị cảm thấy mới mẻ và hứng thú, trang điểm cho nữ hài tử quả là thú vui mới lạ. Trong khoảnh khắc vui vẻ, bà suýt quên mất những khó khăn sắp đến.
Cao thị khéo léo chải cho Cố Cửu một búi tóc song nha. Khi xoay nàng lại nhìn, trong lòng bà chợt mềm đi. Trước mắt bà là một cô bé với đôi mắt phượng sáng ngời, làn da trắng nõn nà, chỉ cần chải chuốt đơn giản cũng khiến nàng trở nên đẹp đến mê hồn.
Cao thị âm thầm quyết định, cô bé này thật quá dễ thương, dù thế nào thì hôm nay nàng cũng sẽ là người của nhà bà. Không kìm được, bà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Cửu, càng nhìn càng thấy yêu mến. Nếu không vì thời gian gấp rút, bà thực sự muốn ôm nàng mà cưng nựng một chút.
Lúc này, từ ngoài sân vang lên tiếng trò chuyện.
"Lão nhị, lão ngũ, hai người về rồi à? Mua được bao nhiêu lương thực vậy?"
“Vâng.”
Cố Cửu ngoan ngoãn nghe theo, đặt bát xuống rồi quan sát phụ nhân. Bà ta trông như đã ngoài năm mươi, tuy không còn trẻ, nhưng ngũ quan vẫn rất thanh tú, chắc hẳn thời trẻ là một mỹ nhân. Giữa đôi mày phụ nhân có nét điềm đạm, vẻ mặt bình thản, nói chuyện không vội vàng, dù mặc áo vá, khí chất vẫn khác xa những phụ nữ nhà quê mà Cố Cửu từng gặp.
Da bà hơi vàng, môi thiếu sắc hồng, giọng nói yếu ớt, rõ ràng sức khỏe không tốt.
Cố Cửu hỏi: “Ngài là ai? Tạ Trạm đâu?”
Cao thị thoáng ngạc nhiên, liếc nhìn nàng một cái. Tiểu nương tử này ăn nói thật trực tiếp, có phần không rành chuyện đối nhân xử thế.
“Ta là nương của Tạ Trạm. Tạ Trạm đang ở phòng thu dọn đồ đạc.”
Ngừng lại một chút, bà nói tiếp: “Nhà ta có bốn huynh đệ, Tạ Trạm đứng hàng thứ tư. Ngươi có thể gọi nó là Tạ Tứ Lang, hoặc Tứ Lang ca. Chúng ta sắp phải rời nhà chạy nạn, một khi trốn đi cũng chưa biết sẽ đi đâu, liệu có còn sống sót trở về không. Tứ Lang nói nhà ngươi không còn ai, ngươi định tính thế nào?”
Cố Cửu suy nghĩ một lát, rồi đáp: “Nhà ngài có thiếu con dâu nuôi từ bé không?”
Cao thị suýt nữa sặc nước miếng, ho khan dữ dội.
Ngoài cửa sổ, không biết ai vừa đi ngang qua, nghe vậy liền phì cười.
Cố Cửu vội vàng đứng dậy, cầm lấy tay Cao thị, dùng ngón cái ấn vào huyệt ở bàn tay bà.
Chỉ vài lần, Cao thị đã ngừng ho khan.
Bà kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: “Ngươi còn hiểu y lý sao?”
Cố Cửu gật đầu, mặt đầy vẻ nghiêm túc: “Ừ, ta rất giỏi đó!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao thị không nhịn được cười, đứa nhỏ này thật thẳng thắn.
“Ngươi thật đáng thương, Tứ Lang đã đưa ngươi về đây, chúng ta là có duyên với nhau. Nếu ngươi bằng lòng, cứ ở lại nhà ta đi.”
Cố Cửu gật đầu thật mạnh, “Vâng, con bằng lòng!”
Nàng chỉ còn cách dựa vào Tạ Trạm và gia đình hắn mà sống, chứ biết làm sao khác?
Cao thị cười thêm lần nữa, thấy đứa nhỏ này thật lanh lẹ, chẳng chút giả tạo.
“Được rồi, tới đây, thay quần áo trước đã.”
Cố Cửu lúc này vẫn mặc hỉ phục. Nhà Tạ không có con gái, Cao thị phải tìm quần áo của tam tẩu, chỉ sửa ngắn lại tay áo và ống quần cho vừa.
Cố Cửu lúc ấy mới biết Cao thị tự tay sửa quần áo cho mình, lòng cảm kích, cười tươi nói lời cảm ơn.
Cao thị thấy tóc nàng có chút rối, liền bảo nàng xoay người lại, rồi cầm lược chải đầu cho nàng.
Tạ gia ba đời chưa từng có con gái, nên khi thấy nữ hài tử, Cao thị cảm thấy mới mẻ và hứng thú, trang điểm cho nữ hài tử quả là thú vui mới lạ. Trong khoảnh khắc vui vẻ, bà suýt quên mất những khó khăn sắp đến.
Cao thị khéo léo chải cho Cố Cửu một búi tóc song nha. Khi xoay nàng lại nhìn, trong lòng bà chợt mềm đi. Trước mắt bà là một cô bé với đôi mắt phượng sáng ngời, làn da trắng nõn nà, chỉ cần chải chuốt đơn giản cũng khiến nàng trở nên đẹp đến mê hồn.
Cao thị âm thầm quyết định, cô bé này thật quá dễ thương, dù thế nào thì hôm nay nàng cũng sẽ là người của nhà bà. Không kìm được, bà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Cửu, càng nhìn càng thấy yêu mến. Nếu không vì thời gian gấp rút, bà thực sự muốn ôm nàng mà cưng nựng một chút.
Lúc này, từ ngoài sân vang lên tiếng trò chuyện.
"Lão nhị, lão ngũ, hai người về rồi à? Mua được bao nhiêu lương thực vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro