Chương 38
Hồ Thập Tam
2024-07-14 22:15:10
"Được rồi, ông bạn già, trước chúng ta đừng quan tâm đến điều đó. Ông nói nếu tôi bây giờ làm cho một người phụ nữ mang thai, đứa trẻ sẽ được sinh ra trong hình dáng của một con người, hay tôi bây giờ ?" Ado hỏi.
"Cái này. . . Đại khái là giống người, dù sao ngài cũng là người, chỉ là bị nguyền rủa mới trở thành như bây giờ." Maxwell nói đến đây, đột nhiên chuyển chủ đề, nói: "Những này không quan trọng, bất kể tiểu thiếu gia trông như thế nào, chúng tôi sẽ tôn trọng ngài ấy như chúng tôi tôn trọng ngài."
“Anh cho rằng con tôi sẽ giống mèo con sao?” Nói đến đây, Ado không khỏi vuốt ve đuôi của mình, giấc mơ ngày hôm qua chân thực đến mức hắn cảm thấy như có thứ gì đó đang thực sự cắn mình, giống như đang nắm lấy đuôi của mình.
“Mèo?” Maxwell lúc này mới hơi nhíu mày, sau đó nói: “Không, không, điều đó tuyệt đối không thể nào, thưa ngài. Nếu Mễ Lam tiểu thư thật sự sinh mấy con mèo con, xin cho phép tôi nói một lời bất lịch sự, nếu bộ dạng như vậy, e rằng thật sự phải hoài nghi có phải là máu thịt của ngài hay không."
Ado vừa nghe thì sắc mặt tái xanh, đáng tiếc là bị loing mao trên mặt che lại nên Maxwell không nhìn thấy. Ado lạnh lùng nói: “Anh đang chất vấn tôi sao, Maxwell tiên sinh?” Dù ngu ngốc đến đâu, hắn cũng biết rằng trinh tiết của Mễ Lam đã được trao cho hắn, dù sinh ra chó con, mèo con, đó cũng là con của hắn! Dù chưa muốn có con, nhưng hắn phải thừa nhận, mèo con trong mộng kêu “Cha ơi” rất dễ thương, tiếng “meo meo” nũng nịu cũng rất dễ thương.
“Tôi đã thất thố.” Maxwell hơi cúi người nói.
" Chính xác, Mễ Lam tiểu thư là một quý cô, anh không nên chất vấn cô ấy như vậy, phong độ của anh đi đâu rồi? Được rồi, ở đây không còn việc của anh, anh có thể rời đi." Ado nói xong nằm nghiêng xuống, không nhìn Maxwell nữa.
Quý cô? Trong đầu Maxwell hiện ra hành vi cử chỉ cùng lượng cơm ăn sau này của Mễ Lam, ông đã khôn ngoan lựa chọn bảo lưu ý kiến của mình, chỉ nói: "Được, tôi đi ra ngoài trước. À, nhân tiện, cũng xin Mễ Lam tiểu thư, nhất thiết phải bảo trọng thân thể. Nếu như cần bác sĩ, tôi sẽ liên hệ với bác sĩ William, tôi tin rằng ngài ấy rất sẵn lòng gặp ngài và đứa con chưa chào đời của ngài." Maxwell nói xong cúi đầu rời đi.
"Anh hôm nay nói nhảm khá nhiều, Maxwell tiên sinh. Còn có, tôi không nghĩ trong thời gian ngắn tới sẽ muốn gặp lại anh." Ado gần như nghiến răng nghiến lợi, hướng về bóng lưng Maxwell nói.
“Như ngài muốn, tiên sinh tôn kính của tôi.” Maxwell nói, đóng cánh cửa lại.
Lịa nói Mễ Lam và Daisy chơi bên ngoài một lúc, Daisy hái một số bông hoa dại, dạy Mễ Lam đan vương miện hoa, Mễ Lam không thể không khen ngợi sự khéo léo của Daisy. Ở đây khắp núi rừng và đồng bằng đều có hoa màu tím nhỏ dại, Daisy nói một cái tên, Mễ Lam cũng không biết nghĩa là gì, nghe rất phức tạp. Với sự giúp đỡ của Daisy, cô đã hoàn thành chiếc vương miện hoa đầu tiên trong đời, cô cười nói: “Lấy cái này về đưa cho Ado, anh ấy ở trong nhà mãi cũng chán, nên cũng là lúc để anh ấy cảm nhận mới chút thiên nhiên."
“Cô đúng là người cẩn thận.” Daisy đề nghị: “Vậy chúng ta hái thêm mấy bông hoa mang về cho Ado nhé nhé.”
“Được, cô thật thông minh.” Mễ Lam vội vàng phụ họa.
Cô và Daisy dọn hết hai chiếc giỏ mà họ lấy ra trước đó, sau đó mỗi người mang một chiếc giỏ đi hái, trong quá trình này, Mễ Lam đã học được rất nhiều từ tiếng Anh. Hai người hái rất nhiều hoa dại và cỏ dại, bẻ gãy một số cành cây, Daisy còn gói một nắm đất vào khăn ăn. Mễ Lam tìm thấy vài cây nấm trắng dưới gốc cây, chúng rất dễ thương, vì vậy cô gọi Daisy nói: "Daisy, nhìn này, có nấm ở đây, tôi không biết có ăn được không."
Daisy đi tới xem một chút, sau đó nói: "Không giống nấm độc, cô muốn hái sao? Nhỡ là độc thì sao?"
Mễ Lam cầm khăn ăn, gói nấm lại, tay không chạm trực tiếp. Cô nói: "Không sao đâu, nếu đã nhìn thấy nó, vậy hái nó."
Cả hai không chần chừ thêm nữa mà quay trở lại lâu đài Milo với chiến lợi phẩm trên vai. Mễ Lam tình cờ gặp Maxwell ở góc hành lang tầng một, ông ta rất ít khi cười với Mễ Lam, dù chỉ xảy ra trong nháy mắt nhưng Mễ Lam vẫn có một cảm giác lạ lùng khó tả.
Trở lại phòng, khi Mễ Lam nhìn thấy Ado, cô đội chiếc vương miện hoa lên đầu hắn, sau đó cười nói: "Cái này là của anh, anh có thích không? Tôi bện ra đấy, đây là lần đầu tiên tôi làm đấy, nên nó hơi lỏng.". Ado lắc đầu không quen, cố gắng gỡ tràng hoa ra, nhưng Mễ Lam đã dùng tay giữ nó lại, nói: "Đừng tháo nó ra, tôi đã làm rất vất vả. Lại nói, anh đội nó mới đẹp làm sao, giống như một công chúa nhỏ."
Ado nghe xong càng không hài lòng, dùng móng vuốt móc tràng hoa ra, ném sang một bên. Đúng như lời Mễ Lam nói, tràng hoa đan lỏng, khi rơi xuống đất có vài bông rụng xuống. Mễ Lam lặng lẽ bước tới nhặt tràng hoa, đi sang một bên sửa lại. Ado vốn không thấy gì cả, nhưng thấy rằng Mễ Lam chuyên chú vào tràng hoa trên tay và hoàn toàn không để ý đến hắn. Ado không xác định được Mễ Lam có tức giận hay không, hắn cẩn thận quan sát khuôn mặt cô. Nhưng hắn lại nghĩ cô giận hay không cũng không phải chuyện của hắn? Nghĩ đến đây, hắn quay trở lại nằm trên đệm, nhắm mắt dưỡng thần, dỏng tai lắng nghe động tĩnh của Mễ Lam.
Cho đến khi Ado lỗ tai đã chua chua, hắn cũng không nghe thấy gì. Cuối cùng, Ado không nhịn được mở mắt ra nhìn Mễ Lam, thấy cô đang ngồi ở bàn, chống cằm với vẻ mặt thất thần, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào tràng hoa. Ado trong lòng mềm nhũn, hắn vô thức đứng dậy, đi tới ngồi xổm bên chân cô, hắn tự an ủi mình nói: Đây không phải là thỏa hiệp, chỉ là an ủi một chút vì bây giờ cô ấy đang mang thai mà thôi. Ado dụi đầu vào chân cô để nhắc cô anh đang ở đây.
"Ado? Có chuyện gì vậy, anh có đói sao? Anh muốn ăn trưa chưa? Đã quá giờ ăn rồi, tôi nghĩ Maxwell tiên sinh nhất định sẽ không quên mang đồ ăn cho anh đâu." Mễ Lam sờ đầu Ado nói.
Ado trong lòng lại một lần nữa khinh thường chỉ số IQ của Mễ Lam, hắn đứng dậy vươn tay chạm vào tràng hoa trên bàn, sau đó nhìn Mễ Lam bằng đôi mắt hồng ngọc kia.
Mễ Lam thắc mắc: “ Không phải anh không thích sao?”
Ado lắc lắc tai, đưa mũi lên hít một hơi thật sâu, hương vị tự nhiên đã mất từ lâu khiến đầu óc hắn sảng khoái.
Mễ Lam cười đặt bó hoa lên đầu Ado rồi nói: “Thơm lắm, tôi biết anh đã lâu không ra ngoài, tôi và Daisy đã đặc biệt chuẩn bị rất nhiều quà cho anh.” Nói xong, cô cầm giỏ đến trước mặt Ado, vén tấm vải trên đó lên, cho Ado xem từng thứ bên trong, cuối cùng hỏi: "Thích không?"
Phải nói rằng lúc này Ado đã có chút xúc động, xúc động người phụ nữ này đặt mình vào vị trí của hắn. Mùi thơm tự nhiên làm mũi hắn chua xót, hắn vội nhắm mắt lại không cho Mễ Lam nhìn thấy cảm xúc của mình.
"Cái này. . . Đại khái là giống người, dù sao ngài cũng là người, chỉ là bị nguyền rủa mới trở thành như bây giờ." Maxwell nói đến đây, đột nhiên chuyển chủ đề, nói: "Những này không quan trọng, bất kể tiểu thiếu gia trông như thế nào, chúng tôi sẽ tôn trọng ngài ấy như chúng tôi tôn trọng ngài."
“Anh cho rằng con tôi sẽ giống mèo con sao?” Nói đến đây, Ado không khỏi vuốt ve đuôi của mình, giấc mơ ngày hôm qua chân thực đến mức hắn cảm thấy như có thứ gì đó đang thực sự cắn mình, giống như đang nắm lấy đuôi của mình.
“Mèo?” Maxwell lúc này mới hơi nhíu mày, sau đó nói: “Không, không, điều đó tuyệt đối không thể nào, thưa ngài. Nếu Mễ Lam tiểu thư thật sự sinh mấy con mèo con, xin cho phép tôi nói một lời bất lịch sự, nếu bộ dạng như vậy, e rằng thật sự phải hoài nghi có phải là máu thịt của ngài hay không."
Ado vừa nghe thì sắc mặt tái xanh, đáng tiếc là bị loing mao trên mặt che lại nên Maxwell không nhìn thấy. Ado lạnh lùng nói: “Anh đang chất vấn tôi sao, Maxwell tiên sinh?” Dù ngu ngốc đến đâu, hắn cũng biết rằng trinh tiết của Mễ Lam đã được trao cho hắn, dù sinh ra chó con, mèo con, đó cũng là con của hắn! Dù chưa muốn có con, nhưng hắn phải thừa nhận, mèo con trong mộng kêu “Cha ơi” rất dễ thương, tiếng “meo meo” nũng nịu cũng rất dễ thương.
“Tôi đã thất thố.” Maxwell hơi cúi người nói.
" Chính xác, Mễ Lam tiểu thư là một quý cô, anh không nên chất vấn cô ấy như vậy, phong độ của anh đi đâu rồi? Được rồi, ở đây không còn việc của anh, anh có thể rời đi." Ado nói xong nằm nghiêng xuống, không nhìn Maxwell nữa.
Quý cô? Trong đầu Maxwell hiện ra hành vi cử chỉ cùng lượng cơm ăn sau này của Mễ Lam, ông đã khôn ngoan lựa chọn bảo lưu ý kiến của mình, chỉ nói: "Được, tôi đi ra ngoài trước. À, nhân tiện, cũng xin Mễ Lam tiểu thư, nhất thiết phải bảo trọng thân thể. Nếu như cần bác sĩ, tôi sẽ liên hệ với bác sĩ William, tôi tin rằng ngài ấy rất sẵn lòng gặp ngài và đứa con chưa chào đời của ngài." Maxwell nói xong cúi đầu rời đi.
"Anh hôm nay nói nhảm khá nhiều, Maxwell tiên sinh. Còn có, tôi không nghĩ trong thời gian ngắn tới sẽ muốn gặp lại anh." Ado gần như nghiến răng nghiến lợi, hướng về bóng lưng Maxwell nói.
“Như ngài muốn, tiên sinh tôn kính của tôi.” Maxwell nói, đóng cánh cửa lại.
Lịa nói Mễ Lam và Daisy chơi bên ngoài một lúc, Daisy hái một số bông hoa dại, dạy Mễ Lam đan vương miện hoa, Mễ Lam không thể không khen ngợi sự khéo léo của Daisy. Ở đây khắp núi rừng và đồng bằng đều có hoa màu tím nhỏ dại, Daisy nói một cái tên, Mễ Lam cũng không biết nghĩa là gì, nghe rất phức tạp. Với sự giúp đỡ của Daisy, cô đã hoàn thành chiếc vương miện hoa đầu tiên trong đời, cô cười nói: “Lấy cái này về đưa cho Ado, anh ấy ở trong nhà mãi cũng chán, nên cũng là lúc để anh ấy cảm nhận mới chút thiên nhiên."
“Cô đúng là người cẩn thận.” Daisy đề nghị: “Vậy chúng ta hái thêm mấy bông hoa mang về cho Ado nhé nhé.”
“Được, cô thật thông minh.” Mễ Lam vội vàng phụ họa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô và Daisy dọn hết hai chiếc giỏ mà họ lấy ra trước đó, sau đó mỗi người mang một chiếc giỏ đi hái, trong quá trình này, Mễ Lam đã học được rất nhiều từ tiếng Anh. Hai người hái rất nhiều hoa dại và cỏ dại, bẻ gãy một số cành cây, Daisy còn gói một nắm đất vào khăn ăn. Mễ Lam tìm thấy vài cây nấm trắng dưới gốc cây, chúng rất dễ thương, vì vậy cô gọi Daisy nói: "Daisy, nhìn này, có nấm ở đây, tôi không biết có ăn được không."
Daisy đi tới xem một chút, sau đó nói: "Không giống nấm độc, cô muốn hái sao? Nhỡ là độc thì sao?"
Mễ Lam cầm khăn ăn, gói nấm lại, tay không chạm trực tiếp. Cô nói: "Không sao đâu, nếu đã nhìn thấy nó, vậy hái nó."
Cả hai không chần chừ thêm nữa mà quay trở lại lâu đài Milo với chiến lợi phẩm trên vai. Mễ Lam tình cờ gặp Maxwell ở góc hành lang tầng một, ông ta rất ít khi cười với Mễ Lam, dù chỉ xảy ra trong nháy mắt nhưng Mễ Lam vẫn có một cảm giác lạ lùng khó tả.
Trở lại phòng, khi Mễ Lam nhìn thấy Ado, cô đội chiếc vương miện hoa lên đầu hắn, sau đó cười nói: "Cái này là của anh, anh có thích không? Tôi bện ra đấy, đây là lần đầu tiên tôi làm đấy, nên nó hơi lỏng.". Ado lắc đầu không quen, cố gắng gỡ tràng hoa ra, nhưng Mễ Lam đã dùng tay giữ nó lại, nói: "Đừng tháo nó ra, tôi đã làm rất vất vả. Lại nói, anh đội nó mới đẹp làm sao, giống như một công chúa nhỏ."
Ado nghe xong càng không hài lòng, dùng móng vuốt móc tràng hoa ra, ném sang một bên. Đúng như lời Mễ Lam nói, tràng hoa đan lỏng, khi rơi xuống đất có vài bông rụng xuống. Mễ Lam lặng lẽ bước tới nhặt tràng hoa, đi sang một bên sửa lại. Ado vốn không thấy gì cả, nhưng thấy rằng Mễ Lam chuyên chú vào tràng hoa trên tay và hoàn toàn không để ý đến hắn. Ado không xác định được Mễ Lam có tức giận hay không, hắn cẩn thận quan sát khuôn mặt cô. Nhưng hắn lại nghĩ cô giận hay không cũng không phải chuyện của hắn? Nghĩ đến đây, hắn quay trở lại nằm trên đệm, nhắm mắt dưỡng thần, dỏng tai lắng nghe động tĩnh của Mễ Lam.
Cho đến khi Ado lỗ tai đã chua chua, hắn cũng không nghe thấy gì. Cuối cùng, Ado không nhịn được mở mắt ra nhìn Mễ Lam, thấy cô đang ngồi ở bàn, chống cằm với vẻ mặt thất thần, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào tràng hoa. Ado trong lòng mềm nhũn, hắn vô thức đứng dậy, đi tới ngồi xổm bên chân cô, hắn tự an ủi mình nói: Đây không phải là thỏa hiệp, chỉ là an ủi một chút vì bây giờ cô ấy đang mang thai mà thôi. Ado dụi đầu vào chân cô để nhắc cô anh đang ở đây.
"Ado? Có chuyện gì vậy, anh có đói sao? Anh muốn ăn trưa chưa? Đã quá giờ ăn rồi, tôi nghĩ Maxwell tiên sinh nhất định sẽ không quên mang đồ ăn cho anh đâu." Mễ Lam sờ đầu Ado nói.
Ado trong lòng lại một lần nữa khinh thường chỉ số IQ của Mễ Lam, hắn đứng dậy vươn tay chạm vào tràng hoa trên bàn, sau đó nhìn Mễ Lam bằng đôi mắt hồng ngọc kia.
Mễ Lam thắc mắc: “ Không phải anh không thích sao?”
Ado lắc lắc tai, đưa mũi lên hít một hơi thật sâu, hương vị tự nhiên đã mất từ lâu khiến đầu óc hắn sảng khoái.
Mễ Lam cười đặt bó hoa lên đầu Ado rồi nói: “Thơm lắm, tôi biết anh đã lâu không ra ngoài, tôi và Daisy đã đặc biệt chuẩn bị rất nhiều quà cho anh.” Nói xong, cô cầm giỏ đến trước mặt Ado, vén tấm vải trên đó lên, cho Ado xem từng thứ bên trong, cuối cùng hỏi: "Thích không?"
Phải nói rằng lúc này Ado đã có chút xúc động, xúc động người phụ nữ này đặt mình vào vị trí của hắn. Mùi thơm tự nhiên làm mũi hắn chua xót, hắn vội nhắm mắt lại không cho Mễ Lam nhìn thấy cảm xúc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro