Chương 39
Hồ Thập Tam
2024-07-14 22:15:10
Mễ Lam không nhận thấy sự kỳ lạ của Ado, cô nghịch nghịch những thứ mình nhặt được, đồng thời giải thích cho Ado cách cô và Daisy tìm thấy nó. "Cái này, cái này tên gọi là gì, ừm, tôi quên mất rồi, Daisy nói rõ ràng với tôi, dù sao cái này hình như rất hiếm thấy. Loại nấm này tôi tìm được, tôi cùng Daisy cũng không biết có độc hay không, cho nên tôi mới quấn lấy, hái nó lên, thế nào, nó có dễ thương không? Anh đã bao giờ nhìn thấy nấm này chưa? Ý tôi là nấm mọc trong tự nhiên, không phải là nguyên liệu trên đĩa."
Ado nghe Mễ Lam nói xong liền mở mắt ra, sao có thể là chưa từng nhìn thấy nấm? Khi Ado nhìn rõ cây nấm, hắn không khỏi cực kỳ sợ hãi, hắn giật mình bật dậy, lao nhanh lên giường, dùng miệng nắm lấy sợi dây thừng treo ở thành giường, kéo mạnh, động tác cực nhanh, làm Mễ Lam ngạc nhiên. Đầu dây còn lại là nơi ở của gia nhân, trên dây có buộc một cái chuông, nếu kéo bên này thì bên kia sẽ kêu.
Sau khi Ado kéo sợi dây, Maxwell nhanh chóng đến, ông ta gõ cửa hai lần, nói: "Tôi có thể giúp gì cho cô không? Mễ Lam tiểu thư."
Mễ Lam liếc nhìn Ado, sau đó nhìn những cây nấm mà cô đã hái, nói: " À, ngài nên vào trong nói chuyện. Ado dường như đang tìm ông."
Maxwell mở cửa bước vào. Trông ông ta có vẻ rất vui vẻ, sau khi nhìn thấy Mễ Lam, ông ta khẽ gật đầu với cô. Khi ánh mắt rơi vào vương miện hoa trên đầu Ado, ông ta hắng giọng một cách mất tự nhiên, rồi nói: "Có chuyện gì vậy, thưa ngài?"
Ado đưa tay chỉ vào cây nấm do Mễ Lam mang về, liền thấy Maxwell sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt đại biến. Ông ta đi nhặt nấm ném vào lò sưởi trong phòng. Maxwell nhìn nhanh quanh phòng, cuối cùng lấy một cuốn sách trong tủ và xé ra hai trang. Cuốn sách được đặt trong phòng chỉ để trang trí, Ado còn chưa từng đọc nó chứ đừng nói đến Mễ Lam. Maxwell châm giấy cháy, rồi ném nó vào lò sưởi. Một ngọn lửa nhỏ màu lam nhạt lập tức bốc lên từ những cây nấm đó, ngọn lửa vặn vẹo vài vòng như một con rắn nhỏ trước khi biến mất, những cây nấm còn lại biến thành một khối đen.
Mễ Lam bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ, hồi lâu mới hoàn hồn. Maxwell dùng khăn trải bàn nhặt thứ màu đen, gói lại và cho vào túi. Ông ta xoay người hỏi Mễ Lam: “Không làm cô sợ chứ?” Ông ta nói nhưng ánh mắt lại vô thức nhắm vào bụng dưới của Mễ Lam. Ado có thể nhìn thấy rõ ràng từ bên cạnh, ẩn ý là: Không dọa tiểu thiếu gia trong bụng cô chứ? Có một âm thanh cảnh báo "Grừ" từ cổ họng của Ado phát ra, Maxwell nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình.
Mễ Lam lắc đầu nói: “Không sao, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi mà, tôi có phải gây phiền toái cho ngài không không?” Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Maxwell lúc trước, Mễ Lam có thể đoán được mọi chuyện đang có chiều hướng không ổn.
" Cô không cần lo lắng, khu vực xung quanh Lâu đài Milo rất an toàn, nhưng không hiểu sao người phụ nữ Pamela đó lại chui được chỗ trống. Tôi sẽ tìm cách liên hệ với bác sĩ William trong thời gian sớm nhất, yêu cầu anh ta xác nhận một chút." Maxwell nói.
Ado nheo mắt nhìn Maxwell chằm chằm, ánh mắt đó dường như có thể xuyên thấu cơ thể và xuyên vào tận sâu trái tim ông ta. Anh tìm William để yêu cầu anh ta kiểm tra xem có rò rỉ nào trong hàng rào ma thuật không? Hay nhìn khối thịt trong bụng Mễ Lam?
Bị Ado nhìn thấy, Maxwell mất tự nhiên lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, cúi đầu nói: "Vậy xin phép cho tôi cáo từ trước, tiểu thư Mễ Lam nên nghỉ ngơi sớm một chút."
Mễ Lam liếc nhìn mặt trời to ngoài cửa sổ, sau đó nói: "Uh, xin lỗi đã làm phiền."
Mễ Lam đợi Maxwell rời đi, cô đi đến mép giường ngồi xuống, vỗ nhẹ vào bên cạnh, Ado bật dậy. Mễ Lam ôm cổ Ado, vùi đầu vào bộ lông mềm mại của hắn nói: "Ado, chuyện gì xảy ra vậy? Tôi gây ra hoạ sao? Tôi có chút sợ hãi, làm sao bây giờ?"
Ado nhẹ nhàng dùng đầu cọ Mễ Lam, yên lặng trấn an cô.
Bữa tối hôm nay của Mễ Lam xa hoa lạ thường. Cầm dao nĩa trong tay, cô thở dài: “ Đây là chuyện gì xảy ra, bây giờ lưu hành mỹ nhân đầy đặn sao?”
Ado liếc Mễ Lam trắng mắt, sau đó cúi đầu ăn phần ăn của mình, trong lòng thầm nghĩ: Còn không phải vì bây giờ trong bụng em có con tôi sao. Chẳng may là nhầm lẫn, Maxwell sẽ chán nản đến mức phát điên. Ado trong đầu tưởng tượng ra khuôn mặt cứng nhắc của Maxwell làm ra vẻ luống cuống, hắn cười không tử tế.
Sáng sớm hôm sau, tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ đánh thức Ado khỏi giấc mộng, hắn lưỡi biếng vươn vai rồi đi quấy rối Mễ Lam. Đầu tiên hắn dùng chân đẩy Mễ Lam, thấy cô còn không phản ứng, hắn liền chui vào trong chăn, dùng mũi ủi vào người cô.
Mễ Lam ngái ngủ nói: "Ado ngoan ngoãn, đừng làm loạn..."
Sau khi cọ xát một lúc, Ado bắt đầu không quy củ. Cái đuôi của hắn quét nhẹ lên đôi chân trần của Mễ Lam, mũi hắn dần di chuyển xuống dưới thân Mễ Lam. Đột nhiên, hắn ngửi thấy một mùi máu tanh, lượng máu không nhiều nhưng không thể thoát khỏi chiếc mũi nhạy cảm của hắn. Mà điểm chảy máu kia chính là hạ thân của Mễ Lam, phản ứng đầu tiên của hắn chính là sơ đẻ non. Chỉ là ngày hôm qua, hắn mới phát hiện ra phương tiện yểm bùa do Pamela đặt để định lẻn vào lâu đài, hôm nay Mễ Lam lại chảy máu khiến hắn cảm thấy bất an.
Ado dùng chân đánh thức Mễ Lam, lần này hắn không còn nhẹ nhàng như trước, hắn nóng nảy đẩy cô ra rồi dùng mũi ủi vào dưới thân Mễ Lam. Mễ Lam bắt đầu nghĩ rằng hắn đáng chán, ngay khi cô định nói, " Bây giờ không thể." Liền phát hiện một dòng nước nóng chảy ra từ cơ thể mình ra ngay khi cô đứng dậy. Mễ Lam sững người, cảm giác này mới thân quen làm sao. Cô sung sướng nhảy khỏi giường, đi thẳng vào phòng tắm, Ado không yên lòng muốn theo vào nhưng cô đã đóng cửa lại. Ado lo lắng chạy vòng ngoài cửa như một ông bố chờ vợ sinh con, vài phút sau, Mễ Lam hớn hở mở cửa nói với hắn: “Thật tuyệt, tôi không có thai. Tất cả chỉ là báo động giả, cảm ơn trời."
Nghe Mễ Lam nói xong, Ado sững người tại chỗ, hồi lâu không kịp phản ứng. Điều đầu tiên hắn nghĩ đến sau khi hồi thần lại là có phải cô ấy không có kinh nghiệm chính mình sinh non cũng không biết không? May mắn thay, Maxwell đã liên lạc với William, nhờ anh chàng cho cô xem. Sau khi thực hiện những kế hoạch này, cuối cùng hắn nhận ra rằng mình không cần phải làm cha nữa! Đây là một sự kiện vui vẻ, thần kinh căng thẳng nãy giờ của hắn được thả lỏng một chút, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy Mễ Lam đang khoa tay múa chân. Ado đột nhiên cảm thấy không vui, có phải cô ấy rất vui vì không có thai? Cô mơ cũng thấy đứa nhỏ, tất cả đều là giả phải không? Lừa đảo, phụ nữ là kẻ lừa đảo. Ado vẫy đuôi và có chút không mất hứng nằm trên đệm mềm, quay gáy về phía Mễ Lam, mặc cho cô gọi tên hắn như thế nào, hắn cũng không đáp lại. Vừa nhắm mắt lại, hắn tựa hồ có thể nhìn thấy mười lăm con mèo con màu vàng trắng thành hàng ngay ngắn ở xa hắn, chạy về phía cái ôm của mèo vàng lớn, thân thiết gọi mèo vàng kia: “Cha ơi. "
Ado đã rất không vui.
Ado nghe Mễ Lam nói xong liền mở mắt ra, sao có thể là chưa từng nhìn thấy nấm? Khi Ado nhìn rõ cây nấm, hắn không khỏi cực kỳ sợ hãi, hắn giật mình bật dậy, lao nhanh lên giường, dùng miệng nắm lấy sợi dây thừng treo ở thành giường, kéo mạnh, động tác cực nhanh, làm Mễ Lam ngạc nhiên. Đầu dây còn lại là nơi ở của gia nhân, trên dây có buộc một cái chuông, nếu kéo bên này thì bên kia sẽ kêu.
Sau khi Ado kéo sợi dây, Maxwell nhanh chóng đến, ông ta gõ cửa hai lần, nói: "Tôi có thể giúp gì cho cô không? Mễ Lam tiểu thư."
Mễ Lam liếc nhìn Ado, sau đó nhìn những cây nấm mà cô đã hái, nói: " À, ngài nên vào trong nói chuyện. Ado dường như đang tìm ông."
Maxwell mở cửa bước vào. Trông ông ta có vẻ rất vui vẻ, sau khi nhìn thấy Mễ Lam, ông ta khẽ gật đầu với cô. Khi ánh mắt rơi vào vương miện hoa trên đầu Ado, ông ta hắng giọng một cách mất tự nhiên, rồi nói: "Có chuyện gì vậy, thưa ngài?"
Ado đưa tay chỉ vào cây nấm do Mễ Lam mang về, liền thấy Maxwell sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt đại biến. Ông ta đi nhặt nấm ném vào lò sưởi trong phòng. Maxwell nhìn nhanh quanh phòng, cuối cùng lấy một cuốn sách trong tủ và xé ra hai trang. Cuốn sách được đặt trong phòng chỉ để trang trí, Ado còn chưa từng đọc nó chứ đừng nói đến Mễ Lam. Maxwell châm giấy cháy, rồi ném nó vào lò sưởi. Một ngọn lửa nhỏ màu lam nhạt lập tức bốc lên từ những cây nấm đó, ngọn lửa vặn vẹo vài vòng như một con rắn nhỏ trước khi biến mất, những cây nấm còn lại biến thành một khối đen.
Mễ Lam bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ, hồi lâu mới hoàn hồn. Maxwell dùng khăn trải bàn nhặt thứ màu đen, gói lại và cho vào túi. Ông ta xoay người hỏi Mễ Lam: “Không làm cô sợ chứ?” Ông ta nói nhưng ánh mắt lại vô thức nhắm vào bụng dưới của Mễ Lam. Ado có thể nhìn thấy rõ ràng từ bên cạnh, ẩn ý là: Không dọa tiểu thiếu gia trong bụng cô chứ? Có một âm thanh cảnh báo "Grừ" từ cổ họng của Ado phát ra, Maxwell nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình.
Mễ Lam lắc đầu nói: “Không sao, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi mà, tôi có phải gây phiền toái cho ngài không không?” Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Maxwell lúc trước, Mễ Lam có thể đoán được mọi chuyện đang có chiều hướng không ổn.
" Cô không cần lo lắng, khu vực xung quanh Lâu đài Milo rất an toàn, nhưng không hiểu sao người phụ nữ Pamela đó lại chui được chỗ trống. Tôi sẽ tìm cách liên hệ với bác sĩ William trong thời gian sớm nhất, yêu cầu anh ta xác nhận một chút." Maxwell nói.
Ado nheo mắt nhìn Maxwell chằm chằm, ánh mắt đó dường như có thể xuyên thấu cơ thể và xuyên vào tận sâu trái tim ông ta. Anh tìm William để yêu cầu anh ta kiểm tra xem có rò rỉ nào trong hàng rào ma thuật không? Hay nhìn khối thịt trong bụng Mễ Lam?
Bị Ado nhìn thấy, Maxwell mất tự nhiên lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, cúi đầu nói: "Vậy xin phép cho tôi cáo từ trước, tiểu thư Mễ Lam nên nghỉ ngơi sớm một chút."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mễ Lam liếc nhìn mặt trời to ngoài cửa sổ, sau đó nói: "Uh, xin lỗi đã làm phiền."
Mễ Lam đợi Maxwell rời đi, cô đi đến mép giường ngồi xuống, vỗ nhẹ vào bên cạnh, Ado bật dậy. Mễ Lam ôm cổ Ado, vùi đầu vào bộ lông mềm mại của hắn nói: "Ado, chuyện gì xảy ra vậy? Tôi gây ra hoạ sao? Tôi có chút sợ hãi, làm sao bây giờ?"
Ado nhẹ nhàng dùng đầu cọ Mễ Lam, yên lặng trấn an cô.
Bữa tối hôm nay của Mễ Lam xa hoa lạ thường. Cầm dao nĩa trong tay, cô thở dài: “ Đây là chuyện gì xảy ra, bây giờ lưu hành mỹ nhân đầy đặn sao?”
Ado liếc Mễ Lam trắng mắt, sau đó cúi đầu ăn phần ăn của mình, trong lòng thầm nghĩ: Còn không phải vì bây giờ trong bụng em có con tôi sao. Chẳng may là nhầm lẫn, Maxwell sẽ chán nản đến mức phát điên. Ado trong đầu tưởng tượng ra khuôn mặt cứng nhắc của Maxwell làm ra vẻ luống cuống, hắn cười không tử tế.
Sáng sớm hôm sau, tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ đánh thức Ado khỏi giấc mộng, hắn lưỡi biếng vươn vai rồi đi quấy rối Mễ Lam. Đầu tiên hắn dùng chân đẩy Mễ Lam, thấy cô còn không phản ứng, hắn liền chui vào trong chăn, dùng mũi ủi vào người cô.
Mễ Lam ngái ngủ nói: "Ado ngoan ngoãn, đừng làm loạn..."
Sau khi cọ xát một lúc, Ado bắt đầu không quy củ. Cái đuôi của hắn quét nhẹ lên đôi chân trần của Mễ Lam, mũi hắn dần di chuyển xuống dưới thân Mễ Lam. Đột nhiên, hắn ngửi thấy một mùi máu tanh, lượng máu không nhiều nhưng không thể thoát khỏi chiếc mũi nhạy cảm của hắn. Mà điểm chảy máu kia chính là hạ thân của Mễ Lam, phản ứng đầu tiên của hắn chính là sơ đẻ non. Chỉ là ngày hôm qua, hắn mới phát hiện ra phương tiện yểm bùa do Pamela đặt để định lẻn vào lâu đài, hôm nay Mễ Lam lại chảy máu khiến hắn cảm thấy bất an.
Ado dùng chân đánh thức Mễ Lam, lần này hắn không còn nhẹ nhàng như trước, hắn nóng nảy đẩy cô ra rồi dùng mũi ủi vào dưới thân Mễ Lam. Mễ Lam bắt đầu nghĩ rằng hắn đáng chán, ngay khi cô định nói, " Bây giờ không thể." Liền phát hiện một dòng nước nóng chảy ra từ cơ thể mình ra ngay khi cô đứng dậy. Mễ Lam sững người, cảm giác này mới thân quen làm sao. Cô sung sướng nhảy khỏi giường, đi thẳng vào phòng tắm, Ado không yên lòng muốn theo vào nhưng cô đã đóng cửa lại. Ado lo lắng chạy vòng ngoài cửa như một ông bố chờ vợ sinh con, vài phút sau, Mễ Lam hớn hở mở cửa nói với hắn: “Thật tuyệt, tôi không có thai. Tất cả chỉ là báo động giả, cảm ơn trời."
Nghe Mễ Lam nói xong, Ado sững người tại chỗ, hồi lâu không kịp phản ứng. Điều đầu tiên hắn nghĩ đến sau khi hồi thần lại là có phải cô ấy không có kinh nghiệm chính mình sinh non cũng không biết không? May mắn thay, Maxwell đã liên lạc với William, nhờ anh chàng cho cô xem. Sau khi thực hiện những kế hoạch này, cuối cùng hắn nhận ra rằng mình không cần phải làm cha nữa! Đây là một sự kiện vui vẻ, thần kinh căng thẳng nãy giờ của hắn được thả lỏng một chút, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy Mễ Lam đang khoa tay múa chân. Ado đột nhiên cảm thấy không vui, có phải cô ấy rất vui vì không có thai? Cô mơ cũng thấy đứa nhỏ, tất cả đều là giả phải không? Lừa đảo, phụ nữ là kẻ lừa đảo. Ado vẫy đuôi và có chút không mất hứng nằm trên đệm mềm, quay gáy về phía Mễ Lam, mặc cho cô gọi tên hắn như thế nào, hắn cũng không đáp lại. Vừa nhắm mắt lại, hắn tựa hồ có thể nhìn thấy mười lăm con mèo con màu vàng trắng thành hàng ngay ngắn ở xa hắn, chạy về phía cái ôm của mèo vàng lớn, thân thiết gọi mèo vàng kia: “Cha ơi. "
Ado đã rất không vui.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro