[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt
Cảm Giác (3)
Hàm Ngư Lão Nhân
2024-10-20 08:58:55
Dịch bởi: Khuyết Nguyệt Động
Dù là mẹ Tô hay là bà Cố thì cả hai đều là cao thủ trong vòng giao tiếp, lúc sau, hai người lại có rất nhiều đề tài để nói chuyện phiếm.
Tuy rằng không có hứng thú gì với nội dung cuộc nói chuyện phiếm này, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ bị kéo vào trung tâm đề tài, lúc ấy Cố Dục Thành sẽ bảo trì phong độ, lễ phép trả lời hai câu.
Có hai người này ở giữa, cuộc xem mắt lần này kết thúc trong một bầu không khí cực kỳ không tệ.
Lúc ra khỏi hội sở, vốn bà Cố còn muốn bảo Cố Dục Thành đưa Lưu Nguyệt và Tô Nhuế về nhà họ Tô trước, tuy nhiên, lại bị mẹ Tô uyển chuyển từ chối.
“Vậy lần sau Nhuế Nhuế nhớ đến nhà dì Dư chơi nhé, chú con cất giữ nhiều bức tranh đẹp lắm đấy.”
“Vâng ạ.”
…
Về đến nhà, thấy Tô Hoành Viễn vẫn chưa về, bà Tô dứt khoát kéo Tô Nhuế ngồi xuống sô pha, nghiêm túc hỏi: “Nhuế Nhuế, mẹ hỏi con a, con cảm thấy hôm nay thế nào?”
“Ách, cứ vậy thôi mẹ, không có cảm giác gì đặc biệt cả.” Tô Nhuế do dự một lúc mới trả lời.
Chỉ là một cuộc xem mắt, gặp mặt, trò chuyện ngắn gọn suốt một buổi trưa, có thể có cảm giác gì chứ.
“Ý của mẹ là, cậu nhóc nhà họ Cố đó, tức là Cố Dục Thành ấy, con cảm thấy đối phương thế nào?” Nhắc tới đề tài này, Lưu Nguyệt không còn vẻ nhiệt tình như khi ngồi trước mặt mẹ con nhà họ Cố, mà trở nên hết sức thận trọng.
Lưu Nguyệt nhìn ra được, Dư Tĩnh rất thích Nhuế Nhuế nhà bà, tính cách Dư Tĩnh cũng không tệ lắm, nếu Nhuế Nhuế gả vào nhà họ Cố, quan hệ mẹ chồng nàng dâu có lẽ sẽ không cần phải lo.
Đương nhiên, giữa mẹ chồng với nàng dâu sao có thể không có chút mâu thuẫn nào a.
Nhưng nhà họ Cố cũng có cái tốt của nhà họ Cố.
Nhà họ Cố bây giờ, tuy lão Cố vẫn còn, nhưng người làm chủ thật sự trong nhà đã là Cố Dục Thành.
Nếu đổi thành cách nói thời xưa, Nhuế Nhuế gả sang đó, sẽ trực tiếp được làm đương gia chủ mẫu (bà chủ trong nhà). Nếu thật sự có mâu thuẫn gì với Dư Tĩnh, cũng sẽ không bị khinh bỉ ở nhà họ Cố.
“Ừm,… Cố Dục Thành sao?” Nghe vậy, Tô Nhuế nghĩ nghĩ, nói: “Con cảm thấy cũng tạm.”
Tô Nhuế cảm thấy đối tượng xem mắt hôm nay tạm ổn, trông người cũng không tệ lắm, các khía cạnh khác như tuổi tác, trình độ học vấn… cũng rất tốt.
Mặc dù có cảm giác người này có chút trầm lặng, nhưng, chẳng phải kết hôn đồng nghĩa với việc tìm kiếm một người kiên định để sống qua ngày sao? Tính cách trầm lặng một chút cũng không sao, chứ nếu thật sự tìm phải một kẻ tâm địa gian xảo, vậy mới đúng là làm cho người ta đau đầu.
“Vậy con thích cậu ta không?” Theo bản năng Lưu Nguyệt hỏi ra câu này.
Bà đã từng nghe nói, trong cái vòng này, kẻ muốn gả vào nhà họ Cố có cả một đống lớn, một mặt là vì chiếc ghế thiếu phu nhân của nhà họ Cố, tên tuổi bà xã của Cố đổng quá mức hấp dẫn người ta, mà nguyên nhân quan trọng hơn, là vì bản thân Cố Dục Thành, cậu ta quá ưu tú.
Song, khi bà Tô hỏi câu này, dù cho linh hồn của Tô Nhuế đã là một nữ thanh niên lớn tuổi thì cô cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
“Ách, thích thì chưa đến mức.” Vẻ mặt Tô Nhuế xấu hổ nói.
Trong số những cặp đôi đăng ký kết hôn, có được mấy cặp đôi là do nhất kiến chung tình?
Huống chi, hôm nay mới là lần đầu tiên cô được gặp người ta, tổng cộng cả buổi mới trò chuyện được có mấy câu a.
Nhưng, miễn sao Tô Nhuế không bài xích nhà trai là được.
“Con nghĩ, có thể tiếp xúc nhiều thêm rồi tính sau.” Tô Nhuế tự hỏi một lúc, nghiêm túc trả lời.
Nghe Tô Nhuế nói vậy, đôi mắt của Lưu Nguyệt sáng ngời.
“Nhuế Nhuế nói đúng, nên quan sát kỹ hơn.” Lưu Nguyệt gật gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
Nhà bà không ham muốn cái gì của nhà họ Cố cả, cũng không cần bán con gái để cầu vinh, chỉ cần Tô Nhuế có thể sống tốt, ấy mới là điều quan trọng nhất.
Về phần chọn con rể, vậy nhất định phải lấy ra tinh thần như khi chọn son môi!
Dừng một chút, Lưu Nguyệt nắm tay Tô Nhuế, nói: "Mẹ đoán, mấy ngày tới Dư Tĩnh sẽ mời con qua nhà họ Cố, là bậc bề trên của đối phương ngỏ lời mời, con đi hay không cũng không sao hết, chỉ cần chú ý lễ nghĩa là được.”
“Nếu cảm thấy Cố Dục Thành kia khá ổn, thì con đi, nếu cảm thấy đối phương không ổn, thì con nói với mẹ, mẹ sẽ ứng phó thay cho.” Những thứ này, mẹ Tô đã nghĩ kỹ giúp con gái rồi.
Dù sao bà Tô vẫn có suy nghĩ kia: “Nhuế Nhuế nhà ta còn nhỏ, không vội, cứ từ từ chọn, chọn người tốt nhất.”
“Vâng.” Nhìn vẻ quan tâm trong mắt bà Tô, Tô Nhuế gật gật đầu, nở nụ cười.
Dù là mẹ Tô hay là bà Cố thì cả hai đều là cao thủ trong vòng giao tiếp, lúc sau, hai người lại có rất nhiều đề tài để nói chuyện phiếm.
Tuy rằng không có hứng thú gì với nội dung cuộc nói chuyện phiếm này, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ bị kéo vào trung tâm đề tài, lúc ấy Cố Dục Thành sẽ bảo trì phong độ, lễ phép trả lời hai câu.
Có hai người này ở giữa, cuộc xem mắt lần này kết thúc trong một bầu không khí cực kỳ không tệ.
Lúc ra khỏi hội sở, vốn bà Cố còn muốn bảo Cố Dục Thành đưa Lưu Nguyệt và Tô Nhuế về nhà họ Tô trước, tuy nhiên, lại bị mẹ Tô uyển chuyển từ chối.
“Vậy lần sau Nhuế Nhuế nhớ đến nhà dì Dư chơi nhé, chú con cất giữ nhiều bức tranh đẹp lắm đấy.”
“Vâng ạ.”
…
Về đến nhà, thấy Tô Hoành Viễn vẫn chưa về, bà Tô dứt khoát kéo Tô Nhuế ngồi xuống sô pha, nghiêm túc hỏi: “Nhuế Nhuế, mẹ hỏi con a, con cảm thấy hôm nay thế nào?”
“Ách, cứ vậy thôi mẹ, không có cảm giác gì đặc biệt cả.” Tô Nhuế do dự một lúc mới trả lời.
Chỉ là một cuộc xem mắt, gặp mặt, trò chuyện ngắn gọn suốt một buổi trưa, có thể có cảm giác gì chứ.
“Ý của mẹ là, cậu nhóc nhà họ Cố đó, tức là Cố Dục Thành ấy, con cảm thấy đối phương thế nào?” Nhắc tới đề tài này, Lưu Nguyệt không còn vẻ nhiệt tình như khi ngồi trước mặt mẹ con nhà họ Cố, mà trở nên hết sức thận trọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Nguyệt nhìn ra được, Dư Tĩnh rất thích Nhuế Nhuế nhà bà, tính cách Dư Tĩnh cũng không tệ lắm, nếu Nhuế Nhuế gả vào nhà họ Cố, quan hệ mẹ chồng nàng dâu có lẽ sẽ không cần phải lo.
Đương nhiên, giữa mẹ chồng với nàng dâu sao có thể không có chút mâu thuẫn nào a.
Nhưng nhà họ Cố cũng có cái tốt của nhà họ Cố.
Nhà họ Cố bây giờ, tuy lão Cố vẫn còn, nhưng người làm chủ thật sự trong nhà đã là Cố Dục Thành.
Nếu đổi thành cách nói thời xưa, Nhuế Nhuế gả sang đó, sẽ trực tiếp được làm đương gia chủ mẫu (bà chủ trong nhà). Nếu thật sự có mâu thuẫn gì với Dư Tĩnh, cũng sẽ không bị khinh bỉ ở nhà họ Cố.
“Ừm,… Cố Dục Thành sao?” Nghe vậy, Tô Nhuế nghĩ nghĩ, nói: “Con cảm thấy cũng tạm.”
Tô Nhuế cảm thấy đối tượng xem mắt hôm nay tạm ổn, trông người cũng không tệ lắm, các khía cạnh khác như tuổi tác, trình độ học vấn… cũng rất tốt.
Mặc dù có cảm giác người này có chút trầm lặng, nhưng, chẳng phải kết hôn đồng nghĩa với việc tìm kiếm một người kiên định để sống qua ngày sao? Tính cách trầm lặng một chút cũng không sao, chứ nếu thật sự tìm phải một kẻ tâm địa gian xảo, vậy mới đúng là làm cho người ta đau đầu.
“Vậy con thích cậu ta không?” Theo bản năng Lưu Nguyệt hỏi ra câu này.
Bà đã từng nghe nói, trong cái vòng này, kẻ muốn gả vào nhà họ Cố có cả một đống lớn, một mặt là vì chiếc ghế thiếu phu nhân của nhà họ Cố, tên tuổi bà xã của Cố đổng quá mức hấp dẫn người ta, mà nguyên nhân quan trọng hơn, là vì bản thân Cố Dục Thành, cậu ta quá ưu tú.
Song, khi bà Tô hỏi câu này, dù cho linh hồn của Tô Nhuế đã là một nữ thanh niên lớn tuổi thì cô cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
“Ách, thích thì chưa đến mức.” Vẻ mặt Tô Nhuế xấu hổ nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong số những cặp đôi đăng ký kết hôn, có được mấy cặp đôi là do nhất kiến chung tình?
Huống chi, hôm nay mới là lần đầu tiên cô được gặp người ta, tổng cộng cả buổi mới trò chuyện được có mấy câu a.
Nhưng, miễn sao Tô Nhuế không bài xích nhà trai là được.
“Con nghĩ, có thể tiếp xúc nhiều thêm rồi tính sau.” Tô Nhuế tự hỏi một lúc, nghiêm túc trả lời.
Nghe Tô Nhuế nói vậy, đôi mắt của Lưu Nguyệt sáng ngời.
“Nhuế Nhuế nói đúng, nên quan sát kỹ hơn.” Lưu Nguyệt gật gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
Nhà bà không ham muốn cái gì của nhà họ Cố cả, cũng không cần bán con gái để cầu vinh, chỉ cần Tô Nhuế có thể sống tốt, ấy mới là điều quan trọng nhất.
Về phần chọn con rể, vậy nhất định phải lấy ra tinh thần như khi chọn son môi!
Dừng một chút, Lưu Nguyệt nắm tay Tô Nhuế, nói: "Mẹ đoán, mấy ngày tới Dư Tĩnh sẽ mời con qua nhà họ Cố, là bậc bề trên của đối phương ngỏ lời mời, con đi hay không cũng không sao hết, chỉ cần chú ý lễ nghĩa là được.”
“Nếu cảm thấy Cố Dục Thành kia khá ổn, thì con đi, nếu cảm thấy đối phương không ổn, thì con nói với mẹ, mẹ sẽ ứng phó thay cho.” Những thứ này, mẹ Tô đã nghĩ kỹ giúp con gái rồi.
Dù sao bà Tô vẫn có suy nghĩ kia: “Nhuế Nhuế nhà ta còn nhỏ, không vội, cứ từ từ chọn, chọn người tốt nhất.”
“Vâng.” Nhìn vẻ quan tâm trong mắt bà Tô, Tô Nhuế gật gật đầu, nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro