[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt
Học Thêm (1)
Hàm Ngư Lão Nhân
2024-10-20 08:58:55
Dịch bởi: Khuyết Nguyệt Động
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Tô Hoành Viễn về tới.
“Hai mẹ con đang thủ thỉ gì với nhau đấy, có chuyện gì à?” Tô Hoành Viễn đi vào trong phòng hỏi.
“Ông đã nói là đang thủ thỉ với nhau rồi, sao có thể nói cho ông biết được?” Lưu Nguyệt liếc nhìn Tô Hoành Viễn một cái, mắng yêu.
Trêu ghẹo xong, Lưu Nguyệt nhận lấy áo vest trong tay Tô Hoành Viễn, nói: “Hôm nay tôi dẫn con gái mình đi uống trà chiều với Dư Tĩnh và con trai cậu ấy.”
Lời này của bà Tô có chút uyển chuyển, nhưng Tô Hoành Viễn vẫn nghe hiểu ý bà muốn nói.
“Dư Tĩnh?”
“Bà nói là nhà họ Cố? Cố Dục Thành?”
Nghe vậy, ánh mắt Tô Hoành Viễn ngẩn ra, đột nhiên nhíu nhíu mày.
“Bà muốn con gái chúng ta làm quen với Cố Dục Thành?” Tô Hoành Viễn hỏi.
“Đúng vậy, trong buổi đấu giá châu báu Nam Á lần trước, đúng lúc có ai đó đề cập tới, nhắc tới con cái hai nhà, nên chúng tôi dứt khoát hẹn hôm nay đi uống trà chiều.” Lưu Nguyệt giải thích.
“Tôi thấy có vẻ Dư Tĩnh rất thích Nhuế Nhuế nhà ta.”
Nghe vậy, Tô Hoành Viễn khẽ nhíu mày.
“Chẳng phải con gái chúng ta vẫn còn nhỏ sao? Sao bà đã sốt ruột chuyện này rồi?”
“Ông không hiểu đâu, chuyện hôn nhân nên tính sớm không nên tính muộn, bây giờ Nhuế Nhuế còn nhỏ, nhưng e là đợi đến lúc con bé sắp đến tuổi lập gia đình, ông mới vội cuống lên, bây giờ tính sẵn, nếu cảm thấy ổn, có thể cho chúng đính hôn trước.”
“Hơn nữa tôi và Dư Tĩnh đã quen biết nhau nhiều năm trời, tuy không hiểu tận gốc rễ nhà cậu ấy, nhưng ít ra cũng không đến mức hai mắt bị bôi đen, ngay cả về sau Nhuế Nhuế phải sống ra sao cũng không biết.” Vừa giúp chồng tháo cà vạt trên cổ ra, Lưu Nguyệt vừa nói.
“Ông nói xem, tuy cậu Cố Dục Thành kia lớn hơn Nhuế Nhuế nhà ta vài tuổi, nhưng đàn ông lớn tuổi hơn cũng có chỗ tốt của nó a, lớn tuổi hơn sẽ biết yêu thường người ta hơn.” Lưu Nguyệt nói xong, tự mình gật đầu, nói tiếp: “Hơn nữa tôi thấy Cố Dục Thành quả thật rất không tồi, người bên ngoài đánh giá cậu ta cũng không tệ đâu.”
“Sao hả? Tôi nói không đúng à?” Ngẩng đầu, nhìn biểu cảm cau mày của Tô Hoành Viễn, trong lòng Lưu Nguyệt có chút không yên: “Ông cảm thấy Nhuế Nhuế nhà chúng ta gả vào nhà họ Cố là trèo cao sao?”
“Sao có thể chứ!” Tô Hoành Viễn phản bác: “Con gái của chúng ta, tương lai muốn gả cho ai, thì đó là phúc của nhà bên đó!”
“Hơn nữa, nhà ta cũng đâu kém.” Tô Hoành Viễn lại nói thầm một câu.
Lời này của Tô Hoành Viễn, Lưu Nguyệt nghe xong vô cùng hài lòng.
Chỉ là…
“Vậy ông đen mặt là có ý gì?” Lưu Nguyệt hỏi, dừng một chút, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức mở to hai mắt: “Hay là nói, thực ra Cố Dục Thành kia không được tốt như những gì chúng ta thấy?”
Nghe vậy, khóe miệng Tô Hoành Viễn giật giật.
“Không phải không tốt, mà là quá tốt.” Tô Hoành Viễn thở dài một hơi.
Tốt đến mức căn bản ông không có cách nào để tưởng tượng ra cảnh con gái nhà mình ở chung với người ta sẽ như thế nào.
Đây không có ý bảo Tô Nhuế không xứng với Cố Dục Thành, chỉ đơn thuần là hai người không hợp mà thôi.
Cố Dục Thành là ai?
Những người phụ nữ như các bà chỉ nhìn thấy Cố Dục Thành trẻ tuổi tài cao, có tài hoa, tuấn tú lịch sử, nhưng ông đã từng giao tiếp với Cố Dục Thành trong lĩnh vực kinh doanh, nhìn thấy nhiều thứ hơn Lưu Nguyệt nhiều.
Có thể tiếp nhận xí nghiệp Cố thị ở tuổi 22, dùng thời gian không đến một năm "mời" tám cổ đông lớn của Cố thị đi, chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã khiến giá trị thị trường của Cố thị tăng lên gấp đôi.
Người như vậy, có thể là người đơn giản sao?
Chưa nói tới Cố Dục Thành đã từ chối biết bao trái tim thiếu nữ thiên kim, chỉ riêng vấn đề cậu ta có để mắt tới con gái nhà ông, cũng chính là Tô Nhuế hay không, Tô Hoành Viễn đã cảm thấy tốt nhất là ông nên tìm một người đàn ông nào đó đơn giản hơn chút, chỉ cần hai đứa có thể chung sống hòa thuận với nhau là được.
Còn với Cố Dục Thành, dùng một câu thịnh hành của người trẻ tuổi bây giờ mà nói thì chính là: Con gái nhà ông không hold nổi người ta.
Dù sao cũng là hai vợ chồng đã sống bên nhau nhiều năm, nghe hiểu lời này của Tô Hoành Viễn, lại nhìn vẻ mặt của ông, sao Lưu Nguyệt có thể không đoán được ý chồng, vẻ mặt cũng hơi thay đổi.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Tô Hoành Viễn về tới.
“Hai mẹ con đang thủ thỉ gì với nhau đấy, có chuyện gì à?” Tô Hoành Viễn đi vào trong phòng hỏi.
“Ông đã nói là đang thủ thỉ với nhau rồi, sao có thể nói cho ông biết được?” Lưu Nguyệt liếc nhìn Tô Hoành Viễn một cái, mắng yêu.
Trêu ghẹo xong, Lưu Nguyệt nhận lấy áo vest trong tay Tô Hoành Viễn, nói: “Hôm nay tôi dẫn con gái mình đi uống trà chiều với Dư Tĩnh và con trai cậu ấy.”
Lời này của bà Tô có chút uyển chuyển, nhưng Tô Hoành Viễn vẫn nghe hiểu ý bà muốn nói.
“Dư Tĩnh?”
“Bà nói là nhà họ Cố? Cố Dục Thành?”
Nghe vậy, ánh mắt Tô Hoành Viễn ngẩn ra, đột nhiên nhíu nhíu mày.
“Bà muốn con gái chúng ta làm quen với Cố Dục Thành?” Tô Hoành Viễn hỏi.
“Đúng vậy, trong buổi đấu giá châu báu Nam Á lần trước, đúng lúc có ai đó đề cập tới, nhắc tới con cái hai nhà, nên chúng tôi dứt khoát hẹn hôm nay đi uống trà chiều.” Lưu Nguyệt giải thích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi thấy có vẻ Dư Tĩnh rất thích Nhuế Nhuế nhà ta.”
Nghe vậy, Tô Hoành Viễn khẽ nhíu mày.
“Chẳng phải con gái chúng ta vẫn còn nhỏ sao? Sao bà đã sốt ruột chuyện này rồi?”
“Ông không hiểu đâu, chuyện hôn nhân nên tính sớm không nên tính muộn, bây giờ Nhuế Nhuế còn nhỏ, nhưng e là đợi đến lúc con bé sắp đến tuổi lập gia đình, ông mới vội cuống lên, bây giờ tính sẵn, nếu cảm thấy ổn, có thể cho chúng đính hôn trước.”
“Hơn nữa tôi và Dư Tĩnh đã quen biết nhau nhiều năm trời, tuy không hiểu tận gốc rễ nhà cậu ấy, nhưng ít ra cũng không đến mức hai mắt bị bôi đen, ngay cả về sau Nhuế Nhuế phải sống ra sao cũng không biết.” Vừa giúp chồng tháo cà vạt trên cổ ra, Lưu Nguyệt vừa nói.
“Ông nói xem, tuy cậu Cố Dục Thành kia lớn hơn Nhuế Nhuế nhà ta vài tuổi, nhưng đàn ông lớn tuổi hơn cũng có chỗ tốt của nó a, lớn tuổi hơn sẽ biết yêu thường người ta hơn.” Lưu Nguyệt nói xong, tự mình gật đầu, nói tiếp: “Hơn nữa tôi thấy Cố Dục Thành quả thật rất không tồi, người bên ngoài đánh giá cậu ta cũng không tệ đâu.”
“Sao hả? Tôi nói không đúng à?” Ngẩng đầu, nhìn biểu cảm cau mày của Tô Hoành Viễn, trong lòng Lưu Nguyệt có chút không yên: “Ông cảm thấy Nhuế Nhuế nhà chúng ta gả vào nhà họ Cố là trèo cao sao?”
“Sao có thể chứ!” Tô Hoành Viễn phản bác: “Con gái của chúng ta, tương lai muốn gả cho ai, thì đó là phúc của nhà bên đó!”
“Hơn nữa, nhà ta cũng đâu kém.” Tô Hoành Viễn lại nói thầm một câu.
Lời này của Tô Hoành Viễn, Lưu Nguyệt nghe xong vô cùng hài lòng.
Chỉ là…
“Vậy ông đen mặt là có ý gì?” Lưu Nguyệt hỏi, dừng một chút, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức mở to hai mắt: “Hay là nói, thực ra Cố Dục Thành kia không được tốt như những gì chúng ta thấy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, khóe miệng Tô Hoành Viễn giật giật.
“Không phải không tốt, mà là quá tốt.” Tô Hoành Viễn thở dài một hơi.
Tốt đến mức căn bản ông không có cách nào để tưởng tượng ra cảnh con gái nhà mình ở chung với người ta sẽ như thế nào.
Đây không có ý bảo Tô Nhuế không xứng với Cố Dục Thành, chỉ đơn thuần là hai người không hợp mà thôi.
Cố Dục Thành là ai?
Những người phụ nữ như các bà chỉ nhìn thấy Cố Dục Thành trẻ tuổi tài cao, có tài hoa, tuấn tú lịch sử, nhưng ông đã từng giao tiếp với Cố Dục Thành trong lĩnh vực kinh doanh, nhìn thấy nhiều thứ hơn Lưu Nguyệt nhiều.
Có thể tiếp nhận xí nghiệp Cố thị ở tuổi 22, dùng thời gian không đến một năm "mời" tám cổ đông lớn của Cố thị đi, chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã khiến giá trị thị trường của Cố thị tăng lên gấp đôi.
Người như vậy, có thể là người đơn giản sao?
Chưa nói tới Cố Dục Thành đã từ chối biết bao trái tim thiếu nữ thiên kim, chỉ riêng vấn đề cậu ta có để mắt tới con gái nhà ông, cũng chính là Tô Nhuế hay không, Tô Hoành Viễn đã cảm thấy tốt nhất là ông nên tìm một người đàn ông nào đó đơn giản hơn chút, chỉ cần hai đứa có thể chung sống hòa thuận với nhau là được.
Còn với Cố Dục Thành, dùng một câu thịnh hành của người trẻ tuổi bây giờ mà nói thì chính là: Con gái nhà ông không hold nổi người ta.
Dù sao cũng là hai vợ chồng đã sống bên nhau nhiều năm, nghe hiểu lời này của Tô Hoành Viễn, lại nhìn vẻ mặt của ông, sao Lưu Nguyệt có thể không đoán được ý chồng, vẻ mặt cũng hơi thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro