[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt
Coi Trọng (1)
Hàm Ngư Lão Nhân
2024-10-20 08:58:55
Vốn là, hôm nay bà Cố mời Tô Nhuế tới nhà làm khách, tính kêu Dục Thành về nhà sớm một chút, sáng tạo cơ hội ở chung cho hai đứa nhỏ.
Không ngờ giờ này Cố Dục Thành mới về!
Hơn nữa, hai đứa nhỏ này một trước một sau, chỉ chênh nhau có đúng mười phút!
Bà ấy hoài nghi không biết có phải thằng con bất hiếu này cố ý hay không, đợi người ta đi rồi mới chịu về nhà.
Nếu Cố Dục Thành biết suy nghĩ trong đầu bà Cố lúc này, nhất định phải hô to oan uổng.
Quả thực ngay khi công ty tan tầm là anh đã về ngay, chẳng qua hôm nay thời gian tan tầm của Cố thị hoãn lại thêm nửa giờ mà thôi.
“Con không về, là do không muốn quấy rầy mẹ chiêu đãi khách mà thôi.” Cố Dục Thành híp mắt, nghiêm trang nói.
“Anh!” Nghe vậy, bà Cố nhịn không được trừng mắt nhìn Cố Dục Thành.
Cố Dục Thành đã biết mục đích của bà ấy, mà còn làm ngược lại với những gì bà ấy sắp xếp, đây chẳng phải là muốn làm bà ấy tức chết hay sao.
“Anh nói đi, tôi làm vậy đều là vì ai hả.” Bà Cố không vui nói.
Nếu không phải vì chuyện hôn nhân đại sự của thằng con bất hiếu này, sao bà ấy cần phải nhọc lòng như vậy?
Bà Cố đè nén cơn giận trong lòng, nhìn về phía Cố Dục Thành, nói: "Con đã về rồi thì mẹ cũng muốn hỏi ý kiến của con một chút.”
“Sao ạ?” Cố Dục Thành nhướng mày.
"Nhuế Nhuế, cũng chính là vị thiên kim nhà họ Tô con gặp mặt hôm đó, con cảm thấy con bé thế nào?" Bà Cố hỏi, đôi mắt chăm chú nhìn Cố Dục Thành, dáng vẻ như thể nếu không nhận được một câu trả lời chắc chắn thì bà ấy quyết không bỏ qua.
Ngày đó, sau khi gặp mặt, Cố Dục Thành trực tiếp đến thẳng công ty, bà Cố muốn hỏi ý kiến của anh cũng không tìm được người để hỏi.
“Tô Nhuế?” Ánh mắt Cố Dục Thành khẽ động, nhớ lại cảm giác gặp mặt hôm đó, trả lời: “Là một cô gái không tồi.”
Những lời này của Cố Dục Thành cũng không mang theo chút yếu tố tình cảm gì, chỉ là một đánh giá rất đúng trọng tâm.
Ngày đó gặp được Tô Nhuế, quả thật là không tệ. Biết bản thân muốn làm gì, không tùy hứng, không tự cho là đúng, hơn nữa, ở trên người đối phương, anh mơ hồ có thể cảm nhận được một tia thái độ sống rất tích cực, điều này khiến cho Cố Dục Thành có chút kinh ngạc.
Bà Cố không biết suy nghĩ chân thật trong lòng Cố Dục Thành, nghe được hai chữ "không tồi" từ miệng con trai, trong lòng không khỏi kích động.
“Nói như vậy, con rất thích Nhuế Nhuế?” Mắt bà Cố sáng ngời, nhìn Cố Dục Thành hỏi.
Bà Cố cũng không phải là loại người làm việc mà không động não, cho dù trong lòng sốt ruột chuyện lớn cả đời của Cố Dục Thành, nhưng bà ấy sẽ không mất chừng mực.
Từ trước đến nay ép Cố Dục Thành xem mắt với nhiều người như vậy, nhưng Tô Nhuế là cô gái đầu tiên bà Cố mời đến nhà.
Nếu không phải ngày đó thấy con trai đi xem mắt, không tỏ thái độ hay biểu hiện gì bài xích Tô Nhuế, thậm chí, mơ hồ cảm giác được anh rất khiêm nhượng với cô gái nhỏ người ta, sao bà Cố có thể ra được mấy chiêu đằng sau.
Nghe vậy, ánh mắt Cố Dục Thành lại trầm xuống.
Hơi nhíu mày.
Nghĩ đến Tô Nhuế.
Quả thật, cô ấy là một người khiến cho người khác không thể chán ghét nổi.
Nhưng mà.
Nói thích, có phải là hơi quá rồi không.
Đối với cô gái kia, Cố Dục Thành tối đa chỉ là không chán ghét mà thôi, lý do là đối phương chưa làm ra chuyện gì khiến anh phải chán ghét.
Không ngờ giờ này Cố Dục Thành mới về!
Hơn nữa, hai đứa nhỏ này một trước một sau, chỉ chênh nhau có đúng mười phút!
Bà ấy hoài nghi không biết có phải thằng con bất hiếu này cố ý hay không, đợi người ta đi rồi mới chịu về nhà.
Nếu Cố Dục Thành biết suy nghĩ trong đầu bà Cố lúc này, nhất định phải hô to oan uổng.
Quả thực ngay khi công ty tan tầm là anh đã về ngay, chẳng qua hôm nay thời gian tan tầm của Cố thị hoãn lại thêm nửa giờ mà thôi.
“Con không về, là do không muốn quấy rầy mẹ chiêu đãi khách mà thôi.” Cố Dục Thành híp mắt, nghiêm trang nói.
“Anh!” Nghe vậy, bà Cố nhịn không được trừng mắt nhìn Cố Dục Thành.
Cố Dục Thành đã biết mục đích của bà ấy, mà còn làm ngược lại với những gì bà ấy sắp xếp, đây chẳng phải là muốn làm bà ấy tức chết hay sao.
“Anh nói đi, tôi làm vậy đều là vì ai hả.” Bà Cố không vui nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không phải vì chuyện hôn nhân đại sự của thằng con bất hiếu này, sao bà ấy cần phải nhọc lòng như vậy?
Bà Cố đè nén cơn giận trong lòng, nhìn về phía Cố Dục Thành, nói: "Con đã về rồi thì mẹ cũng muốn hỏi ý kiến của con một chút.”
“Sao ạ?” Cố Dục Thành nhướng mày.
"Nhuế Nhuế, cũng chính là vị thiên kim nhà họ Tô con gặp mặt hôm đó, con cảm thấy con bé thế nào?" Bà Cố hỏi, đôi mắt chăm chú nhìn Cố Dục Thành, dáng vẻ như thể nếu không nhận được một câu trả lời chắc chắn thì bà ấy quyết không bỏ qua.
Ngày đó, sau khi gặp mặt, Cố Dục Thành trực tiếp đến thẳng công ty, bà Cố muốn hỏi ý kiến của anh cũng không tìm được người để hỏi.
“Tô Nhuế?” Ánh mắt Cố Dục Thành khẽ động, nhớ lại cảm giác gặp mặt hôm đó, trả lời: “Là một cô gái không tồi.”
Những lời này của Cố Dục Thành cũng không mang theo chút yếu tố tình cảm gì, chỉ là một đánh giá rất đúng trọng tâm.
Ngày đó gặp được Tô Nhuế, quả thật là không tệ. Biết bản thân muốn làm gì, không tùy hứng, không tự cho là đúng, hơn nữa, ở trên người đối phương, anh mơ hồ có thể cảm nhận được một tia thái độ sống rất tích cực, điều này khiến cho Cố Dục Thành có chút kinh ngạc.
Bà Cố không biết suy nghĩ chân thật trong lòng Cố Dục Thành, nghe được hai chữ "không tồi" từ miệng con trai, trong lòng không khỏi kích động.
“Nói như vậy, con rất thích Nhuế Nhuế?” Mắt bà Cố sáng ngời, nhìn Cố Dục Thành hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà Cố cũng không phải là loại người làm việc mà không động não, cho dù trong lòng sốt ruột chuyện lớn cả đời của Cố Dục Thành, nhưng bà ấy sẽ không mất chừng mực.
Từ trước đến nay ép Cố Dục Thành xem mắt với nhiều người như vậy, nhưng Tô Nhuế là cô gái đầu tiên bà Cố mời đến nhà.
Nếu không phải ngày đó thấy con trai đi xem mắt, không tỏ thái độ hay biểu hiện gì bài xích Tô Nhuế, thậm chí, mơ hồ cảm giác được anh rất khiêm nhượng với cô gái nhỏ người ta, sao bà Cố có thể ra được mấy chiêu đằng sau.
Nghe vậy, ánh mắt Cố Dục Thành lại trầm xuống.
Hơi nhíu mày.
Nghĩ đến Tô Nhuế.
Quả thật, cô ấy là một người khiến cho người khác không thể chán ghét nổi.
Nhưng mà.
Nói thích, có phải là hơi quá rồi không.
Đối với cô gái kia, Cố Dục Thành tối đa chỉ là không chán ghét mà thôi, lý do là đối phương chưa làm ra chuyện gì khiến anh phải chán ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro