[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt
Đến Nơi Hẹn (3)
Hàm Ngư Lão Nhân
2024-10-20 08:58:55
Dịch bởi: Khuyết Nguyệt Động
Đã từng, Tô Nhuế còn từng ảo tưởng, nếu như mình có một triệu, à không, năm triệu, cô sẽ rót toàn bộ số tiền ấy vào trong một món bảo vật, hoặc là sản phẩm tài chính của ngân hàng nào đó, mỗi ngày kiếm được hơn một nghìn đồng “tiền lãi”, hoàn toàn không cần phải làm việc.
Sau đó làm một họa sĩ văn nghệ tự do, quả thực không còn gì tốt đẹp hơn.
Đương nhiên đó chỉ là ngẫm lại mà thôi, bởi sau khi xuyên qua, thật ra cô đang sống cuộc sống không cần phải lo cơm áo gạo tiền, nên không cần phải suy nghĩ tới chuyện đó.
Cho nên nói, tầng lớp nào cũng có phiền não của tầng lớp đó.
Bà Cố không biết trong lòng Tô Nhuế đang nghĩ cái gì, chỉ thấy hai mắt Tô Nhuế sáng lấp lánh, vẻ mặt cầu thị ham học hỏi, dường như bà ấy đã phát hiện ra một thứ có thể hấp dẫn cô gái nhỏ này.
Trong lòng bà Cố mừng thầm, thừa dịp Tô Nhuế đang quan sát tranh, bà ấy lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Cố Dục Thành.
Bên kia, trong văn phòng chủ tịch Cố thị.
“Chủ tịch, vẫn là điện thoại của bà Cố.” Vương Châu bên cạnh liếc thấy tên thuê bao gọi tới, nhắc nhở.
Điện thoại của bà Cố đã gọi tới suốt một buổi trưa, chủ tịch, anh thật sự không tính đến chuyện nghe máy một lát sao?
Nghe vậy, ánh mắt Cố Dục Thành hơi trầm xuống, ngẩng đầu nhìn Vương Châu một cái.
“Cậu nghĩ giờ này bà Dư gọi tới là để làm gì?”
“Ách, lại đi xem mắt nữa à?” Nhắc tới cái này, biểu cảm trên mặt Vương Châu cũng trở nên vô cùng đặc sắc.
Vì hôn nhân đại sự của chủ tịch, quả thực bà Cố đã đủ "Đi sớm về tối".
Nhưng, có một câu, Vương Châu không dám nói trước mặt Cố Dục Thành.
Dù sao là một người bình thường, theo cách nhìn của anh ấy thì chuyện kết hôn cũng không phải là chuyện cần phải bài xích, chẳng phải chỉ là tìm một người phụ nữ phù hợp để sống chung thôi sao?
Nếu vận may không tệ, bà xã giỏi hiểu lòng người, lại là một áo bông nhỏ tri kỷ, ấy không phải rất tốt sao?
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người ấy là một người phụ nữ bình thường, cộng với một quan hệ hôn nhân bình thường.
Nghĩ đến những người phụ nữ hao hết tâm tư, điên cuồng õng ẹo tạo dáng trước mặt Cố Dục Thành, khóe miệng Vương Châu co rút.
Dường như đột nhiên biết được nguyên nhân tại sao chủ tịch nhà họ lại bài xích phụ nữ, bài xích xem mắt đến vậy.
“Cũng chưa chắc.” Cố Dục Thành nói.
Ánh mắt quét về phía điện thoại, sau khi bà Dư thấy anh không nghe máy, bà ấy gửi tin nhắn tới: Nếu như còn muốn nhận người mẹ này, hôm nay con hãy về nhà sớm cho mẹ!
Tuy rằng vẫn là thủ đoạn một khóc hai nháo ba thắt cổ, thế nhưng, lúc này đây bà Dư lại kêu anh về nhà.
Ánh mắt của Cố Dục Thành khẽ nhúc nhích.
…
Đúng như Lưu Nguyệt dự đoán, buổi chiều, quả nhiên bà Cố nhiệt tình mời Tô Nhuế ở lại ăn cơm tối.
Tô Nhuế cảm ơn rồi từ chối.
Cho nên, khi Cố Dục Thành từ công ty về đến nhà họ Cố, Tô Nhuế đã rời đi.
“Hôm nay có khách đến nhà?” Về đến nhà, Cố Dục Thành hỏi quản gia.
Ngoài cái này ra, anh tạm thời không nghĩ ra bà Dư còn có nguyên nhân gì mà lại yêu cầu anh về nhà sớm một chút.
“Đúng vậy, chiều nay thiên kim của tập đoàn Tô Hoa có tới chơi.” Quản gia ở một bên gật đầu trả lời.
Nghe vậy, Cố Dục Thành hơi sửng sốt, trong đầu vô thức hiện lên khuôn mặt tươi đẹp mà chân thành kia.
“Người đâu? Trong nhà ăn?” Cố Dục Thành hỏi.
“Không, mười mấy phút trước cô Tô đã rời đi rồi.”
Nghe quản gia nói vậy, Cố Dục Thành nhíu mày, trong mắt rõ ràng hiện lên một tia ngoài ý muốn.
“Ừm.” Cố Dục Thành từ chối cho ý kiến, gật đầu, lại hỏi: “Bà chủ đâu?”
“Bà chủ ở…” Không đợi quản gia trả lời, bà Cố đã tự mình đi ra phòng khách, hùng hổ trừng mắt nhìn con trai mình.
“Cố Dục Thành, anh được lắm a, không muốn nhận người mẹ này rồi đúng không, điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, bảo anh về nhà sớm một chút, vậy mà bây giờ anh mới về!”
Đã từng, Tô Nhuế còn từng ảo tưởng, nếu như mình có một triệu, à không, năm triệu, cô sẽ rót toàn bộ số tiền ấy vào trong một món bảo vật, hoặc là sản phẩm tài chính của ngân hàng nào đó, mỗi ngày kiếm được hơn một nghìn đồng “tiền lãi”, hoàn toàn không cần phải làm việc.
Sau đó làm một họa sĩ văn nghệ tự do, quả thực không còn gì tốt đẹp hơn.
Đương nhiên đó chỉ là ngẫm lại mà thôi, bởi sau khi xuyên qua, thật ra cô đang sống cuộc sống không cần phải lo cơm áo gạo tiền, nên không cần phải suy nghĩ tới chuyện đó.
Cho nên nói, tầng lớp nào cũng có phiền não của tầng lớp đó.
Bà Cố không biết trong lòng Tô Nhuế đang nghĩ cái gì, chỉ thấy hai mắt Tô Nhuế sáng lấp lánh, vẻ mặt cầu thị ham học hỏi, dường như bà ấy đã phát hiện ra một thứ có thể hấp dẫn cô gái nhỏ này.
Trong lòng bà Cố mừng thầm, thừa dịp Tô Nhuế đang quan sát tranh, bà ấy lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Cố Dục Thành.
Bên kia, trong văn phòng chủ tịch Cố thị.
“Chủ tịch, vẫn là điện thoại của bà Cố.” Vương Châu bên cạnh liếc thấy tên thuê bao gọi tới, nhắc nhở.
Điện thoại của bà Cố đã gọi tới suốt một buổi trưa, chủ tịch, anh thật sự không tính đến chuyện nghe máy một lát sao?
Nghe vậy, ánh mắt Cố Dục Thành hơi trầm xuống, ngẩng đầu nhìn Vương Châu một cái.
“Cậu nghĩ giờ này bà Dư gọi tới là để làm gì?”
“Ách, lại đi xem mắt nữa à?” Nhắc tới cái này, biểu cảm trên mặt Vương Châu cũng trở nên vô cùng đặc sắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì hôn nhân đại sự của chủ tịch, quả thực bà Cố đã đủ "Đi sớm về tối".
Nhưng, có một câu, Vương Châu không dám nói trước mặt Cố Dục Thành.
Dù sao là một người bình thường, theo cách nhìn của anh ấy thì chuyện kết hôn cũng không phải là chuyện cần phải bài xích, chẳng phải chỉ là tìm một người phụ nữ phù hợp để sống chung thôi sao?
Nếu vận may không tệ, bà xã giỏi hiểu lòng người, lại là một áo bông nhỏ tri kỷ, ấy không phải rất tốt sao?
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người ấy là một người phụ nữ bình thường, cộng với một quan hệ hôn nhân bình thường.
Nghĩ đến những người phụ nữ hao hết tâm tư, điên cuồng õng ẹo tạo dáng trước mặt Cố Dục Thành, khóe miệng Vương Châu co rút.
Dường như đột nhiên biết được nguyên nhân tại sao chủ tịch nhà họ lại bài xích phụ nữ, bài xích xem mắt đến vậy.
“Cũng chưa chắc.” Cố Dục Thành nói.
Ánh mắt quét về phía điện thoại, sau khi bà Dư thấy anh không nghe máy, bà ấy gửi tin nhắn tới: Nếu như còn muốn nhận người mẹ này, hôm nay con hãy về nhà sớm cho mẹ!
Tuy rằng vẫn là thủ đoạn một khóc hai nháo ba thắt cổ, thế nhưng, lúc này đây bà Dư lại kêu anh về nhà.
Ánh mắt của Cố Dục Thành khẽ nhúc nhích.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng như Lưu Nguyệt dự đoán, buổi chiều, quả nhiên bà Cố nhiệt tình mời Tô Nhuế ở lại ăn cơm tối.
Tô Nhuế cảm ơn rồi từ chối.
Cho nên, khi Cố Dục Thành từ công ty về đến nhà họ Cố, Tô Nhuế đã rời đi.
“Hôm nay có khách đến nhà?” Về đến nhà, Cố Dục Thành hỏi quản gia.
Ngoài cái này ra, anh tạm thời không nghĩ ra bà Dư còn có nguyên nhân gì mà lại yêu cầu anh về nhà sớm một chút.
“Đúng vậy, chiều nay thiên kim của tập đoàn Tô Hoa có tới chơi.” Quản gia ở một bên gật đầu trả lời.
Nghe vậy, Cố Dục Thành hơi sửng sốt, trong đầu vô thức hiện lên khuôn mặt tươi đẹp mà chân thành kia.
“Người đâu? Trong nhà ăn?” Cố Dục Thành hỏi.
“Không, mười mấy phút trước cô Tô đã rời đi rồi.”
Nghe quản gia nói vậy, Cố Dục Thành nhíu mày, trong mắt rõ ràng hiện lên một tia ngoài ý muốn.
“Ừm.” Cố Dục Thành từ chối cho ý kiến, gật đầu, lại hỏi: “Bà chủ đâu?”
“Bà chủ ở…” Không đợi quản gia trả lời, bà Cố đã tự mình đi ra phòng khách, hùng hổ trừng mắt nhìn con trai mình.
“Cố Dục Thành, anh được lắm a, không muốn nhận người mẹ này rồi đúng không, điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, bảo anh về nhà sớm một chút, vậy mà bây giờ anh mới về!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro