[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt
Đưa Cô Về (4)
Hàm Ngư Lão Nhân
2024-10-20 08:58:55
Vốn Tô Nhuế còn muốn hỏi Cố Dục Thành có thể tìm được Kim Hoa Uyển hay không, có cần cô mở hướng dẫn hay không.
Tuy rằng nhìn vẻ mặt Cố Dục Thành như đã tính trước, nhưng qua chuyện vừa rồi, Tô Nhuế vô cùng hoài nghi không biết người này có thể tìm được vị trí kia hay không.
Ngay lúc Tô Nhuế do dự, đã thấy Cố Dục Thành lái xe vào Kim Hoa Uyển.
“Tòa số mấy?”
“17." Tô Nhuế theo bản năng trả lời, lúc muốn rút về đã không rút về được.
“Cố Dục Thành.”
“Cái gì?”
“Dừng phía trước là được rồi, ngay phía trước là tới." Tô Nhuế nói.
Nghe vậy, Cố Dục Thành nhìn về phía Tô Nhuế chỉ, đại khái đoán được suy nghĩ của Tô Nhuế, không hỏi nhiều mà dừng xe cách nhà họ Tô vài bước.
“Cảm ơn." Tô Nhuế xuống xe, cười cười với Cố Dục Thành, cảm ơn.
“Không cần.”
“Vậy lát nữa anh cứ trực tiếp đi ra ngoài theo hướng bên tay trái là được." Nói xong, Tô Nhuế nhìn Cố Dục Thành, lại bỏ thêm một câu: "Trên đường nhớ cẩn thận.”
Nghe Tô Nhuế nói xong, nhìn bóng lưng đối phương chạy chậm về nhà, Cố Dục Thành hơi sững sờ.
Thế thôi à?
Cố Dục Thành mơ hồ cảm thấy thiếu... bước gì đó?
Ít nhất, phản ứng của Tô Nhuế, không giống với những người phụ nữ trước đây anh gặp.
Chỉ là, rốt cuộc thiếu cái gì, Cố Dục Thành tạm thời không thể nói rõ được.
Dường như, phản ứng của Tô Nhuế cũng không có gì sai.
Khóe miệng Cố Dục Thành khẽ nhếch, một lần nữa khởi động xe, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên.
Là tin nhắn: "Cảm ơn, tôi đã về đến nhà rồi~ Tô Nhuế."
Số điện thoại của Cố Dục Thành là hôm nay bà Cố đưa cho Tô Nhuế, cô cũng không nghĩ tới, mình lại cần dùng tới nhanh như vậy.
Nhìn dãy số trên di động, còn có nội dung tin nhắn, Cố Dục Thành thản nhiên thu hồi tầm mắt.
Xe chạy chưa được mấy bước, Cố Dục Thành lại đỗ lại.
Click mở tin nhắn vừa rồi, lưu dãy số kia vào.
Dường như do dự một lát, Cố Dục Thành vẫn gửi cho đối phương một tin nhắn: Đã nhận được.
Bên kia, Tô Nhuế về đến nhà, mặt chính trực nghe bà Lưu tra khảo, sau khi nhìn thấy tin nhắn Cố Dục Thành gửi tới, khóe miệng cô khẽ giật giật.
Đã nhận được?
Câu trả lời thần kỳ gì đây?
“Mẹ đang nói chuyện với con cơ mà, sao lại nhìn điện thoại hả." Nhìn con gái nhà mình nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, hoàn toàn không nghe mình giáo dục, Lưu Nguyệt không vui vỗ vỗ đầu Tô Nhuế, nói.
“Khụ, con đang nghe đây, mẫu thân đại nhân xin người cứ nói.”
"Không đứng đắn gì hết." Lưu Nguyệt liếc Tô Nhuế một cái, hỏi: "Trên đường về hai đứa không nói chuyện gì khác sao?"
“Chỉ nói về vấn đề kiến thức chuyên môn?”
“Không có." Tô Nhuế thành thật đáp.
Đầu năm nay, có thể có một đề tài chung đã là không tệ rồi, dù sao cũng tốt hơn là nói chuyện về thời tiết, địa danh, tin đồn về idol, hoặc là trực tiếp ôm điện thoại di động che giấu sự xấu hổ được chứ?
Nghe vậy, ánh mắt Lưu Nguyệt khẽ chuyển, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
"Vậy mẹ hỏi con, hôm nay con cũng coi như được tiếp xúc với đối phương nhiều hơn một chút, con nghĩ sao?"
Tuy rằng ba Tô không đồng ý cho lắm, nhưng Lưu Nguyệt cảm thấy Cố Dục Thành cũng không tệ, nếu Nhuế Nhuế nhà bà thích, cũng không phải không được.
“Dạ." Tô Nhiễm ngẫm lại, rất khách quan nói: "Cũng không tệ lắm.”
Ngoại trừ... hình như có chút thẳng nam.
Nhưng điểm này trong mắt Tô Nhuế, không tính là khuyết điểm.
Tuy rằng nếu bây giờ lên mạng nhập vào hai chữ thẳng nam, kiểu gì cũng sẽ load ra một đống tình huống kỳ lạ, sự cố kỳ lạ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, thẳng nam có thể kiên định sống qua ngày a.
Tuy rằng nhìn vẻ mặt Cố Dục Thành như đã tính trước, nhưng qua chuyện vừa rồi, Tô Nhuế vô cùng hoài nghi không biết người này có thể tìm được vị trí kia hay không.
Ngay lúc Tô Nhuế do dự, đã thấy Cố Dục Thành lái xe vào Kim Hoa Uyển.
“Tòa số mấy?”
“17." Tô Nhuế theo bản năng trả lời, lúc muốn rút về đã không rút về được.
“Cố Dục Thành.”
“Cái gì?”
“Dừng phía trước là được rồi, ngay phía trước là tới." Tô Nhuế nói.
Nghe vậy, Cố Dục Thành nhìn về phía Tô Nhuế chỉ, đại khái đoán được suy nghĩ của Tô Nhuế, không hỏi nhiều mà dừng xe cách nhà họ Tô vài bước.
“Cảm ơn." Tô Nhuế xuống xe, cười cười với Cố Dục Thành, cảm ơn.
“Không cần.”
“Vậy lát nữa anh cứ trực tiếp đi ra ngoài theo hướng bên tay trái là được." Nói xong, Tô Nhuế nhìn Cố Dục Thành, lại bỏ thêm một câu: "Trên đường nhớ cẩn thận.”
Nghe Tô Nhuế nói xong, nhìn bóng lưng đối phương chạy chậm về nhà, Cố Dục Thành hơi sững sờ.
Thế thôi à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Dục Thành mơ hồ cảm thấy thiếu... bước gì đó?
Ít nhất, phản ứng của Tô Nhuế, không giống với những người phụ nữ trước đây anh gặp.
Chỉ là, rốt cuộc thiếu cái gì, Cố Dục Thành tạm thời không thể nói rõ được.
Dường như, phản ứng của Tô Nhuế cũng không có gì sai.
Khóe miệng Cố Dục Thành khẽ nhếch, một lần nữa khởi động xe, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên.
Là tin nhắn: "Cảm ơn, tôi đã về đến nhà rồi~ Tô Nhuế."
Số điện thoại của Cố Dục Thành là hôm nay bà Cố đưa cho Tô Nhuế, cô cũng không nghĩ tới, mình lại cần dùng tới nhanh như vậy.
Nhìn dãy số trên di động, còn có nội dung tin nhắn, Cố Dục Thành thản nhiên thu hồi tầm mắt.
Xe chạy chưa được mấy bước, Cố Dục Thành lại đỗ lại.
Click mở tin nhắn vừa rồi, lưu dãy số kia vào.
Dường như do dự một lát, Cố Dục Thành vẫn gửi cho đối phương một tin nhắn: Đã nhận được.
Bên kia, Tô Nhuế về đến nhà, mặt chính trực nghe bà Lưu tra khảo, sau khi nhìn thấy tin nhắn Cố Dục Thành gửi tới, khóe miệng cô khẽ giật giật.
Đã nhận được?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu trả lời thần kỳ gì đây?
“Mẹ đang nói chuyện với con cơ mà, sao lại nhìn điện thoại hả." Nhìn con gái nhà mình nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, hoàn toàn không nghe mình giáo dục, Lưu Nguyệt không vui vỗ vỗ đầu Tô Nhuế, nói.
“Khụ, con đang nghe đây, mẫu thân đại nhân xin người cứ nói.”
"Không đứng đắn gì hết." Lưu Nguyệt liếc Tô Nhuế một cái, hỏi: "Trên đường về hai đứa không nói chuyện gì khác sao?"
“Chỉ nói về vấn đề kiến thức chuyên môn?”
“Không có." Tô Nhuế thành thật đáp.
Đầu năm nay, có thể có một đề tài chung đã là không tệ rồi, dù sao cũng tốt hơn là nói chuyện về thời tiết, địa danh, tin đồn về idol, hoặc là trực tiếp ôm điện thoại di động che giấu sự xấu hổ được chứ?
Nghe vậy, ánh mắt Lưu Nguyệt khẽ chuyển, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
"Vậy mẹ hỏi con, hôm nay con cũng coi như được tiếp xúc với đối phương nhiều hơn một chút, con nghĩ sao?"
Tuy rằng ba Tô không đồng ý cho lắm, nhưng Lưu Nguyệt cảm thấy Cố Dục Thành cũng không tệ, nếu Nhuế Nhuế nhà bà thích, cũng không phải không được.
“Dạ." Tô Nhiễm ngẫm lại, rất khách quan nói: "Cũng không tệ lắm.”
Ngoại trừ... hình như có chút thẳng nam.
Nhưng điểm này trong mắt Tô Nhuế, không tính là khuyết điểm.
Tuy rằng nếu bây giờ lên mạng nhập vào hai chữ thẳng nam, kiểu gì cũng sẽ load ra một đống tình huống kỳ lạ, sự cố kỳ lạ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, thẳng nam có thể kiên định sống qua ngày a.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro