[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt
Xinh Đẹp (1)
Hàm Ngư Lão Nhân
2024-10-20 08:58:55
“Tô Nhuế, thực ra với chuyên ngành quản trị kinh tế, em có thể chọn rất nhiều trường đại học, không nhất thiết phải học đại học B.”
Kết thúc chương trình học hôm nay, Lý Na nhìn Tô Nhuế vẫn còn đang lộ vẻ nghiêm túc xem xét lại mấy lỗi mà cô ấy vừa chỉ ra ban nãy, nhịn không được nói.
Ví dụ như, đại học C của cô ấy rất tốt a.
Sau hai ngày tiếp xúc, Lý Na thật sự rất thích cô gái nhỏ Tô Nhuế này.
Thấu hiểu tình người, lại không lõi đời.
Học tập nghiêm túc, có thiên phú, hơn nữa khả năng tiếp thu và nắm giữ tri thức cũng rất nhanh.
Thậm chí Lý Na còn nghĩ, nếu Tô Nhuế đến đại học C, cô ấy có thể tiếp tục hướng dẫn sinh viên này đến khi tốt nghiệp tiến sĩ.
Đương nhiên, xem trọng Tô Nhuế là một mặt, chứ từ góc độ thực tế mà đánh giá: Tô Nhuế là con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Tô Hoa, sau này nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là cô sẽ trở thành người thừa kế của xí nghiệp này.
Làm giáo viên, trong mấy năm dẫn dắt Tô Nhuế, nếu cô ấy muốn triển khai một vài hạng mục trên tay, cũng như chuyện tài trợ tài chính, chắc có lẽ sẽ không thành vấn đề.
Nếu biết lý do trước đó của Lý Na, phỏng chừng Tô Nhuế sẽ chột dạ.
Không giống với một số học sinh giỏi xuất sắc từ năm nhất đến năm tư đại học, tốt nghiệp rồi còn phải lưu lại một vài truyền thuyết thần thoại, cô cũng chỉ ỷ vào chút vốn liếng cũ, bây giờ còn có thể tung bay một tí, nhưng đợi đến thời kỳ bắt đầu học kinh tế cao cấp, Tô Nhuế đoán rằng mình cũng sắp toi.
“Em cũng biết ngoại trừ đại học B, chuyên ngành liên quan của mấy trường đại học khác cũng rất tốt.” Tô Nhuế cười cười, nói: “Nhưng, em lựa chọn đại học B, thật ra là có nguyên nhân khác."
“Ồ? Em có suy tính gì sao?”
Nhìn vẻ mặt chú ý của Lý Na, Tô Nhuế có chút ngượng ngùng.
“À này, chủ yếu vì đại học B cách nhà em khá gần.” Tô Nhuế hạ thấp hai quãng giọng đáp.
Lúc còn trẻ vô tri, chỉ muốn rời nhà thật xa, trời cao biển rộng mặc cho cá nhảy.
Chỉ khi đã trải qua một số chuyện, mới hiểu được chân lý của câu "Chuyện ít tiền nhiều cách nhà gần".
Tuy rằng, hiện tại Tô Nhuế đang đi học đại học, chưa phải tìm việc làm, có điều, chân lý này vẫn được áp dụng như cũ.
Tô Nhuế là sinh viên vào học nửa chừng, không cần tham gia huấn luyện quân sự, cũng không biết trường học có yêu cầu cô ở lại kí túc xá hay không.
Nhưng, ở gần nhà luôn luôn tốt.
“Ha ha, suy nghĩ của em... Đúng là rất thực tế." Nghe Tô Nhuế nói vậy, Lý Na có chút xấu hổ nói.
"Nhưng xác thật đại học B cũng rất không tồi, thời buổi này có khá nhiều ông trùm giới thương nghiệp cũng từng học ở đại học B, như chủ tịch Cố thị, người sáng lập khoa học kỹ thuật Hoa Thần…” Lý Na cười cười nói.
Có lẽ đây cũng chính là lý do mà đại học B coi trọng chương trình học thực tiễn hơn so với lý luận tri thức.
Nhất là thế hệ sau Cố Dục Thành của Cố thị.
…
Sau khi tiễn Lý Na rời đi, Tô Hoành Viễn có một cuộc xã giao hôm nay cũng trở lại.
Nhìn cô con gái nhà mình hình như đã qua thời kỳ phản nghịch, giờ đây ba Tô cực kỳ vui mừng.
“Thế nào hở con gái, học hành có ổn không?”
“Cũng tạm ạ.” Tô Nhuế cười cười nói.
“Ừ.” Tô Hoành Viễn gật gật đầu, lại nói tiếp: “Con cảm thấy có thể theo kịp được là được, nhưng cũng đừng tạo áp lực quá lớn cho mình a.”
Kết thúc chương trình học hôm nay, Lý Na nhìn Tô Nhuế vẫn còn đang lộ vẻ nghiêm túc xem xét lại mấy lỗi mà cô ấy vừa chỉ ra ban nãy, nhịn không được nói.
Ví dụ như, đại học C của cô ấy rất tốt a.
Sau hai ngày tiếp xúc, Lý Na thật sự rất thích cô gái nhỏ Tô Nhuế này.
Thấu hiểu tình người, lại không lõi đời.
Học tập nghiêm túc, có thiên phú, hơn nữa khả năng tiếp thu và nắm giữ tri thức cũng rất nhanh.
Thậm chí Lý Na còn nghĩ, nếu Tô Nhuế đến đại học C, cô ấy có thể tiếp tục hướng dẫn sinh viên này đến khi tốt nghiệp tiến sĩ.
Đương nhiên, xem trọng Tô Nhuế là một mặt, chứ từ góc độ thực tế mà đánh giá: Tô Nhuế là con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Tô Hoa, sau này nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là cô sẽ trở thành người thừa kế của xí nghiệp này.
Làm giáo viên, trong mấy năm dẫn dắt Tô Nhuế, nếu cô ấy muốn triển khai một vài hạng mục trên tay, cũng như chuyện tài trợ tài chính, chắc có lẽ sẽ không thành vấn đề.
Nếu biết lý do trước đó của Lý Na, phỏng chừng Tô Nhuế sẽ chột dạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không giống với một số học sinh giỏi xuất sắc từ năm nhất đến năm tư đại học, tốt nghiệp rồi còn phải lưu lại một vài truyền thuyết thần thoại, cô cũng chỉ ỷ vào chút vốn liếng cũ, bây giờ còn có thể tung bay một tí, nhưng đợi đến thời kỳ bắt đầu học kinh tế cao cấp, Tô Nhuế đoán rằng mình cũng sắp toi.
“Em cũng biết ngoại trừ đại học B, chuyên ngành liên quan của mấy trường đại học khác cũng rất tốt.” Tô Nhuế cười cười, nói: “Nhưng, em lựa chọn đại học B, thật ra là có nguyên nhân khác."
“Ồ? Em có suy tính gì sao?”
Nhìn vẻ mặt chú ý của Lý Na, Tô Nhuế có chút ngượng ngùng.
“À này, chủ yếu vì đại học B cách nhà em khá gần.” Tô Nhuế hạ thấp hai quãng giọng đáp.
Lúc còn trẻ vô tri, chỉ muốn rời nhà thật xa, trời cao biển rộng mặc cho cá nhảy.
Chỉ khi đã trải qua một số chuyện, mới hiểu được chân lý của câu "Chuyện ít tiền nhiều cách nhà gần".
Tuy rằng, hiện tại Tô Nhuế đang đi học đại học, chưa phải tìm việc làm, có điều, chân lý này vẫn được áp dụng như cũ.
Tô Nhuế là sinh viên vào học nửa chừng, không cần tham gia huấn luyện quân sự, cũng không biết trường học có yêu cầu cô ở lại kí túc xá hay không.
Nhưng, ở gần nhà luôn luôn tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ha ha, suy nghĩ của em... Đúng là rất thực tế." Nghe Tô Nhuế nói vậy, Lý Na có chút xấu hổ nói.
"Nhưng xác thật đại học B cũng rất không tồi, thời buổi này có khá nhiều ông trùm giới thương nghiệp cũng từng học ở đại học B, như chủ tịch Cố thị, người sáng lập khoa học kỹ thuật Hoa Thần…” Lý Na cười cười nói.
Có lẽ đây cũng chính là lý do mà đại học B coi trọng chương trình học thực tiễn hơn so với lý luận tri thức.
Nhất là thế hệ sau Cố Dục Thành của Cố thị.
…
Sau khi tiễn Lý Na rời đi, Tô Hoành Viễn có một cuộc xã giao hôm nay cũng trở lại.
Nhìn cô con gái nhà mình hình như đã qua thời kỳ phản nghịch, giờ đây ba Tô cực kỳ vui mừng.
“Thế nào hở con gái, học hành có ổn không?”
“Cũng tạm ạ.” Tô Nhuế cười cười nói.
“Ừ.” Tô Hoành Viễn gật gật đầu, lại nói tiếp: “Con cảm thấy có thể theo kịp được là được, nhưng cũng đừng tạo áp lực quá lớn cho mình a.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro