[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt
Hiểu Lầm (4)
Hàm Ngư Lão Nhân
2024-10-20 08:58:55
Thế thôi à?
Nhìn Tô Nhuế rời đi không quay đầu lại, trong lòng Cố Dục Thành xẹt qua một tia cổ quái.
Hiển nhiên, dựa theo nhận thức trước sau như một của Cố Dục Thành, anh cũng không ngờ Tô Nhuế lại rời đi dứt khoát như vậy.
Nhưng, cô gái kia, vốn không giống với những người phụ nữ khác, không phải sao?
Ánh mắt Cố Dục Thành hơi tối, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Đúng lúc này, Vương Châu bước nhanh tới phía sau Cố Dục Thành.
“Hả? Cô Tô đã đi rồi sao? "Vương Châu nhìn Cố Dục Thành, lại nhìn hướng cửa lớn, hỏi.
“Có chuyện gì sao?” Cố Dục Thành hỏi.
“À, không có gì lớn cả. Chỉ là cái này, tôi thấy nó vẫn còn nằm trên bàn của anh, tôi tính tiện thể hỏi xem cô Tô có muốn mang về hay không.”
Nghe vậy, ánh mắt Cố Dục Thành lập tức dừng lại ở chiếc hộp canh trong tay Vương Châu, ánh mắt khẽ động.
“Đưa đây, để tôi mang ra ngoài.” Dứt lời, Cố Dục Thành nhận lấy hộp giữ nhiệt trong tay Vương Châu, bước nhanh ra ngoài công ty.
Chỉ là, khi Cố Dục Thành mang theo hộp giữ nhiệt đi ra ngoài, Tô Nhuế đã sớm ngồi lên xe của tài xế nhà họ Cố rời đi từ lâu.
Một lát sau, nhìn chủ tịch lại mang theo cái hộp giữ nhiệt kia trở về, Vương Châu theo bản năng hỏi: “Cô Tô đã đi rồi...”
Nói được một nửa, Vương Châu lập tức im bặt không dám hỏi tiếp.
Bởi vì anh ấy nhận ra, vẻ mặt chủ tịch lúc này không được vui vẻ cho lắm.
…
Bên kia, thời điểm Tô Nhuế trở lại nhà mình, mẹ Tô đã xách theo túi xách nhỏ chuẩn bị ra ngoài.
Thấy con gái về sớm thế, bà có chút bất ngờ.
“Con từ nhà họ Cố về đấy à?” Lưu Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
“Dạ... cũng gần như vậy.” Tô Nhuế không muốn kể chi tiết về đoạn ghé qua công ty Cố Dục Thành.
“Sao thế? Hôm nay thằng nhóc Cố Dục Thành không đưa con về à?” Lưu Nguyệt nhướng mày.
Nhìn xem, lúc này mới bao lâu.
Chỉ trong một thời gian ngắn, thái độ của bà Lưu đã thay đổi từ căng thẳng với việc Cố Dục Thành đưa con gái mình về, thành bình thản, như thể đã mặc định chuyện này là hiển nhiên.
Cũng may, hiểu lầm đã được giải trừ.
Nếu đợi đến khi ba mẹ hai nhà nghiêm túc ngồi cùng một chỗ bàn chuyện hôn sự mà lại vỡ lẽ ra là một sự hiểu lầm thì mới thật sự xấu hổ.
Tô Nhuế thầm cảm khái trong lòng.
Nghe mẹ nhắc đến ba chữ “Cố Dục Thành,” cả khuôn mặt Tô Nhuế chỉ còn thiếu việc nhăn lại.
“Mẹ, đừng nhắc đến người đó nữa.” Cô buông mình xuống ghế sô pha, sâu kín nói.
Cô không muốn nhớ lại sự xấu hổ vừa xảy ra chút nào.
Nghe con gái nói vậy, biểu cảm của Lưu Nguyệt lập tức thay đổi, bà khẩn trương nhìn chằm chằm Tô Nhuế.
“Sao thế? Nói mẹ nghe, có phải thằng nhóc Cố Dục Thành bắt nạt con không?”
Dù trước đó rất hài lòng với Cố Dục Thành, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc con gái mình có thể đã phải chịu uất ức bên phía đó, vẻ mặt của Lưu Nguyệt lập tức trở nên nghiêm khắc hẳn.
“Không phải ạ.”
Tô Nhuế ngẫm lại, chuyện này vẫn phải nói rõ ràng với Lưu Nguyệt, vì thế cô ngồi dậy từ ghế sô pha.
“Là thế này, chắc mẹ nghĩ sau buổi gặp mặt xem mắt lần trước, con với Cố Dục Thành đã tiến thêm một bước tiếp xúc nhỉ?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ không phải?”
“Con nghĩ có lẽ chúng ta đã hiểu lầm rồi.” Tô Nhuế nói.
“Lời này là có ý gì?" Cái gì gọi là hiểu lầm?
Lưu Nguyệt tròn mắt, nhìn con gái chằm chằm, không hiểu.
“Hình như Cố Dục Thành không có ý định muốn đi xem mắt, yêu đương hay kết hôn.”
Nhìn Tô Nhuế rời đi không quay đầu lại, trong lòng Cố Dục Thành xẹt qua một tia cổ quái.
Hiển nhiên, dựa theo nhận thức trước sau như một của Cố Dục Thành, anh cũng không ngờ Tô Nhuế lại rời đi dứt khoát như vậy.
Nhưng, cô gái kia, vốn không giống với những người phụ nữ khác, không phải sao?
Ánh mắt Cố Dục Thành hơi tối, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Đúng lúc này, Vương Châu bước nhanh tới phía sau Cố Dục Thành.
“Hả? Cô Tô đã đi rồi sao? "Vương Châu nhìn Cố Dục Thành, lại nhìn hướng cửa lớn, hỏi.
“Có chuyện gì sao?” Cố Dục Thành hỏi.
“À, không có gì lớn cả. Chỉ là cái này, tôi thấy nó vẫn còn nằm trên bàn của anh, tôi tính tiện thể hỏi xem cô Tô có muốn mang về hay không.”
Nghe vậy, ánh mắt Cố Dục Thành lập tức dừng lại ở chiếc hộp canh trong tay Vương Châu, ánh mắt khẽ động.
“Đưa đây, để tôi mang ra ngoài.” Dứt lời, Cố Dục Thành nhận lấy hộp giữ nhiệt trong tay Vương Châu, bước nhanh ra ngoài công ty.
Chỉ là, khi Cố Dục Thành mang theo hộp giữ nhiệt đi ra ngoài, Tô Nhuế đã sớm ngồi lên xe của tài xế nhà họ Cố rời đi từ lâu.
Một lát sau, nhìn chủ tịch lại mang theo cái hộp giữ nhiệt kia trở về, Vương Châu theo bản năng hỏi: “Cô Tô đã đi rồi...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói được một nửa, Vương Châu lập tức im bặt không dám hỏi tiếp.
Bởi vì anh ấy nhận ra, vẻ mặt chủ tịch lúc này không được vui vẻ cho lắm.
…
Bên kia, thời điểm Tô Nhuế trở lại nhà mình, mẹ Tô đã xách theo túi xách nhỏ chuẩn bị ra ngoài.
Thấy con gái về sớm thế, bà có chút bất ngờ.
“Con từ nhà họ Cố về đấy à?” Lưu Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
“Dạ... cũng gần như vậy.” Tô Nhuế không muốn kể chi tiết về đoạn ghé qua công ty Cố Dục Thành.
“Sao thế? Hôm nay thằng nhóc Cố Dục Thành không đưa con về à?” Lưu Nguyệt nhướng mày.
Nhìn xem, lúc này mới bao lâu.
Chỉ trong một thời gian ngắn, thái độ của bà Lưu đã thay đổi từ căng thẳng với việc Cố Dục Thành đưa con gái mình về, thành bình thản, như thể đã mặc định chuyện này là hiển nhiên.
Cũng may, hiểu lầm đã được giải trừ.
Nếu đợi đến khi ba mẹ hai nhà nghiêm túc ngồi cùng một chỗ bàn chuyện hôn sự mà lại vỡ lẽ ra là một sự hiểu lầm thì mới thật sự xấu hổ.
Tô Nhuế thầm cảm khái trong lòng.
Nghe mẹ nhắc đến ba chữ “Cố Dục Thành,” cả khuôn mặt Tô Nhuế chỉ còn thiếu việc nhăn lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ, đừng nhắc đến người đó nữa.” Cô buông mình xuống ghế sô pha, sâu kín nói.
Cô không muốn nhớ lại sự xấu hổ vừa xảy ra chút nào.
Nghe con gái nói vậy, biểu cảm của Lưu Nguyệt lập tức thay đổi, bà khẩn trương nhìn chằm chằm Tô Nhuế.
“Sao thế? Nói mẹ nghe, có phải thằng nhóc Cố Dục Thành bắt nạt con không?”
Dù trước đó rất hài lòng với Cố Dục Thành, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc con gái mình có thể đã phải chịu uất ức bên phía đó, vẻ mặt của Lưu Nguyệt lập tức trở nên nghiêm khắc hẳn.
“Không phải ạ.”
Tô Nhuế ngẫm lại, chuyện này vẫn phải nói rõ ràng với Lưu Nguyệt, vì thế cô ngồi dậy từ ghế sô pha.
“Là thế này, chắc mẹ nghĩ sau buổi gặp mặt xem mắt lần trước, con với Cố Dục Thành đã tiến thêm một bước tiếp xúc nhỉ?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ không phải?”
“Con nghĩ có lẽ chúng ta đã hiểu lầm rồi.” Tô Nhuế nói.
“Lời này là có ý gì?" Cái gì gọi là hiểu lầm?
Lưu Nguyệt tròn mắt, nhìn con gái chằm chằm, không hiểu.
“Hình như Cố Dục Thành không có ý định muốn đi xem mắt, yêu đương hay kết hôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro