[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt
Suy Xét (1)
Hàm Ngư Lão Nhân
2024-10-20 08:58:55
“Cái gì? Không có ý định đó? Thế sao ngày đó cậu ta còn đi gặp con? Còn đưa con về? Còn cả Dư Tĩnh nữa…”
Thấy mẹ như muốn phát cáu, Tô Nhuế vội đứng bật dậy, kéo tay bà lại.
“Bình tĩnh nào, bà Lưu của con ơi, bình tĩnh.”
“Con nghĩ hôm đó Cố Dục Thành đến gặp con là do bà Cố yêu cầu, không đi không được.”
“Còn việc đưa con về, chắc là xuất phát từ lễ phép với khách.” Tô Nhuế ngẫm lại, giải thích.
Về phần bà Cố, có lẽ bà ấy cũng giống như họ, đều hiểu lầm cả.
Tô Nhuế thật sự không ngờ, sau sự kiện "ô long" lớn nhất của đời mình từ khi xuyên qua đến giờ, khi về nhà thay vì được mẹ an ủi, giờ cô lại phải đi trấn an mẹ.
Sau một hồi giải thích đầy thành khẩn, cuối cùng Tô Nhuế cũng khiến mẹ mình miễn cưỡng dịu xuống, cảm xúc bình tĩnh trở lại.
Tuy nhiên, sau khi bình tĩnh, Lưu Nguyệt cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy có chút vấn đề.
“Con có chắc là tạm thời Cố Dục Thành không có ý định xem mắt kết hôn không?” Lưu Nguyệt lại tựa hồ cần xác nhận lại liếc mắt nhìn Tô Nhuế một cái, hỏi.
Tuy ngoài miệng nói phải quan sát Cố Dục Thành nhiều hơn, nhưng trên thực tế, trong lòng Lưu Nguyệt vẫn rất coi trọng con gái và Cố Dục Thành.
Sao có thể nói hiểu lầm là hiểu lầm luôn được?
Theo lý thuyết, không nên a.
Vì vấn đề chung thân đại sự của con gái, thời gian này Lưu Nguyệt cũng quan tâm không ít.
Bà đã hỏi thăm không ít chuyện về Cố Dục Thành.
Theo những gì bà nghe được về cậu ta, nếu cậu ta không thích, chắc chắn sẽ không phản ứng, càng không thể vì lịch sự mà đưa Nhuế Nhuế về nhà nhiều lần như vậy.
Một lần thì thôi, còn liên tục nhiều lần như thế.
“Thật sự, chính miệng anh ấy nói.” Tô Nhuế bất đắc dĩ nói.
Mặc dù người hỏi là cô, nhưng chẳng phải chính Cố Dục Thành cũng đã thừa nhận điều đó sao?
Nghe vậy, Lưu Nguyệt cau mày, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, rốt cục nhớ tới, lúc này hẳn là mình nên an ủi con gái, thế là Lưu Nguyệt bèn quay lại nhìn Tô Nhuế với vẻ mặt đầy quan tâm.
“Nhuế Nhuế à…”
Nhìn vẻ mặt của mẹ Tô, như thể viết rõ mấy chữ con gái mình đã bị tổn thương, khóe miệng Tô Nhuế không khỏi giật nhẹ.
Hình như cô đã đoán được kế tiếp mẹ Tô tính nói gì..
Quả nhiên, mẹ Tô kéo Tô Nhuế lại, tiếp theo là câu:
“Nhuế Nhuế à, dù là chuyện hôn nhân hay cuộc sống, rất hiếm khi mọi thứ thuận lợi như nước chảy thành sông, rượu ngon không sợ để lâu, quan trọng là phải gặp gỡ và tiếp xúc nhiều, từ đó mới biết liệu hai người có thực sự phù hợp hay không. Con thấy có đúng không?”
“Mẹ, con biết mà.” Tô Nhuế cười cười đáp.
“Thật không?” Tuy thấy Tô Nhuế có vẻ như không bị chuyện này ảnh hưởng quá nhiều, nhưng Lưu Nguyệt vẫn không yên tâm lắm.
“Vậy con nói mẹ nghe, con cảm thấy Cố Dục Thành thế nào …” Lưu Nguyệt mới nói nửa câu đã ngừng lại, khuôn mặt căng thẳng nhìn Tô Nhuế.
Không thể không nói, nếu không bàn về chuyện hôn nhân, thì Cố Dục Thành thật sự không tệ chút nào. Chính Lưu Nguyệt xem thôi cũng thấy vừa lòng, huống chi là một cô gái trẻ chưa đầy kinh nghiệm như con gái bà.
Lưu Nguyệt hỏi vậy là vì sợ con gái mình sau mấy ngày tiếp xúc với anh mà đã lỡ yêu rồi.
“Mẹ, mẹ đừng lo.” Nhìn dáng vẻ căng thẳng của mẹ, Tô Nhuế không khỏi Tô Nhuế có chút bất đắc dĩ cười cười.
“Trước đây, đúng là con có cảm tình với Cố Dục Thành. Nhưng đó chỉ là vì anh ấy rất ưu tú, nên con nghĩ có thể anh ấy sẽ là đối tượng tốt để xem xét làm một nửa kia.” Tô Nhuế nói thêm.
Thấy mẹ như muốn phát cáu, Tô Nhuế vội đứng bật dậy, kéo tay bà lại.
“Bình tĩnh nào, bà Lưu của con ơi, bình tĩnh.”
“Con nghĩ hôm đó Cố Dục Thành đến gặp con là do bà Cố yêu cầu, không đi không được.”
“Còn việc đưa con về, chắc là xuất phát từ lễ phép với khách.” Tô Nhuế ngẫm lại, giải thích.
Về phần bà Cố, có lẽ bà ấy cũng giống như họ, đều hiểu lầm cả.
Tô Nhuế thật sự không ngờ, sau sự kiện "ô long" lớn nhất của đời mình từ khi xuyên qua đến giờ, khi về nhà thay vì được mẹ an ủi, giờ cô lại phải đi trấn an mẹ.
Sau một hồi giải thích đầy thành khẩn, cuối cùng Tô Nhuế cũng khiến mẹ mình miễn cưỡng dịu xuống, cảm xúc bình tĩnh trở lại.
Tuy nhiên, sau khi bình tĩnh, Lưu Nguyệt cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy có chút vấn đề.
“Con có chắc là tạm thời Cố Dục Thành không có ý định xem mắt kết hôn không?” Lưu Nguyệt lại tựa hồ cần xác nhận lại liếc mắt nhìn Tô Nhuế một cái, hỏi.
Tuy ngoài miệng nói phải quan sát Cố Dục Thành nhiều hơn, nhưng trên thực tế, trong lòng Lưu Nguyệt vẫn rất coi trọng con gái và Cố Dục Thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao có thể nói hiểu lầm là hiểu lầm luôn được?
Theo lý thuyết, không nên a.
Vì vấn đề chung thân đại sự của con gái, thời gian này Lưu Nguyệt cũng quan tâm không ít.
Bà đã hỏi thăm không ít chuyện về Cố Dục Thành.
Theo những gì bà nghe được về cậu ta, nếu cậu ta không thích, chắc chắn sẽ không phản ứng, càng không thể vì lịch sự mà đưa Nhuế Nhuế về nhà nhiều lần như vậy.
Một lần thì thôi, còn liên tục nhiều lần như thế.
“Thật sự, chính miệng anh ấy nói.” Tô Nhuế bất đắc dĩ nói.
Mặc dù người hỏi là cô, nhưng chẳng phải chính Cố Dục Thành cũng đã thừa nhận điều đó sao?
Nghe vậy, Lưu Nguyệt cau mày, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, rốt cục nhớ tới, lúc này hẳn là mình nên an ủi con gái, thế là Lưu Nguyệt bèn quay lại nhìn Tô Nhuế với vẻ mặt đầy quan tâm.
“Nhuế Nhuế à…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn vẻ mặt của mẹ Tô, như thể viết rõ mấy chữ con gái mình đã bị tổn thương, khóe miệng Tô Nhuế không khỏi giật nhẹ.
Hình như cô đã đoán được kế tiếp mẹ Tô tính nói gì..
Quả nhiên, mẹ Tô kéo Tô Nhuế lại, tiếp theo là câu:
“Nhuế Nhuế à, dù là chuyện hôn nhân hay cuộc sống, rất hiếm khi mọi thứ thuận lợi như nước chảy thành sông, rượu ngon không sợ để lâu, quan trọng là phải gặp gỡ và tiếp xúc nhiều, từ đó mới biết liệu hai người có thực sự phù hợp hay không. Con thấy có đúng không?”
“Mẹ, con biết mà.” Tô Nhuế cười cười đáp.
“Thật không?” Tuy thấy Tô Nhuế có vẻ như không bị chuyện này ảnh hưởng quá nhiều, nhưng Lưu Nguyệt vẫn không yên tâm lắm.
“Vậy con nói mẹ nghe, con cảm thấy Cố Dục Thành thế nào …” Lưu Nguyệt mới nói nửa câu đã ngừng lại, khuôn mặt căng thẳng nhìn Tô Nhuế.
Không thể không nói, nếu không bàn về chuyện hôn nhân, thì Cố Dục Thành thật sự không tệ chút nào. Chính Lưu Nguyệt xem thôi cũng thấy vừa lòng, huống chi là một cô gái trẻ chưa đầy kinh nghiệm như con gái bà.
Lưu Nguyệt hỏi vậy là vì sợ con gái mình sau mấy ngày tiếp xúc với anh mà đã lỡ yêu rồi.
“Mẹ, mẹ đừng lo.” Nhìn dáng vẻ căng thẳng của mẹ, Tô Nhuế không khỏi Tô Nhuế có chút bất đắc dĩ cười cười.
“Trước đây, đúng là con có cảm tình với Cố Dục Thành. Nhưng đó chỉ là vì anh ấy rất ưu tú, nên con nghĩ có thể anh ấy sẽ là đối tượng tốt để xem xét làm một nửa kia.” Tô Nhuế nói thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro