[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt
Tôi Ở Đây (2)
Hàm Ngư Lão Nhân
2024-10-20 08:58:55
Bà Cố nghe xong, cũng thấy lời quản gia có lý.
“Cũng may Nhuế Nhuế là người sáng dạ, chứ nếu chỉ trông mong vào mỗi thằng nhóc Cố Dục Thành này thì... hừ!” Bà Cố giả vờ hừ nhẹ một tiếng.
Về tình yêu, không phải bà Cố không hiểu, chỉ là bà ấy thấy con trai đã hai mươi mấy tuổi rồi, muốn tìm người mình thích, thì nên tìm từ sớm, cần gì phải đợi đến lúc này?
Về phần người của mấy năm trước kia, không quan tâm những người khác nói như thế nào, bà Cố thực sự không tin rằng Cố Dục Thành có thể có mối quan hệ gì với "người kia".
Tóm lại, lấy cái nhìn của một người từng trải của bà Cố, cần phải sớm lo chuyện hôn nhân, nên tìm một người có gia đình, bối cảnh, trình độ giáo dục, nhận thức tương đương, cả hai có tiếng nói chung thì mới là chìa khóa giữ cho hôn nhân bền vững và gia đình hòa thuận.
Về điểm này, bà Cố cảm thấy Tô Nhuế thích hợp hơn bất cứ ai khác.
Chỉ hy vọng lần này, con trai nhà mình biết quý trọng.
Bà Cố lại thầm cảm thán trong lòng một câu.
Bên kia.
Trong phòng làm việc của chủ tịch Cố thị, Cố Dục Thành đang nghe hai giám đốc bộ phận báo cáo công việc.
Thấy màn hình điện thoại di động sáng lên, ánh mắt Cố Dục Thành chuyển lên trên, thấy được tin nhắn của bà Dư.
Tô Nhuế sắp đến?
Ánh mắt dừng lại một lát, Cố Dục Thành theo bản năng nhíu mày.
“Chủ tịch?”
“Tiếp tục đi.”
Cố Dục Thành thu hồi tầm mắt khỏi điện thoại di động, không để ý tới tin nhắn kia nữa.
“Trên đây là tình hình công tác của bộ phận trong quý này.”
Nghe vậy, Cố Dục Thành hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thản trên gương mặt.
“Tiếp theo là báo cáo của bộ phận thị trường.”
“Vâng, thưa chủ tịch.”
“Bộ phận thị trường trong quý này…”
“Dừng lại một chút.”
Giám đốc bộ phận thị trường vừa định báo cáo thì bị Cố Dục Thành cắt ngang.
Anh ấy nói sai điều gì ư? Sao trông chủ tịch có vẻ khó chịu vậy? Còn có chút gì đó, ặc, không dễ diễn tả.
Nhưng anh ấy mới chỉ vừa bắt đầu thôi mà...
Giám đốc bộ phận thị trường đang cảm thấy hơi bối rối, thì lại nghe Cố Dục Thành nói: “Buổi báo cáo hôm nay dừng lại tại đây. Ngày mai nộp bản tổng kết công việc cho tôi.”
“Vâng, thưa chủ tịch.”
Hai giám đốc bộ phận rời khỏi phòng, Cố Dục Thành liếc nhìn lại tin nhắn trên điện thoại một lần nữa. Ban đầu định trả lời luôn, nhưng sau một lúc chần chừ, anh quyết định mở khung trò chuyện với Tô Nhuế ra.
[Mấy giờ thì đến?]
Tin nhắn này, không đợi Cố Dục Thành gửi qua, đã nhận được một tin nhắn từ Tô Nhuế.
[Có tiện trả lời điện thoại không?]
[Tiện.]
Tin nhắn của Cố Dục Thành chưa gửi được bao lâu, Tô Nhuế đã gọi điện thoại tới.
“Cố Dục Thành?”
“Ừ.”
“Cô…” Khi nào thì đến.
Cố Dục Thành đang định hỏi câu này, nhưng rồi câu hỏi đến bên môi lại bị đổi thành: “Có chuyện gì không?”
“Lúc nãy tôi đến nhà anh làm khách. Bác gái Dư có nấu canh cho anh, nhờ tôi tiện đường mang qua công ty cho anh. Anh có ở công ty không, có đang rảnh không?”
“Được, tôi biết rồi.”
Dừng lại một chút, Cố Dục Thành thêm một câu: “Tôi ở đây, cô cứ tới đi.”
“À, anh đợi một chút nhé, tầm khoảng 10 phút nữa là tôi đến.”
“Chủ tịch, anh tìm tôi à?” Vương Châu, trợ lý của Cố Dục Thành, bị gọi đến văn phòng chủ tịch bước vào hỏi.
“10 phút sau, Tô Nhuế sẽ thay bà Dư đưa đồ tới." Cố Dục Thành nói.
Nghe vậy, Vương Châu cũng sửng sốt.
“Tô Nhuế, cô Tô?”
“Ừ.”
“Vậy, để tôi xuống đón cô Tô lên?" Vương Châu không chắc lắm hỏi lại.
“Cũng may Nhuế Nhuế là người sáng dạ, chứ nếu chỉ trông mong vào mỗi thằng nhóc Cố Dục Thành này thì... hừ!” Bà Cố giả vờ hừ nhẹ một tiếng.
Về tình yêu, không phải bà Cố không hiểu, chỉ là bà ấy thấy con trai đã hai mươi mấy tuổi rồi, muốn tìm người mình thích, thì nên tìm từ sớm, cần gì phải đợi đến lúc này?
Về phần người của mấy năm trước kia, không quan tâm những người khác nói như thế nào, bà Cố thực sự không tin rằng Cố Dục Thành có thể có mối quan hệ gì với "người kia".
Tóm lại, lấy cái nhìn của một người từng trải của bà Cố, cần phải sớm lo chuyện hôn nhân, nên tìm một người có gia đình, bối cảnh, trình độ giáo dục, nhận thức tương đương, cả hai có tiếng nói chung thì mới là chìa khóa giữ cho hôn nhân bền vững và gia đình hòa thuận.
Về điểm này, bà Cố cảm thấy Tô Nhuế thích hợp hơn bất cứ ai khác.
Chỉ hy vọng lần này, con trai nhà mình biết quý trọng.
Bà Cố lại thầm cảm thán trong lòng một câu.
Bên kia.
Trong phòng làm việc của chủ tịch Cố thị, Cố Dục Thành đang nghe hai giám đốc bộ phận báo cáo công việc.
Thấy màn hình điện thoại di động sáng lên, ánh mắt Cố Dục Thành chuyển lên trên, thấy được tin nhắn của bà Dư.
Tô Nhuế sắp đến?
Ánh mắt dừng lại một lát, Cố Dục Thành theo bản năng nhíu mày.
“Chủ tịch?”
“Tiếp tục đi.”
Cố Dục Thành thu hồi tầm mắt khỏi điện thoại di động, không để ý tới tin nhắn kia nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trên đây là tình hình công tác của bộ phận trong quý này.”
Nghe vậy, Cố Dục Thành hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thản trên gương mặt.
“Tiếp theo là báo cáo của bộ phận thị trường.”
“Vâng, thưa chủ tịch.”
“Bộ phận thị trường trong quý này…”
“Dừng lại một chút.”
Giám đốc bộ phận thị trường vừa định báo cáo thì bị Cố Dục Thành cắt ngang.
Anh ấy nói sai điều gì ư? Sao trông chủ tịch có vẻ khó chịu vậy? Còn có chút gì đó, ặc, không dễ diễn tả.
Nhưng anh ấy mới chỉ vừa bắt đầu thôi mà...
Giám đốc bộ phận thị trường đang cảm thấy hơi bối rối, thì lại nghe Cố Dục Thành nói: “Buổi báo cáo hôm nay dừng lại tại đây. Ngày mai nộp bản tổng kết công việc cho tôi.”
“Vâng, thưa chủ tịch.”
Hai giám đốc bộ phận rời khỏi phòng, Cố Dục Thành liếc nhìn lại tin nhắn trên điện thoại một lần nữa. Ban đầu định trả lời luôn, nhưng sau một lúc chần chừ, anh quyết định mở khung trò chuyện với Tô Nhuế ra.
[Mấy giờ thì đến?]
Tin nhắn này, không đợi Cố Dục Thành gửi qua, đã nhận được một tin nhắn từ Tô Nhuế.
[Có tiện trả lời điện thoại không?]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Tiện.]
Tin nhắn của Cố Dục Thành chưa gửi được bao lâu, Tô Nhuế đã gọi điện thoại tới.
“Cố Dục Thành?”
“Ừ.”
“Cô…” Khi nào thì đến.
Cố Dục Thành đang định hỏi câu này, nhưng rồi câu hỏi đến bên môi lại bị đổi thành: “Có chuyện gì không?”
“Lúc nãy tôi đến nhà anh làm khách. Bác gái Dư có nấu canh cho anh, nhờ tôi tiện đường mang qua công ty cho anh. Anh có ở công ty không, có đang rảnh không?”
“Được, tôi biết rồi.”
Dừng lại một chút, Cố Dục Thành thêm một câu: “Tôi ở đây, cô cứ tới đi.”
“À, anh đợi một chút nhé, tầm khoảng 10 phút nữa là tôi đến.”
“Chủ tịch, anh tìm tôi à?” Vương Châu, trợ lý của Cố Dục Thành, bị gọi đến văn phòng chủ tịch bước vào hỏi.
“10 phút sau, Tô Nhuế sẽ thay bà Dư đưa đồ tới." Cố Dục Thành nói.
Nghe vậy, Vương Châu cũng sửng sốt.
“Tô Nhuế, cô Tô?”
“Ừ.”
“Vậy, để tôi xuống đón cô Tô lên?" Vương Châu không chắc lắm hỏi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro