[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt
Tôi Ở Đây (3)
Hàm Ngư Lão Nhân
2024-10-20 08:58:55
Thật ra, Vương Châu không hiểu rõ suy nghĩ của chủ tịch bọn họ.
Theo quan sát, dường như Cố Dục Thành không có ý định coi Tô Nhuế như người yêu, hay thậm chí là đối tượng để kết hôn trong tương lai.
Nhưng với tư cách là một người đàn ông, Vương Châu có thể nhận ra rằng chủ tịch của họ có sự đối xử khác biệt với Tô Nhuế.
“Được.”
Những lời này của Cố Dục Thành dường như đã phải cân nhắc một lúc lâu mới thốt ra, hoàn toàn khác xa với phong thái quyết đoán và dứt khoát mà anh thể hiện khi đưa ra quyết định một phương án hoặc phủ nhận một hạng mục như thường ngày.
…
Tô Nhuế gặp Cố Dục Thành ở cửa thang máy tầng mười bảy của công ty.
“Anh định ra ngoài à?” Trông thấy Cố Dục Thành bước nhanh đi tới, Tô Nhuế có chút kỳ quái hỏi.
Nhìn bộ dáng người này, có vẻ còn khá gấp gáp.
Tô Nhuế vừa định nói nếu Cố Dục Thành có chuyện muốn ra ngoài, vậy cô sẽ đặt đồ xuống rồi quay về luôn.
Nhưng mới nghĩ xong, Cố Dục Thành đã dừng bước.
“Không ra ngoài.”
“Vậy anh làm gì thế?”
“Không có gì, chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi.” Cố Dục Thành dừng lại vài giây rồi đáp lời Tô Nhuế
Vì chưa hiểu rõ Cố Dục Thành, nên nghe anh nói vậy, Tô Nhuế chỉ gật đầu.
Bên cạnh, Vương Châu – người phụ trách tiếp đón Tô Nhuế, không thể nhịn được mà khẽ cười trộm hai tiếng.
Chủ tịch của họ muốn đi ra ngoài, làm sao người làm trợ lý như anh ấy lại không biết được?
Còn nói là đi ngang qua?
Nực cười, có từng thấy ai đi ngang qua cửa thang máy thế này chưa?
Sợ là chủ tịch...
Vương Châu đang nổi lên tâm tư bà tám thì bất chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Anh ấy nhìn qua, mới phát hiện Cố Dục Thành đang dùng ánh mắt cảnh cáo liếc anh ấy một cái.
Thu hồi ánh nhìn khỏi người Vương Châu, Cố Dục Thành theo bản năng nhìn Tô Nhuế thêm một lần, rồi nhanh chóng rút lại tầm mắt, nói: “Đi thôi, tới văn phòng của tôi.”
Có làm chậm trễ công việc của anh không, Tô Nhuế định khách sáo hỏi câu này, nhưng lời nói đến môi lại ngừng lại.
“Ừ, được.” Cô mỉm cười với Cố Dục Thành, gật đầu đồng ý.
“Chủ tịch, ngày mai có một đoàn khảo sát tới đây, tôi đi chuẩn bị trước nhé?” Một bên, Vương Châu rất thông minh, nhanh chóng tận dụng cơ hội này dò hỏi.
“Ừ.”
“Vậy cái này…” Vương Châu nhấc chiếc hộp đựng canh trong tay lên, ám chỉ.
“Đưa tôi.”
Cố Dục Thành nhận lấy hộp canh, cùng Tô Nhuế tiến về văn phòng mình.
Anh đi trước một bước, còn Tô Nhuế đi theo sau.
Dù là kiếp trước hay khi đã xuyên không đến đây, dáng vóc và chiều cao của cô vẫn không có nhiều thay đổi, với chiều cao 1m69, nói thế nào nhỉ, cũng tạm được coi là một người chân dài đi.
Nhưng khi đi sau lưng Cố Dục Thành, cô lại có chút khó khăn để theo kịp bước chân của anh.
“Cố Dục Thành.”
“Sao thế?” Nghe được giọng nói của Tô Nhuế, Cố Dục Thành sửng sốt, dừng lại, quay đầu lại mới phát hiện Tô Nhuế đã tụt lại phía sau mình vài bước.
“Anh đi chậm một chút.”
“Xin lỗi.”
“Khụ, đi thôi.”
Lần này, Cố Dục Thành cố ý điều chỉnh bước chân chậm hơn.
Nhưng… lại chậm quá mức cần thiết rồi thì phải?
Tô Nhuế thầm lẩm bẩm trong lòng, lại cảm thấy có chút buồn cười.
Cuối cùng, cả hai cũng đến văn phòng chủ tịch.
Văn phòng của Cố Dục Thành giống như tính cách của anh, đơn giản và kín đáo.
Chỉ là, văn phòng hơn 100 mét vuông mà lại đơn giản thế này, liệu có phải là quá trống trải rồi không?
Theo quan sát, dường như Cố Dục Thành không có ý định coi Tô Nhuế như người yêu, hay thậm chí là đối tượng để kết hôn trong tương lai.
Nhưng với tư cách là một người đàn ông, Vương Châu có thể nhận ra rằng chủ tịch của họ có sự đối xử khác biệt với Tô Nhuế.
“Được.”
Những lời này của Cố Dục Thành dường như đã phải cân nhắc một lúc lâu mới thốt ra, hoàn toàn khác xa với phong thái quyết đoán và dứt khoát mà anh thể hiện khi đưa ra quyết định một phương án hoặc phủ nhận một hạng mục như thường ngày.
…
Tô Nhuế gặp Cố Dục Thành ở cửa thang máy tầng mười bảy của công ty.
“Anh định ra ngoài à?” Trông thấy Cố Dục Thành bước nhanh đi tới, Tô Nhuế có chút kỳ quái hỏi.
Nhìn bộ dáng người này, có vẻ còn khá gấp gáp.
Tô Nhuế vừa định nói nếu Cố Dục Thành có chuyện muốn ra ngoài, vậy cô sẽ đặt đồ xuống rồi quay về luôn.
Nhưng mới nghĩ xong, Cố Dục Thành đã dừng bước.
“Không ra ngoài.”
“Vậy anh làm gì thế?”
“Không có gì, chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi.” Cố Dục Thành dừng lại vài giây rồi đáp lời Tô Nhuế
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì chưa hiểu rõ Cố Dục Thành, nên nghe anh nói vậy, Tô Nhuế chỉ gật đầu.
Bên cạnh, Vương Châu – người phụ trách tiếp đón Tô Nhuế, không thể nhịn được mà khẽ cười trộm hai tiếng.
Chủ tịch của họ muốn đi ra ngoài, làm sao người làm trợ lý như anh ấy lại không biết được?
Còn nói là đi ngang qua?
Nực cười, có từng thấy ai đi ngang qua cửa thang máy thế này chưa?
Sợ là chủ tịch...
Vương Châu đang nổi lên tâm tư bà tám thì bất chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Anh ấy nhìn qua, mới phát hiện Cố Dục Thành đang dùng ánh mắt cảnh cáo liếc anh ấy một cái.
Thu hồi ánh nhìn khỏi người Vương Châu, Cố Dục Thành theo bản năng nhìn Tô Nhuế thêm một lần, rồi nhanh chóng rút lại tầm mắt, nói: “Đi thôi, tới văn phòng của tôi.”
Có làm chậm trễ công việc của anh không, Tô Nhuế định khách sáo hỏi câu này, nhưng lời nói đến môi lại ngừng lại.
“Ừ, được.” Cô mỉm cười với Cố Dục Thành, gật đầu đồng ý.
“Chủ tịch, ngày mai có một đoàn khảo sát tới đây, tôi đi chuẩn bị trước nhé?” Một bên, Vương Châu rất thông minh, nhanh chóng tận dụng cơ hội này dò hỏi.
“Ừ.”
“Vậy cái này…” Vương Châu nhấc chiếc hộp đựng canh trong tay lên, ám chỉ.
“Đưa tôi.”
Cố Dục Thành nhận lấy hộp canh, cùng Tô Nhuế tiến về văn phòng mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đi trước một bước, còn Tô Nhuế đi theo sau.
Dù là kiếp trước hay khi đã xuyên không đến đây, dáng vóc và chiều cao của cô vẫn không có nhiều thay đổi, với chiều cao 1m69, nói thế nào nhỉ, cũng tạm được coi là một người chân dài đi.
Nhưng khi đi sau lưng Cố Dục Thành, cô lại có chút khó khăn để theo kịp bước chân của anh.
“Cố Dục Thành.”
“Sao thế?” Nghe được giọng nói của Tô Nhuế, Cố Dục Thành sửng sốt, dừng lại, quay đầu lại mới phát hiện Tô Nhuế đã tụt lại phía sau mình vài bước.
“Anh đi chậm một chút.”
“Xin lỗi.”
“Khụ, đi thôi.”
Lần này, Cố Dục Thành cố ý điều chỉnh bước chân chậm hơn.
Nhưng… lại chậm quá mức cần thiết rồi thì phải?
Tô Nhuế thầm lẩm bẩm trong lòng, lại cảm thấy có chút buồn cười.
Cuối cùng, cả hai cũng đến văn phòng chủ tịch.
Văn phòng của Cố Dục Thành giống như tính cách của anh, đơn giản và kín đáo.
Chỉ là, văn phòng hơn 100 mét vuông mà lại đơn giản thế này, liệu có phải là quá trống trải rồi không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro