Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Bắt Đầu Đánh Đi

2024-12-11 10:59:11

Đoạn Vân Chu dùng một tay ôm lấy Lăng Miểu rồi đạp kiếm bay lên.

Lăng Miểu nhỏ bé, dưới thân hình cao lớn của Đoạn Vân Chu trông chẳng khác nào một món đồ trang trí.

Sau khi hai người rời đi, ba người còn lại cũng lần lượt rời khỏi.

Song Sinh Bí Cảnh là một đại bí cảnh cổ xưa, độ hiếm cực cao và cũng nguy hiểm vô cùng. Dù có tông chủ và các trưởng lão cùng đi thì các đệ tử thân truyền cũng không dám lơ là.

Huyền Tứ phải nhanh chóng vẽ phù và luyện khí, không chỉ lo phần của mình mà còn phải làm cho đồng môn. Trách nhiệm vốn nặng, giờ lại thêm một tiểu sư muội không thể tu luyện, gánh nặng càng thêm nặng nề.

Sau khi rời khỏi chỗ ở của Lăng Miểu, hắn liền vội vã quay về phòng mình, bắt đầu lao đầu vào công việc.

Còn Lâm Thiên Trừng và Bạch Sơ Lạc là kiếm tu, đương nhiên phải tăng cường luyện tập để chuẩn bị cho lần lịch luyện này.

Đoạn Vân Chu dẫn Lăng Miểu đến chỗ Lê Bân, hai người họ đi tìm kiếm tu trưởng lão trong tông để xin chỉ dạy thêm.

Đoạn Vân Chu cưỡi kiếm vô cùng vững vàng, hoàn toàn không như Bạch Sơ Lạc, người bay ẩu khiến Lăng Miểu suýt nôn mấy lần.

Vừa đặt chân xuống đất, mũi chân của Lăng Miểu còn chưa chạm đất, đã nghe thấy một tiếng thét chói tai. Một vật từ trên cao vẽ thành một đường vòng cung đẹp mắt, rơi mạnh xuống ngay cạnh hai người, mặt úp thẳng xuống đất.

Lăng Miểu hoảng sợ, lập tức bám chặt vào người Đoạn Vân Chu.

“Có kẻ tập kích!”

Cái ám khí to đến thế!

Đoạn Vân Chu vẫn điềm tĩnh như chẳng thấy chuyện này lạ lùng gì: “Đó là đệ tử của Lê trưởng lão.”

Thể tu tập trung rèn luyện cơ thể, vậy nên muốn đột phá thì phải nâng cao thể chất, sức chịu đựng, tốc độ, sức mạnh và sự linh hoạt.

Nói đơn giản thì cuộc sống hàng ngày của đệ tử thể tu chính là… ăn đòn.

Tên đệ tử kia bò dậy khỏi mặt đất, khi nhìn thấy Đoạn Vân Chu, hai mắt hắn sáng rỡ, biểu cảm như gặp được cứu tinh: “Đại sư huynh đến rồi!”

Hắn vội vàng lao ra ngoài viện, vừa chạy vừa hét lớn: “Đại sư huynh đã đến huấn luyện rồi, vậy đệ tử xin phép không làm phiền nữa. Sư phụ, đệ tử đi trước đây!”

Ngay sau đó, một cành cây lao chính xác theo hướng hắn bỏ chạy. Một tiếng “bốp” vang lên, tên đệ tử lại bị quật ngã lăn ra đất.

Hắn lập tức bật dậy, kiên quyết không quay đầu, tiếp tục bỏ chạy với tốc độ không giảm.

“Tiểu tử, chạy cũng nhanh đấy.”

Lê Bân hừ lạnh, giọng nói như tiếng chuông đồng, trầm thấp nhưng đầy âm vang mạnh mẽ.

Lăng Miểu nhìn theo bóng dáng kiên quyết của tên đệ tử đang bỏ chạy rồi lại quay sang nhìn Lê Bân, bất giác nuốt nước bọt.

Thân hình Lê Bân cao lớn vạm vỡ, khí tức quanh người như một con mãnh thú.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu muốn nhìn rõ mặt ông ấy, Lăng Miểu phải ngẩng cao đầu.

Lê Bân đứng trước nàng chẳng khác nào một bức tường khổng lồ, bóng của ông ấy bao phủ toàn bộ cơ thể nhỏ bé của nàng.

Thân hình này… đừng nói là tủ hai cánh, phải gọi là… giường đôi!

Nếu đánh nhau với ông ấy…

Một chín, một mười.

Ông ấy một đấm, còn nàng chín suối.

Lê Bân khoanh tay, cúi đầu nhìn Lăng Miểu: “Tiểu nha đầu mà tông chủ mới thu nhận đâu à? Nhìn xa đã thấy vô dụng, nhìn gần càng thấy vô dụng hơn.”

Như một cây giá đỗ, nhỏ xíu như thế này thì làm được gì?

Lê Bân vừa liếc nhìn Lăng Miểu vừa nghĩ đến ngọc giản thông tin mà Thương Ngô gửi đến.

Nói rằng nha đầu này còn bị trúng độc, không thể vận hành linh khí, cứ vận hành là thổ huyết. Thế thì khác gì phế vật đâu?

Lăng Miểu theo phản xạ định cãi lại: ta vô dụng thì liên quan gì đến ông chứ?

Nhưng vừa ngẩng đầu lên…

Cơ bắp trên cánh tay Lê Bân theo động tác khoanh tay phập phồng như muốn khiêu khích. Cơ lưng ông ấy cũng nổi lên đầy uy hiếp.

Trước mặt một chiếc “giường đôi” đầy tính công kích thế này, Lăng Miểu chẳng còn chút can đảm nào.

Nàng yếu ớt lên tiếng: “Xin lỗi, vì quá vô dụng nên làm chướng mắt ngài rồi.”

Giọng điệu nhỏ nhẹ, mang theo chút giọng mũi trẻ con, trông ỉu xìu khiến Lê Bân bất giác bị chọc trúng điểm mềm lòng.

Ông ấy khẽ hắng giọng: “Thôi được rồi, nếu đã không thể sử dụng linh khí, vậy thì trước mắt chúng ta không học chiêu thức. Mục tiêu của hai tháng tới là tập luyện để đến khi vào bí cảnh, thấy người là có thể chạy được, đừng để bị người ta tiện tay đánh chết."

"..."

Lăng Miểu lặng lẽ gật đầu. Tại sao ai cũng lo nàng sẽ bị người ta tiện tay giết mất chứ? Nàng đâu dễ bị hạ gục vậy.

Nhưng mà ai bảo ông ấy có nhiều cơ bắp? Cơ bắp nhiều thì đương nhiên nói gì cũng đúng.

Lê Bân nhướng mày, nói tiếp: "Đầu tiên để ta xem thử thực lực của ngươi thế nào. Ta đếm đến ba, cho ngươi thời gian chuẩn bị, sau đó ta sẽ tấn công, ngươi chỉ cần cố gắng hết sức mà chạy là được."

Lăng Miểu nghiêm túc, tập trung tinh thần.

Nhưng chưa kịp đến "một giây" chuẩn bị, Lê Bân đã trực tiếp tung đòn thẳng vào mặt nàng, lực đạo mạnh đến mức có cả tiếng gió rít lên.

Ông ấy còn chẳng thèm đếm số, thậm chí miệng cũng chưa mở ra!

Lăng Miểu giật mình

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chết tiệt! Lại là đánh lén!

May mà cơ thể nàng phản ứng cực nhanh.

Kiếp trước nàng từng tham gia đấu ngầm, không phải chỉ để trưng cho đẹp. Nành không chỉ nắm vững các kỹ thuật chiến đấu mà còn rất giỏi đọc vị đối thủ. Chỉ cần đối phương vừa ra chiêu, nàng có thể nhanh chóng phán đoán được hướng tấn công.

Lăng Miêu cúi người né cú đấm thẳng của Lê Bân, nàng chống tay xuống đất, xoay người lùi lại, thành công tránh được đòn tấn công đầu tiên.

Thấy tiểu nha đầu trước mặt có thể tránh được đòn đánh lén của mình, trong mắt Lê Bân hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó là sự thích thú.

Ông ấy xoay người, tiếp tục tung chiêu thứ hai, lực đạo mạnh hơn chiêu đầu gấp bội, nhắm thẳng vào Lăng Miểu.

Lăng Miểu chật vật lách sang một bên, tránh được cú đá chí mạng.

Nhưng chưa kịp đứng vững, nàng đã bị một cú quét tay của Lê Bân hất ngã xuống đất.

Nàng nằm đau đớn trên đất hai giây, sau đó tự mình bò dậy.

Dù nàng có thể dự đoán được đường đi của đối phương, tốc độ của Lê Bân lại quá nhanh. Chỉ cần ông ấy nghiêm túc hơn một chút, nàng hoàn toàn không kịp thấy bóng ông ấy đâu chứ huống chi là tránh né.

Lê Bân hài lòng trước phản ứng của Lăng Miểu. Ông ấy bật cười, bước đến nhấc nàng dậy: "Không tệ! Xem ra tiểu nha đầu này cũng có chút căn cơ."

Đoạn Vân Chu đứng một bên cũng kinh ngạc không kém. Vậy mà tiểu sư muội này có thể tránh được hai chiêu đầu, đến chiêu thứ ba mới bị hạ gục.

Phải biết rằng, Lê Bân trưởng lão vốn có thói quen ra tay bất ngờ ngay từ lần đầu gặp. Năm đó lần đầu hắn đến gặp Lê trưởng lão, vì không đề phòng nên bị một chiêu đánh gục ngay lập tức.

Không lẽ có ai đã báo trước với tiểu sư muội rằng Lê trưởng lão sẽ chơi đánh lén sao?

Nhưng dù có biết trước thì việc né tránh được cú đòn của Lê Bân cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nghĩ đến chuyện Lăng Miểu chỉ cần đọc qua đã nắm được tâm pháp tu luyện, trong mắt Đoạn Vân Chu thoáng hiện lên chút nghi hoặc.

Ở giữa sân cát, một vòng tròn lớn được vẽ nguệch ngoạc bằng cành cây.

Lê Bân ném Lăng Miểu lên chiếc ghế bành gần đó rồi chỉ tay vào Đoạn Vân Chu, người đã tự động bước vào vòng.

"Trong lúc đấu không được ra khỏi vòng. Nếu ngươi chạm được vào ta, buổi tập hôm nay sẽ kết thúc sớm. Nếu không thì chuẩn bị ăn đòn cả ngày đi."

Còn về đánh thế nào.

Lê Bân đặc biệt làm mẫu cho Lăng Miểu, trực tiếp dùng Đoạn Vân Chu làm ví dụ.

Hơn nữa, để khích lệ tiểu cô nương, hôm nay Lê Bân ra tay còn "nhiệt tình" hơn bình thường.

Khoảng cách tu vi quá lớn, lúc đầu Đoạn Vân Chu có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng về sau chỉ có thể nằm im chịu trận.

Kết cục thê thảm vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Số ký tự: 0