Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc
Hãy Đấu Với Thi...
2024-12-11 10:59:11
Nghe thấy động tĩnh phát ra từ người đang nằm trên giường, mọi người lập tức vây lại gần.
“Tiểu sư muội, muội tỉnh rồi à?”
Lăng Miểu vừa mở mắt đã thấy mấy cái đầu chen trước mặt, biểu cảm hệt như mấy cái meme buồn cười. Cảnh tượng này còn đáng sợ hơn cả phim kinh dị, khiến nàng chỉ muốn ngất đi lần nữa.
Đoạn Vân Chu nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu tiểu sư muội, bọn ta sẽ không bỏ mặc muội đâu. Vẫn còn thời gian, bọn ta sẽ cố gắng tìm thuốc giải cho muội.”
Bạch Sơ Lạc tiếp lời: “Đúng vậy, tiểu sư muội yên tâm, trước giờ vận may của ta luôn rất tốt, nhất định sẽ tìm được thuốc giải.”
Lâm Thiên Trừng có gương mặt sắc sảo nhưng lúc nào cũng toát lên vẻ chán đời, thản nhiên hỏi: “Nếu giúp tiểu sư muội tìm thuốc giải, liệu có thể giảm bớt khối lượng bài tập thường ngày của tông môn không?”
Trong khi các sư huynh sư tỷ bàn tán rôm rả thì đầu óc của Lăng Miểu lại trôi lơ lửng đâu đó.
Nàng bất giác nhớ lại kiếp trước. Có một lần, vì cố gắng khắc phục một loại virus mà nàng đã cắm đầu làm việc không ăn không ngủ suốt bốn ngày, để rồi ngất xỉu ngay tại công ty.
Khi ấy, nàng tỉnh lại trong bệnh viện, mở mắt ra chỉ thấy trần nhà trắng toát lạnh lẽo.
Lăng Miểu là một cô nhi.
Nàng từng cố gắng tranh đấu như một chú chó liều mạng chỉ để thay đổi vận mệnh của mình.
Đến khi nàng suýt chiến thắng số phận, sắp chạm tay đến một vị trí mà đối với người như nàng vốn là điều không tưởng thì bỗng nhiên bị cuộc đời giáng thêm một đòn ác nghiệt.
Từ đỉnh cao, nàng rơi xuống tận cùng, trở thành một kẻ yếu đuối vô dụng.
Dường như Thiên Đạo đang nhắc nhở nàng rằng, dù nàng có cố gắng vùng vẫy đến đâu cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của số phận.
Nhưng...
Khoé môi Lăng Miểu khẽ cong lên.
Cảm giác tỉnh lại từ cơn hôn mê tỉnh, bên cạnh lại có nhiều người quan tâm như vậy, thật sự rất kỳ lạ mà cũng rất ấm áp.
Nàng hít sâu một hơi rồi ngồi dậy khỏi giường.
Không sao cả.
Dù sao nàng cũng đã mười một tuổi, chỉ còn chưa đến năm năm nữa. Vậy thì... Cứ đấu với Thiên Đạo một trận xem sao.
Thương Ngô chăm chú nhìn nàng. Dáng vẻ bình thản từ trên giường ngồi dậy của Lăng Miểu khiến y không khỏi bất ngờ.
Đứa trẻ này biết mình sống không được bao lâu nhưng vẫn có thể giữ được tâm thái như vậy, thật khiến y khâm phục.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Thương Ngô trầm giọng nói: “Ta sẽ phái người đi điều tra về loại độc ngươi trúng phải.”
“Còn ngươi, hãy chuẩn bị cho đại hội tông môn.”
Giành được vị trí đầu tiên trong đại hội tông môn, sau đó tiến vào Bồng Lai Tiên Đảo, hỏi thăm tung tích giải dược từ sư tổ của Ngô Đạo Tử, đó là lựa chọn tốt nhất hiện tại.
Tuy nhiên, với một cơ thể không thể tu luyện, việc đối đầu với các thiên tài của tông môn khác là điều khó như lên trời.
Nhưng đó là mạng sống của nàng, và nàng phải tự mình nắm lấy từng cơ hội để sống sót.
Lăng Miểu gật đầu: “Đệ tử sẽ cố gắng.”
Thương Ngô hài lòng.
“Vì ngươi không thể tu luyện nên từ nay hãy theo Lê trưởng lão học thể thuật.”
Bạch Sơ Lạc kinh hãi kêu lên: “Lê trưởng lão? Không thể nào! Đây chẳng phải là chơi lớn quá rồi sao? Ngài ấy sẽ đánh chết tiểu sư muội mất!”
Lê Bân là vị trưởng lão thể tu duy nhất của Nguyệt Hoa Tông. Ông ấy thường xuyên đích thân huấn luyện ba đệ tử thân truyền là kiếm tu.
Trong đó chỉ có Đoạn Vân Chu là đủ sức chống đỡ được đôi chút. Còn Lâm Thiên Trừng và Bạch Sơ Lạc khi gặp Lê trưởng lão thì hoàn toàn trở thành bao cát sống.
Ngược lại là Huyền Tứ tỏ ra đồng tình với quyết định của Thương Ngô, gật đầu nói: “Thật ra rèn luyện thể thuật và kỹ năng chạy trốn cho tiểu sư muội là điều cần thiết, để tránh bị người qua đường đánh chết khi đi lịch luyện.”
Lăng Miểu nghẹn lời.
Đánh chết? Quá đáng vừa thôi! Dù sao đi nữa, đánh chết ngay lập tức thì cũng bất lịch sự quá rồi! Nàng đâu phải là gián!
Sau khi hỏi ý kiến của Lăng Miểu, Thương Ngô lập tức dùng ngọc giản liên lạc với Lê trưởng lão, sau đó dặn dò thêm vài câu rồi rời đi.
Sau khi sư tôn đi, mấy người liền ngồi xuống bên giường của Lăng Miểu.
Huyền Tứ hỏi: “Biết mình sống chẳng được bao lâu, muội có cảm giác gì?”
Lăng Miểu thản nhiên đáp: “Không dám nghĩ nhiều.”
Bạch Sơ Lạc an ủi: “Tiểu sư muội, muội phải lạc quan lên! Muội nên biết rằng khi rơi vào tay Lê trưởng lão, việc muội có sống được đến năm mười lăm tuổi để bạo thể hay không vẫn là một ẩn số.”
Lâm Thiên Trừng chậm rãi gật đầu đồng tình: “Đúng thế. Biết đâu trước khi bạo thể muội đã bị đánh chết rồi, vậy thì đỡ lo hơn.”
Lăng Miểu: “Cảm ơn lời an ủi của mọi người. Nghe các huynh tỷ nói, nỗi buồn của ta đã trở nên phức tạp hơn nhiều rồi.”
Bỗng nhiên, Đoạn Vân Chu cau mày: “Cái gì bò ra từ đó vậy?”
Nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn xuống và phát hiện một tiểu hồ ly tròn xoe, lông mềm mại chui ra từ dưới gầm giường. Đôi tai nó dựng thẳng lên, vươn mình duỗi người thoải mái.
“Đây là...”
Đoạn Vân Chu nhìn chằm chằm vào tiểu hồ ly, ánh mắt dừng lại ở đôi tai và chiếc đuôi màu hồng nhạt của nó rồi nghiêm giọng nói: “Đây là hồ yêu?"
Lăng Miểu ngẩn người: "Rõ ràng vậy sao?"
Chỉ nhìn một cái mà nhận ra ngay? Dù sao lúc đầu nàng còn tưởng nó là một con chó.
Đoạn Vân Chu cúi xuống, túm gáy nhấc bổng cái cục bông nhỏ xíu lên, nói: “Trên lớp từng giảng qua, ta cũng đã xem hình minh họa. Con non này giống y như trong sách vẽ.”
Chỉ có điều, trong sách không hề đề cập rằng tai và đuôi của hồ yêu con lại có màu sắc như thế này.
Hồng hồng, nhìn còn khá đáng yêu.
Ban đầu cục bông nhỏ bị Đoạn Vân Chu xách lên cũng thấy thoải mái, nhưng nghe hắn nói nó là hồ yêu, nó lập tức giật mình, ngoạm ngay một phát vào tay hắn.
Đoạn Vân Chu cau mày, ném nó trở lại tay Lăng Miểu.
“Muội lấy nó ở đâu ra thế?”
Lăng Miểu cũng nhíu mày: “Đây là lễ mừng của Lăng Vũ tặng muội.”
Bạch Sơ Lạc nghe thế thì lên tiếng: “Lăng Vũ? Có phải nàng ta nhầm lẫn gì rồi không, nhặt được hồ yêu mà lại tưởng nhầm là chó mang đi tặng muội hả?”
Dù sao lần trước, khi gặp Lăng Vũ trong tiểu bí cảnh, hắn đã cảm thấy có vẻ đầu óc nàng ta không được tỉnh táo cho lắm.
Cục bông nhỏ vừa nghe Đoạn Vân Chu nói nó là hồ yêu đã đủ bất ngờ rồi, giờ lại quay sang nghe Bạch Sơ Lạc bảo nó giống chó, đôi mắt đen láy như hạt đậu của nó trợn to thêm nữa.
Nó nhìn Lăng Miểu không phủ nhận thì càng kinh ngạc hơn.
Không ai lên tiếng bênh vực nó sao? Cả đám hợp sức bắt nạt hồ ly không biết nói à?
Lăng Miểu nhìn về phía Đoạn Vân Chu: “Đại sư huynh, vậy giờ phải làm sao đây?”
Đoạn Vân Chu trầm ngâm vài giây rồi nhún vai: “Nói thế này nhé, thực ra việc dùng yêu thú làm thú cưng cũng không phải không có tiền lệ. Chỉ cần muội đủ mạnh thì sẽ chẳng ai dám ý kiến gì.”
Đây chính là thực tế.
Người trong giới tu chân tôn thờ kẻ mạnh.
Khi ngươi yếu, dù làm gì cũng bị người ta bắt bẻ, chỉ trích.
Nhưng khi ngươi đủ mạnh, mọi hành động của ngươi dù là sai trái cũng sẽ được diễn giải thành: Hắn làm vậy chắc chắn có lý do của hắn.
“Muội hiểu rồi.”
Lăng Miểu lập tức hiểu được hàm ý trong lời nói của Đoạn Vân Chu, liền gật đầu. Quả thực lý lẽ này đặt ở bất cứ nơi đâu cũng đúng.
Nàng cúi nhìn cục bông nhỏ trong tay rồi điềm tĩnh nói: “Xem ra lại có thêm một lý do để ta trở nên mạnh mẽ hơn rồi."
Lăng Miểu chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, nhưng lại suy nghĩ thấu đáo như vậy, khiến các sư huynh sư tỷ không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Lăng Miểu, Đoạn Vân Chu đã nhận ra rằng nàng không giống những đứa trẻ đồng trang lứa. Trên người nàng thiếu đi sự hồn nhiên, vô tư của trẻ con, thay vào đó là vẻ trưởng thành, già dặn hơn tuổi.
Nhưng hắn chỉ nghĩ, có lẽ điều đó liên quan đến tuổi thơ khó khăn mà nàng từng trải qua.
Hắn dịu giọng nói: “Đúng lúc hôm nay ta phải đến tìm Lê trưởng lão để tập luyện thêm. Muội đi cùng ta, nhân tiện ra mắt ngài ấy.”
Lăng Miểu lập tức lấy lại tinh thần, gật đầu đáp: “Được.”
“Tiểu sư muội, muội tỉnh rồi à?”
Lăng Miểu vừa mở mắt đã thấy mấy cái đầu chen trước mặt, biểu cảm hệt như mấy cái meme buồn cười. Cảnh tượng này còn đáng sợ hơn cả phim kinh dị, khiến nàng chỉ muốn ngất đi lần nữa.
Đoạn Vân Chu nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu tiểu sư muội, bọn ta sẽ không bỏ mặc muội đâu. Vẫn còn thời gian, bọn ta sẽ cố gắng tìm thuốc giải cho muội.”
Bạch Sơ Lạc tiếp lời: “Đúng vậy, tiểu sư muội yên tâm, trước giờ vận may của ta luôn rất tốt, nhất định sẽ tìm được thuốc giải.”
Lâm Thiên Trừng có gương mặt sắc sảo nhưng lúc nào cũng toát lên vẻ chán đời, thản nhiên hỏi: “Nếu giúp tiểu sư muội tìm thuốc giải, liệu có thể giảm bớt khối lượng bài tập thường ngày của tông môn không?”
Trong khi các sư huynh sư tỷ bàn tán rôm rả thì đầu óc của Lăng Miểu lại trôi lơ lửng đâu đó.
Nàng bất giác nhớ lại kiếp trước. Có một lần, vì cố gắng khắc phục một loại virus mà nàng đã cắm đầu làm việc không ăn không ngủ suốt bốn ngày, để rồi ngất xỉu ngay tại công ty.
Khi ấy, nàng tỉnh lại trong bệnh viện, mở mắt ra chỉ thấy trần nhà trắng toát lạnh lẽo.
Lăng Miểu là một cô nhi.
Nàng từng cố gắng tranh đấu như một chú chó liều mạng chỉ để thay đổi vận mệnh của mình.
Đến khi nàng suýt chiến thắng số phận, sắp chạm tay đến một vị trí mà đối với người như nàng vốn là điều không tưởng thì bỗng nhiên bị cuộc đời giáng thêm một đòn ác nghiệt.
Từ đỉnh cao, nàng rơi xuống tận cùng, trở thành một kẻ yếu đuối vô dụng.
Dường như Thiên Đạo đang nhắc nhở nàng rằng, dù nàng có cố gắng vùng vẫy đến đâu cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của số phận.
Nhưng...
Khoé môi Lăng Miểu khẽ cong lên.
Cảm giác tỉnh lại từ cơn hôn mê tỉnh, bên cạnh lại có nhiều người quan tâm như vậy, thật sự rất kỳ lạ mà cũng rất ấm áp.
Nàng hít sâu một hơi rồi ngồi dậy khỏi giường.
Không sao cả.
Dù sao nàng cũng đã mười một tuổi, chỉ còn chưa đến năm năm nữa. Vậy thì... Cứ đấu với Thiên Đạo một trận xem sao.
Thương Ngô chăm chú nhìn nàng. Dáng vẻ bình thản từ trên giường ngồi dậy của Lăng Miểu khiến y không khỏi bất ngờ.
Đứa trẻ này biết mình sống không được bao lâu nhưng vẫn có thể giữ được tâm thái như vậy, thật khiến y khâm phục.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Thương Ngô trầm giọng nói: “Ta sẽ phái người đi điều tra về loại độc ngươi trúng phải.”
“Còn ngươi, hãy chuẩn bị cho đại hội tông môn.”
Giành được vị trí đầu tiên trong đại hội tông môn, sau đó tiến vào Bồng Lai Tiên Đảo, hỏi thăm tung tích giải dược từ sư tổ của Ngô Đạo Tử, đó là lựa chọn tốt nhất hiện tại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên, với một cơ thể không thể tu luyện, việc đối đầu với các thiên tài của tông môn khác là điều khó như lên trời.
Nhưng đó là mạng sống của nàng, và nàng phải tự mình nắm lấy từng cơ hội để sống sót.
Lăng Miểu gật đầu: “Đệ tử sẽ cố gắng.”
Thương Ngô hài lòng.
“Vì ngươi không thể tu luyện nên từ nay hãy theo Lê trưởng lão học thể thuật.”
Bạch Sơ Lạc kinh hãi kêu lên: “Lê trưởng lão? Không thể nào! Đây chẳng phải là chơi lớn quá rồi sao? Ngài ấy sẽ đánh chết tiểu sư muội mất!”
Lê Bân là vị trưởng lão thể tu duy nhất của Nguyệt Hoa Tông. Ông ấy thường xuyên đích thân huấn luyện ba đệ tử thân truyền là kiếm tu.
Trong đó chỉ có Đoạn Vân Chu là đủ sức chống đỡ được đôi chút. Còn Lâm Thiên Trừng và Bạch Sơ Lạc khi gặp Lê trưởng lão thì hoàn toàn trở thành bao cát sống.
Ngược lại là Huyền Tứ tỏ ra đồng tình với quyết định của Thương Ngô, gật đầu nói: “Thật ra rèn luyện thể thuật và kỹ năng chạy trốn cho tiểu sư muội là điều cần thiết, để tránh bị người qua đường đánh chết khi đi lịch luyện.”
Lăng Miểu nghẹn lời.
Đánh chết? Quá đáng vừa thôi! Dù sao đi nữa, đánh chết ngay lập tức thì cũng bất lịch sự quá rồi! Nàng đâu phải là gián!
Sau khi hỏi ý kiến của Lăng Miểu, Thương Ngô lập tức dùng ngọc giản liên lạc với Lê trưởng lão, sau đó dặn dò thêm vài câu rồi rời đi.
Sau khi sư tôn đi, mấy người liền ngồi xuống bên giường của Lăng Miểu.
Huyền Tứ hỏi: “Biết mình sống chẳng được bao lâu, muội có cảm giác gì?”
Lăng Miểu thản nhiên đáp: “Không dám nghĩ nhiều.”
Bạch Sơ Lạc an ủi: “Tiểu sư muội, muội phải lạc quan lên! Muội nên biết rằng khi rơi vào tay Lê trưởng lão, việc muội có sống được đến năm mười lăm tuổi để bạo thể hay không vẫn là một ẩn số.”
Lâm Thiên Trừng chậm rãi gật đầu đồng tình: “Đúng thế. Biết đâu trước khi bạo thể muội đã bị đánh chết rồi, vậy thì đỡ lo hơn.”
Lăng Miểu: “Cảm ơn lời an ủi của mọi người. Nghe các huynh tỷ nói, nỗi buồn của ta đã trở nên phức tạp hơn nhiều rồi.”
Bỗng nhiên, Đoạn Vân Chu cau mày: “Cái gì bò ra từ đó vậy?”
Nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn xuống và phát hiện một tiểu hồ ly tròn xoe, lông mềm mại chui ra từ dưới gầm giường. Đôi tai nó dựng thẳng lên, vươn mình duỗi người thoải mái.
“Đây là...”
Đoạn Vân Chu nhìn chằm chằm vào tiểu hồ ly, ánh mắt dừng lại ở đôi tai và chiếc đuôi màu hồng nhạt của nó rồi nghiêm giọng nói: “Đây là hồ yêu?"
Lăng Miểu ngẩn người: "Rõ ràng vậy sao?"
Chỉ nhìn một cái mà nhận ra ngay? Dù sao lúc đầu nàng còn tưởng nó là một con chó.
Đoạn Vân Chu cúi xuống, túm gáy nhấc bổng cái cục bông nhỏ xíu lên, nói: “Trên lớp từng giảng qua, ta cũng đã xem hình minh họa. Con non này giống y như trong sách vẽ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ có điều, trong sách không hề đề cập rằng tai và đuôi của hồ yêu con lại có màu sắc như thế này.
Hồng hồng, nhìn còn khá đáng yêu.
Ban đầu cục bông nhỏ bị Đoạn Vân Chu xách lên cũng thấy thoải mái, nhưng nghe hắn nói nó là hồ yêu, nó lập tức giật mình, ngoạm ngay một phát vào tay hắn.
Đoạn Vân Chu cau mày, ném nó trở lại tay Lăng Miểu.
“Muội lấy nó ở đâu ra thế?”
Lăng Miểu cũng nhíu mày: “Đây là lễ mừng của Lăng Vũ tặng muội.”
Bạch Sơ Lạc nghe thế thì lên tiếng: “Lăng Vũ? Có phải nàng ta nhầm lẫn gì rồi không, nhặt được hồ yêu mà lại tưởng nhầm là chó mang đi tặng muội hả?”
Dù sao lần trước, khi gặp Lăng Vũ trong tiểu bí cảnh, hắn đã cảm thấy có vẻ đầu óc nàng ta không được tỉnh táo cho lắm.
Cục bông nhỏ vừa nghe Đoạn Vân Chu nói nó là hồ yêu đã đủ bất ngờ rồi, giờ lại quay sang nghe Bạch Sơ Lạc bảo nó giống chó, đôi mắt đen láy như hạt đậu của nó trợn to thêm nữa.
Nó nhìn Lăng Miểu không phủ nhận thì càng kinh ngạc hơn.
Không ai lên tiếng bênh vực nó sao? Cả đám hợp sức bắt nạt hồ ly không biết nói à?
Lăng Miểu nhìn về phía Đoạn Vân Chu: “Đại sư huynh, vậy giờ phải làm sao đây?”
Đoạn Vân Chu trầm ngâm vài giây rồi nhún vai: “Nói thế này nhé, thực ra việc dùng yêu thú làm thú cưng cũng không phải không có tiền lệ. Chỉ cần muội đủ mạnh thì sẽ chẳng ai dám ý kiến gì.”
Đây chính là thực tế.
Người trong giới tu chân tôn thờ kẻ mạnh.
Khi ngươi yếu, dù làm gì cũng bị người ta bắt bẻ, chỉ trích.
Nhưng khi ngươi đủ mạnh, mọi hành động của ngươi dù là sai trái cũng sẽ được diễn giải thành: Hắn làm vậy chắc chắn có lý do của hắn.
“Muội hiểu rồi.”
Lăng Miểu lập tức hiểu được hàm ý trong lời nói của Đoạn Vân Chu, liền gật đầu. Quả thực lý lẽ này đặt ở bất cứ nơi đâu cũng đúng.
Nàng cúi nhìn cục bông nhỏ trong tay rồi điềm tĩnh nói: “Xem ra lại có thêm một lý do để ta trở nên mạnh mẽ hơn rồi."
Lăng Miểu chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, nhưng lại suy nghĩ thấu đáo như vậy, khiến các sư huynh sư tỷ không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Lăng Miểu, Đoạn Vân Chu đã nhận ra rằng nàng không giống những đứa trẻ đồng trang lứa. Trên người nàng thiếu đi sự hồn nhiên, vô tư của trẻ con, thay vào đó là vẻ trưởng thành, già dặn hơn tuổi.
Nhưng hắn chỉ nghĩ, có lẽ điều đó liên quan đến tuổi thơ khó khăn mà nàng từng trải qua.
Hắn dịu giọng nói: “Đúng lúc hôm nay ta phải đến tìm Lê trưởng lão để tập luyện thêm. Muội đi cùng ta, nhân tiện ra mắt ngài ấy.”
Lăng Miểu lập tức lấy lại tinh thần, gật đầu đáp: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro