Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc
Trúng Kỳ Độc
2024-12-11 10:59:11
Trải qua cảnh tượng đào linh thạch hôm qua ở đại điện, Đoạn Vân Chu đã thấu hiểu sâu sắc tính cách ham tiền của tiểu sư muội mình. Hắn lấy một túi linh thạch từ trong túi trữ vật ra.
“Đây là năm trăm linh thạch thượng phẩm.”
Quả nhiên ngay giây tiếp theo, Đoạn Vân Chu liền thấy ánh mắt đang có chút mơ màng của Lăng Miểu sáng rực lên.
Hắn bất lực bật cười.
“Nếu trong vòng một tuần muội có thể học thuộc tâm pháp, đồng thời vận hành linh khí vào đan điền thành công thì chỗ linh thạch này sẽ là của muội.”
Lăng Miểu: “Linh thạch hay không linh thạch không quan trọng, chủ yếu là muội yêu thích việc học mà thôi! Đại sư huynh, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ đi!”
Đoạn Vân Chu mỉm cười: “Được.”
Hắn ngồi đối diện Lăng Miểu, nâng hai tay nhỏ bé của nàng đặt vào lòng bàn tay mình.
“Ta sẽ dẫn dắt muội làm quen với tâm pháp một lần. Muội cần cảm nhận kỹ từng giai đoạn của tâm pháp, cũng như cảm giác khi linh khí vận hành trong cơ thể.”
“Vâng!”
Đoạn Vân Chu kiên nhẫn giảng giải từng đoạn nhỏ một cách tỉ mỉ.
Dưới sự hướng dẫn của hắn, Lăng Miểu nhắm mắt lại, cảm nhận dòng linh khí chậm rãi chảy trong cơ thể. Tựa như linh căn của nàng cũng được luồng khí ấm áp này đánh thức, thật kỳ diệu.
Phải mất gần nửa canh giờ, Đoạn Vân Chu mới giảng giải xong một lượt tâm pháp cơ bản.
Hắn nhìn Lăng Miểu thở dài một hơi rồi mở mắt ra: “Tiểu sư muội, muội hiểu được chứ?”
Lăng Miểu gật đầu: “Hiểu, muội đã nhớ hết rồi.”
“Tốt, vậy chúng ta cùng luyện lại từ đầu.”
“Không cần đâu, muội tự mình luyện được, muội đã nhớ hết rồi.”
Đoạn Vân Chu: “?”
Ý gì đây?
Nhớ hết rồi là ý gì?
Mỗi từ hắn đều hiểu, nhưng ghép lại thì hoàn toàn không thông.
Chẳng lẽ ý tiểu sư muội là nàng chỉ nghe một lần đã thuộc lòng tâm pháp?
Không thể nào! Dù thiên phú xuất chúng như hắn, khi học tâm pháp lần đầu tiên cũng phải cùng Thương Ngô lặp đi lặp lại vài lần mới nhớ được.
Còn tiểu sư muội này, từ khi được sư phụ hắn thu nhận, ai cũng nói nàng là một kẻ phế vật không có chút thiên phú.
Tiểu sư muội thiên phú tầm thường mà lại học thuộc tâm pháp chỉ trong một lần? Trên đời không thể có chuyện nghịch lý như vậy!
Trước ánh mắt nghi hoặc của Đoạn Vân Chu, Lăng Miểu cất giọng, nhanh chóng đọc thuộc toàn bộ tâm pháp một lượt.
Đoạn Vân Chu kinh hãi: Có biến thái! Không chắc lắm, phải kiểm tra thêm!
Trước mặt hắn, Lăng Miểu vừa lẩm bẩm tâm pháp, vừa dẫn dắt linh khí vận hành trong cơ thể một cách trôi chảy đến linh căn, để linh khí tưới mát linh căn.
Đoạn Vân Chu choáng váng: !!!
Không ổn! Đúng là có biến thái thật!
Lăng Miểu nhịn cười khi nhìn khuôn mặt thất thần hiếm hoi của Đoạn Vân Chu.
Có vài câu đơn giản như vậy, lại còn được giảng giải kỹ càng, không nhớ ngay từ lần đầu thì nàng cũng không dám tự nhận mình từng thi đại học!
Nói gì thì nói, dù sao kiếp trước nàng cũng là học bá, tốc độ học tập nhanh là kỹ năng cơ bản, biết không?
Quen tay hay việc, lần thứ hai lẩm nhẩm tâm pháp, nàng đã có thể điều khiển linh khí một cách vô cùng thuần thục.
Linh khí chảy khắp cơ thể, cảm giác này lúc đầu rất thoải mái, nhưng chẳng bao lâu, Lăng Miểu đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Linh căn lẽ ra phải trở nên ấm áp dưới dòng linh khí lại bất ngờ trở nên nóng bỏng, hung hãn từ chối sự dung nạp linh khí.
Nàng chưa kịp định thần trước sự bất thường trong cơ thể, toàn thân đã bùng lên một cơn đau nhức cháy bỏng.
Tựa như máu đang chảy ngược lại, mùi máu tanh tràn lên trước khi nàng kịp phản ứng.
Khuôn mặt Lăng Miểu tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất lịm.
____
Ngày đầu tiên nhập tông: Có tiểu viện của riêng mình, có các sư huynh sư tỷ đáng tin cậy.
Ngày thứ hai nhập tông: Chết.
____
Lăng Miểu không biết mình đã hôn mê bao lâu. Khi dần lấy lại ý thức, nàng nghe thấy vài giọng nói vang lên quanh mình.
Dễ nhận ra nhất là giọng điệu nổi bật của Bạch Sơ Lạc.
“Ngô trưởng lão! Quẻ của ngài nói gì? Rốt cuộc tiểu sư muội còn cứu được không?”
Lăng Miểu: ???
Ta đã thổ huyết, các ngươi không gọi đại phu đến chữa trị mà lại kéo một đạo sĩ đến xem bói? Đây là đạo lý gì? Đây là cách hành xử đúng đắn sao!?
Một giọng nói già nua xa lạ cất lên: “Quẻ này rất kỳ lạ. Tiểu cô nương này có cơ duyên của riêng mình, nhưng có nắm bắt được hay không còn phải xem tạo hóa của nó.”
Thương Ngô trầm ngâm: “Ngô trưởng lão, ngài có thể tính ra đại khái cơ duyên của nàng ở đâu không?”
Ngô Đạo Tử: “Quẻ này quá phức tạp, khó mà suy diễn. Nhưng có lẽ sư tổ của ta có thể lý giải. Nếu kết giới của Bồng Lai Tiên Đảo mở ra lần tới, nàng có thể mang tín vật của ta để nhờ sư tổ trợ giúp.”
Nhưng điều này còn tùy thuộc vào việc nàng có đạt tư cách để vào Bồng Lai Tiên Đảo hay không.
Bồng Lai Tiên Đảo là một nơi được Thiên Đạo công nhận, là nơi ẩn náu của không ít ẩn sĩ đại năng chuyên tâm tham ngộ thiên cơ. Nhưng cái giá phải trả cho việc thấu hiểu thiên cơ là bị vĩnh viễn giam cầm tại đảo, không thể phi thăng hay rời đi, dù cuối cùng kết cục là thành tiên hay diệt vong.
Kết giới của Bồng Lai Tiên Đảo chỉ mở ra 5 năm một lần.
Theo quy định, chỉ những tu sĩ có cống hiến xuất sắc cho tu chân giới trong năm năm gần nhất hoặc các đệ tử thân truyền chiến thắng trong đại hội tông môn mới đủ tư cách tiến vào tìm kiếm cơ duyên.
Nhưng...
Ngô Đạo Tử liếc nhìn Đoạn Vân Chu với ánh mắt đầy vẻ khó nói.
Dẫu rằng Đoạn Vân Chu là một thiên tài hiếm có, nhưng nếu phải mang theo một người ngay cả linh khí cũng không vận hành được như Lăng Miểu mà muốn giành hạng nhất trong đại hội tông môn thì thật sự là quá xa vời.
Ý nghĩ của mọi người xung quanh dường như cũng không khác mấy so với Ngô Đạo Tử.
Bạch Sơ Lạc vò đầu đầy bực bội.
“Kỳ quái thật! Ngay cả Lục trưởng lão và Ngô trưởng lão cũng không biết tiểu sư muội trúng phải loại độc gì. Rõ ràng từ nhỏ muội ấy đã ở trong Ly Hỏa Tông, sao lại nhiễm phải thứ kỳ độc này chứ?”
Ngô Đạo Tử nhíu mày, trầm tư một hồi lâu.
“Nếu tình trạng đúng như Vân Chu nói, rằng linh căn của nàng mỗi khi cảm nhận linh khí đều phản kháng thì ta từng nghe qua một lời đồn kỳ lạ trong lúc chu du bên ngoài.”
“Nghe nói ở một hòn đảo ẩn thế, có một công tử thế gia cũng từng trúng loại độc này. Trước khi gia tộc tìm được giải dược, hắn đã không qua khỏi.”
“Vừa tròn mười lăm tuổi, cứ thế bạo thể mà chết.”
“Nếu thực sự là loại độc đó thì tiểu cô nương này chỉ còn lại rất ít thời gian.”
Lăng Miểu nằm đó, thở dài một hơi, cảm giác bất lực xâm chiếm tâm trí nàng.
Ai đó làm ơn đến kết thúc đời ta luôn đi, thật đấy.
Chẳng còn gì đáng để sống nữa.
Khó khăn lắm mới có chút động lực để sống tiếp, vậy mà lại bị dội ngay một gáo nước lạnh.
___
Đã mở khóa kết cục thứ nhất: Mười lăm tuổi bị kẻ ái mộ Lăng Vũ giết, thiêu cháy toàn thân.
Đã mở khóa kết cục thứ hai: Nuôi hồ yêu bị phát hiện, bị xử tử vì tội thông đồng với yêu tộc.
Đã mở khóa kết cục thứ ba: Trúng kỳ độc, tìm giải dược độ khó cấp địa ngục, không có giải dược, mười lăm tuổi bạo thể mà chết.
Vậy là, ta nhất định phải chết sao?
Ta đã làm gì sai?
Chẳng lẽ vì kiếp trước ta hay trèo tường xem Facebook nên bị báo ứng sao?
Thế này thì quá bất công rồi!
“Đây là năm trăm linh thạch thượng phẩm.”
Quả nhiên ngay giây tiếp theo, Đoạn Vân Chu liền thấy ánh mắt đang có chút mơ màng của Lăng Miểu sáng rực lên.
Hắn bất lực bật cười.
“Nếu trong vòng một tuần muội có thể học thuộc tâm pháp, đồng thời vận hành linh khí vào đan điền thành công thì chỗ linh thạch này sẽ là của muội.”
Lăng Miểu: “Linh thạch hay không linh thạch không quan trọng, chủ yếu là muội yêu thích việc học mà thôi! Đại sư huynh, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ đi!”
Đoạn Vân Chu mỉm cười: “Được.”
Hắn ngồi đối diện Lăng Miểu, nâng hai tay nhỏ bé của nàng đặt vào lòng bàn tay mình.
“Ta sẽ dẫn dắt muội làm quen với tâm pháp một lần. Muội cần cảm nhận kỹ từng giai đoạn của tâm pháp, cũng như cảm giác khi linh khí vận hành trong cơ thể.”
“Vâng!”
Đoạn Vân Chu kiên nhẫn giảng giải từng đoạn nhỏ một cách tỉ mỉ.
Dưới sự hướng dẫn của hắn, Lăng Miểu nhắm mắt lại, cảm nhận dòng linh khí chậm rãi chảy trong cơ thể. Tựa như linh căn của nàng cũng được luồng khí ấm áp này đánh thức, thật kỳ diệu.
Phải mất gần nửa canh giờ, Đoạn Vân Chu mới giảng giải xong một lượt tâm pháp cơ bản.
Hắn nhìn Lăng Miểu thở dài một hơi rồi mở mắt ra: “Tiểu sư muội, muội hiểu được chứ?”
Lăng Miểu gật đầu: “Hiểu, muội đã nhớ hết rồi.”
“Tốt, vậy chúng ta cùng luyện lại từ đầu.”
“Không cần đâu, muội tự mình luyện được, muội đã nhớ hết rồi.”
Đoạn Vân Chu: “?”
Ý gì đây?
Nhớ hết rồi là ý gì?
Mỗi từ hắn đều hiểu, nhưng ghép lại thì hoàn toàn không thông.
Chẳng lẽ ý tiểu sư muội là nàng chỉ nghe một lần đã thuộc lòng tâm pháp?
Không thể nào! Dù thiên phú xuất chúng như hắn, khi học tâm pháp lần đầu tiên cũng phải cùng Thương Ngô lặp đi lặp lại vài lần mới nhớ được.
Còn tiểu sư muội này, từ khi được sư phụ hắn thu nhận, ai cũng nói nàng là một kẻ phế vật không có chút thiên phú.
Tiểu sư muội thiên phú tầm thường mà lại học thuộc tâm pháp chỉ trong một lần? Trên đời không thể có chuyện nghịch lý như vậy!
Trước ánh mắt nghi hoặc của Đoạn Vân Chu, Lăng Miểu cất giọng, nhanh chóng đọc thuộc toàn bộ tâm pháp một lượt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đoạn Vân Chu kinh hãi: Có biến thái! Không chắc lắm, phải kiểm tra thêm!
Trước mặt hắn, Lăng Miểu vừa lẩm bẩm tâm pháp, vừa dẫn dắt linh khí vận hành trong cơ thể một cách trôi chảy đến linh căn, để linh khí tưới mát linh căn.
Đoạn Vân Chu choáng váng: !!!
Không ổn! Đúng là có biến thái thật!
Lăng Miểu nhịn cười khi nhìn khuôn mặt thất thần hiếm hoi của Đoạn Vân Chu.
Có vài câu đơn giản như vậy, lại còn được giảng giải kỹ càng, không nhớ ngay từ lần đầu thì nàng cũng không dám tự nhận mình từng thi đại học!
Nói gì thì nói, dù sao kiếp trước nàng cũng là học bá, tốc độ học tập nhanh là kỹ năng cơ bản, biết không?
Quen tay hay việc, lần thứ hai lẩm nhẩm tâm pháp, nàng đã có thể điều khiển linh khí một cách vô cùng thuần thục.
Linh khí chảy khắp cơ thể, cảm giác này lúc đầu rất thoải mái, nhưng chẳng bao lâu, Lăng Miểu đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Linh căn lẽ ra phải trở nên ấm áp dưới dòng linh khí lại bất ngờ trở nên nóng bỏng, hung hãn từ chối sự dung nạp linh khí.
Nàng chưa kịp định thần trước sự bất thường trong cơ thể, toàn thân đã bùng lên một cơn đau nhức cháy bỏng.
Tựa như máu đang chảy ngược lại, mùi máu tanh tràn lên trước khi nàng kịp phản ứng.
Khuôn mặt Lăng Miểu tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất lịm.
____
Ngày đầu tiên nhập tông: Có tiểu viện của riêng mình, có các sư huynh sư tỷ đáng tin cậy.
Ngày thứ hai nhập tông: Chết.
____
Lăng Miểu không biết mình đã hôn mê bao lâu. Khi dần lấy lại ý thức, nàng nghe thấy vài giọng nói vang lên quanh mình.
Dễ nhận ra nhất là giọng điệu nổi bật của Bạch Sơ Lạc.
“Ngô trưởng lão! Quẻ của ngài nói gì? Rốt cuộc tiểu sư muội còn cứu được không?”
Lăng Miểu: ???
Ta đã thổ huyết, các ngươi không gọi đại phu đến chữa trị mà lại kéo một đạo sĩ đến xem bói? Đây là đạo lý gì? Đây là cách hành xử đúng đắn sao!?
Một giọng nói già nua xa lạ cất lên: “Quẻ này rất kỳ lạ. Tiểu cô nương này có cơ duyên của riêng mình, nhưng có nắm bắt được hay không còn phải xem tạo hóa của nó.”
Thương Ngô trầm ngâm: “Ngô trưởng lão, ngài có thể tính ra đại khái cơ duyên của nàng ở đâu không?”
Ngô Đạo Tử: “Quẻ này quá phức tạp, khó mà suy diễn. Nhưng có lẽ sư tổ của ta có thể lý giải. Nếu kết giới của Bồng Lai Tiên Đảo mở ra lần tới, nàng có thể mang tín vật của ta để nhờ sư tổ trợ giúp.”
Nhưng điều này còn tùy thuộc vào việc nàng có đạt tư cách để vào Bồng Lai Tiên Đảo hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bồng Lai Tiên Đảo là một nơi được Thiên Đạo công nhận, là nơi ẩn náu của không ít ẩn sĩ đại năng chuyên tâm tham ngộ thiên cơ. Nhưng cái giá phải trả cho việc thấu hiểu thiên cơ là bị vĩnh viễn giam cầm tại đảo, không thể phi thăng hay rời đi, dù cuối cùng kết cục là thành tiên hay diệt vong.
Kết giới của Bồng Lai Tiên Đảo chỉ mở ra 5 năm một lần.
Theo quy định, chỉ những tu sĩ có cống hiến xuất sắc cho tu chân giới trong năm năm gần nhất hoặc các đệ tử thân truyền chiến thắng trong đại hội tông môn mới đủ tư cách tiến vào tìm kiếm cơ duyên.
Nhưng...
Ngô Đạo Tử liếc nhìn Đoạn Vân Chu với ánh mắt đầy vẻ khó nói.
Dẫu rằng Đoạn Vân Chu là một thiên tài hiếm có, nhưng nếu phải mang theo một người ngay cả linh khí cũng không vận hành được như Lăng Miểu mà muốn giành hạng nhất trong đại hội tông môn thì thật sự là quá xa vời.
Ý nghĩ của mọi người xung quanh dường như cũng không khác mấy so với Ngô Đạo Tử.
Bạch Sơ Lạc vò đầu đầy bực bội.
“Kỳ quái thật! Ngay cả Lục trưởng lão và Ngô trưởng lão cũng không biết tiểu sư muội trúng phải loại độc gì. Rõ ràng từ nhỏ muội ấy đã ở trong Ly Hỏa Tông, sao lại nhiễm phải thứ kỳ độc này chứ?”
Ngô Đạo Tử nhíu mày, trầm tư một hồi lâu.
“Nếu tình trạng đúng như Vân Chu nói, rằng linh căn của nàng mỗi khi cảm nhận linh khí đều phản kháng thì ta từng nghe qua một lời đồn kỳ lạ trong lúc chu du bên ngoài.”
“Nghe nói ở một hòn đảo ẩn thế, có một công tử thế gia cũng từng trúng loại độc này. Trước khi gia tộc tìm được giải dược, hắn đã không qua khỏi.”
“Vừa tròn mười lăm tuổi, cứ thế bạo thể mà chết.”
“Nếu thực sự là loại độc đó thì tiểu cô nương này chỉ còn lại rất ít thời gian.”
Lăng Miểu nằm đó, thở dài một hơi, cảm giác bất lực xâm chiếm tâm trí nàng.
Ai đó làm ơn đến kết thúc đời ta luôn đi, thật đấy.
Chẳng còn gì đáng để sống nữa.
Khó khăn lắm mới có chút động lực để sống tiếp, vậy mà lại bị dội ngay một gáo nước lạnh.
___
Đã mở khóa kết cục thứ nhất: Mười lăm tuổi bị kẻ ái mộ Lăng Vũ giết, thiêu cháy toàn thân.
Đã mở khóa kết cục thứ hai: Nuôi hồ yêu bị phát hiện, bị xử tử vì tội thông đồng với yêu tộc.
Đã mở khóa kết cục thứ ba: Trúng kỳ độc, tìm giải dược độ khó cấp địa ngục, không có giải dược, mười lăm tuổi bạo thể mà chết.
Vậy là, ta nhất định phải chết sao?
Ta đã làm gì sai?
Chẳng lẽ vì kiếp trước ta hay trèo tường xem Facebook nên bị báo ứng sao?
Thế này thì quá bất công rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro