Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Muốn Xem Náo Nh...

2024-12-11 10:59:11

“Tam sư huynh! Rõ ràng ta thích huynh như vậy! Tại sao huynh lại đối xử với ta như thế này? Tại sao huynh lại giúp nàng ta chứ?”

Ôi trời! Ai mà giống như bị ung thư giai đoạn cuối rồi hét lên câu thoại máu chó như vậy?

Khoan đã! Là nàng mà!

Lăng Miểu hoàn toàn sững sờ.

Nàng ngẩng đầu nhìn những người xung quanh mặc y phục giống nhau rồi nuốt nước bọt một cách khó hiểu.

“Đây... là đâu?”

Vừa dứt lời, một lượng ký ức xa lạ ập thẳng vào đầu nàng.

Lăng Miểu lập tức im bặt, ý thức được rằng mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết. Chính là cuốn mà trước đó nàng từng đọc qua vài chương trong khi đang chạy code để giải khuây, nhưng chưa đọc hết.

Bây giờ, nàng trở thành một pháo hôi yếu ớt mang cùng tên cùng họ, Lăng Miểu.

Nàng và nữ chính của nguyên tác, Lăng Vũ, đều là con gái của đại trưởng lão Ly Hỏa Tông.

Nữ chính Lăng Vũ mang khí chất vạn người mê, thu hút mọi sinh vật có nhiễm sắc thể Y. Dàn hậu cung của nàng ta đa dạng cả chủng tộc, chất chồng như núi.

Còn Lăng Miểu, nàng chỉ là muội muội của Lăng Vũ, cũng là một trong những nhân vật đối lập điển hình của sách. Mang căn cốt tạp linh căn hạ phẩm, ngoài việc khỏe ra thì chẳng có tài cán gì.

Nhưng ở tu chân giới, người ta luôn lấy kỹ năng áp chế sức mạnh, thế nên chẳng ai xem việc "sức lực lớn" là một thiên phú.

Trong nguyên tác, không lâu trước đó, có tin đồn rằng trong thôn phát hiện yêu tộc xâm nhập. Đúng lúc Ly Hỏa Tông đang chiêu mộ đệ tử thân truyền mới, chưởng môn bèn ra lệnh, ai tiêu diệt được yêu thú trong thôn sẽ trở thành đệ tử thân truyền.

Kết quả, Lăng Vũ đã xuất sắc giết chết con báo yêu và giành được danh hiệu đệ tử thân truyền, từ đó bắt đầu hành trình tìm bảo vật và thu hút nam nhân.

Còn Lăng Miểu nàng thì bị báo yêu cắn trọng thương, sau đó đổ lỗi cho Lăng Vũ vì không cứu mình kịp thời khiến nàng bị hủy dung. Nàng náo loạn cả đại điện, làm đại trưởng lão mất mặt, bị giáng từ đệ tử nội môn xuống làm đệ tử ngoại môn. Thời điểm đó, tam sư huynh Trình Cẩm Thư mà nàng thầm mến cũng đã bị Lăng Vũ thu hút.

Vì lòng ghen tị, nàng nhiều lần lập kế hãm hại Lăng Vũ, cuối cùng bị những kẻ ái mộ của Lăng Vũ giết chết vào năm 15 tuổi. Nàng bị thiêu sống, chết trong đau đớn.

Bây giờ, thời điểm này chính là khi đội đệ tử nội môn của họ đang đối mặt với báo yêu. Lăng Vũ mười năm tuổi, còn nàng chỉ vừa tròn mười.

Người nàng vừa gào thét chính là Trình Cẩm Thư. Khi báo yêu lao tới, phản ứng đầu tiên của nguyên chủ là chạy đến tìm Trình Cẩm Thư đang đứng cùng Lăng Vũ để tìm kiếm sự bảo vệ. Kết quả, hắn không những nhanh tay bảo vệ Lăng Vũ mà còn tiện chân đá nàng ra ngoài.

Đá rất mạnh! Đến bây giờ mông nàng vẫn còn đau!

Không đúng! Loại nam nhân thiếu tinh tế như vậy có gì đáng để nguyên chủ thầm mến? Mắt của nguyên chủ bị mù à?

“Gào!”



Tiếng gầm vang lên từ phía sau. Lăng Miểu lập tức giật mình, né sang một bên rồi lăn lóc trên mặt đất.

Nàng ngẩng lên, thấy trước mắt là một con báo yêu khổng lồ, đôi mắt nàng không khỏi co lại. Con báo yêu này hoàn toàn không cùng đẳng cấp với loài báo mà nàng từng biết!

Nó lớn gấp sáu lần!

“Gào!”

Báo yêu lại lao tới. Lần này Lăng Miểu đã chuẩn bị kỹ, nàng nhanh chóng né sang một bên, động tác dứt khoát hơn hẳn.

Kiếp trước nàng là một kỹ sư phần mềm cốt lõi tại một tập đoàn xuyên quốc gia hàng đầu. Ban ngày là lập trình viên cấp cao, ban đêm là nữ vương quyền anh tại các sàn đấu ngầm.

Nàng làm nghiên cứu, viết code, đọc sách và đánh quyền, thậm chí còn dậy từ ba giờ sáng để tập thể hình. Là một thiên tài và kẻ cuồng công việc thực thụ.

Vậy mà bây giờ, tất cả thành quả đều tiêu tan chỉ vì nàng xuyên sách. Nàng chỉ muốn tìm góc nào đó mà khóc một trận.

“Gào!”

Tiếng gầm của báo yêu vang lên khiến nàng bừng tỉnh. Nó lại lao tới.

Lăng Miểu bình tĩnh sử dụng thân pháp "Tần Vương quanh cây", khiến báo yêu cắn trúng thân cây bên cạnh, để lại vết cắn sâu hoắm.

Nàng vừa tránh né vừa thầm đặt câu hỏi.

Không phải đây là báo yêu của nữ chính sao? Tại sao lại đuổi theo nàng? Còn những người xung quanh, tại sao không ai ra tay?

Nàng đang đợi nữ chính xuất hiện để tiêu diệt báo yêu, còn bọn họ thì đang đợi cái gì?

Nàng quét mắt nhìn quanh, phát hiện đa số ánh mắt đều mang ý cười châm biếm.

Rồi nàng nhớ ra, vì nàng là tạp linh căn hạ phẩm nhưng lại dựa vào thân phận con gái đại trưởng lão để vào nội môn, thế nên rất nhiều người trong tông môn khinh thường nàng.

Một ngọn lửa âm ỉ bùng lên trong lòng nàng. Được thôi, nếu bọn họ muốn xem náo nhiệt thì nàng sẽ cho họ toại nguyện.

Lăng Vũ nấp sau lưng Trình Cẩm Thư, nhìn cảnh Lăng Miểu bị báo yêu đuổi cho chật vật, nhảy lên nhảy xuống mà trong mắt thoáng qua một tia chế nhạo. Nàng ta không ngờ, Lăng Miểu lại có thể tránh né được lâu như vậy.

Lăng Vũ nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay Trình Cẩm Thư trước mặt, trao cho hắn ánh mắt e lệ đầy cảm kích rồi bước vài bước ra phía trước, đối mặt với báo yêu. Mỗi bước đi của nàng ta dường như đều được cân nhắc kỹ lưỡng, vừa mềm mại, vừa quyến rũ như một đóa hoa lung lay trước gió.

Nàng ta biết rằng chưởng môn và các trưởng lão đang quan sát qua Truyền Ảnh Thạch, vì thế không thể để báo yêu đuổi theo Lăng Miểu mãi mà không ra tay.

Lăng Vũ rút kiếm, dáng vẻ như tiên tử hạ phàm, chuẩn bị tung ra một đòn đẹp mắt để giết chết báo yêu.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó.

"Rầm!"



Một tiếng động vang trời. Báo yêu đột ngột bay vụt qua sát mặt Lăng Vũ, lao thẳng vào gốc cây phía sau, va chạm mạnh đến mức khiến cây cối rung chuyển.

Trong chớp mắt, Lăng Miểu đã chớp lấy cơ hội, nàng bật người lên, tung ra một cú đấm mạnh mẽ, quyền phong sắc bén như xé toạc không khí xung quanh.

Nắm tay nhỏ bé của nàng giáng thẳng vào phần đầu của báo yêu. Làn da trên mặt con báo trong nháy mắt nhăn lại từng lớp. Một giây sau, thân hình to lớn của báo yêu đã bị đánh bay đi, đập mạnh vào gốc cây rồi rơi xuống đất không động đậy.

Nó chết rồi.

Báo yêu bị một cú đấm của Lăng Miểu đánh chết.

Đám người xung quanh đều lặng thinh, nhìn thi thể báo yêu rồi lại nhìn sang Lăng Miểu, người vốn được xem là "phế vật".

Không ai dám tin vào mắt mình.

Ngay cả Lăng Miểu cũng ngẩn người, sững sờ không thốt nên lời.

Nàng chưa từng nghĩ rằng sức lực của mình lại đáng kinh ngạc đến thế.

Ban nãy nàng chỉ định thử tấn công báo yêu xem sao, nhưng ngay khi tung cú đấm, nàng cảm nhận rõ ràng rằng máu trong cơ thể mình như sôi trào, kinh mạch bừng tỉnh, chứa đầy năng lượng và sức mạnh hủy diệt.

Khoan đã, nếu nàng đủ sức đánh chết báo yêu chỉ bằng một cú đấm, vậy thì tại sao lúc trước nàng lại khóc lóc cầu cứu Trình Cẩm Thư? Tại sao phải trốn đông trốn tây lâu như vậy làm gì?

Mọi người đều ngơ ngác, nhưng người đầu tiên phản ứng là Trình Cẩm Thư. Hắn không dám tin, hết nhìn thi thể báo yêu rồi lại quay sang Lăng Miểu. Đôi mắt hắn lóe lên sự tức giận, sau đó lập tức trách mắng:

"Lăng Miểu! Ngươi có biết ngươi vừa làm gì không!?"

Một "phế vật" như nàng, dựa vào đâu mà dám cướp đi con báo yêu vốn thuộc về Lăng Vũ?

Lăng Miểu quay đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt phẫn nộ của Trình Cẩm Thư. Nhưng thứ thu hút ánh nhìn của nàng hơn là gương mặt của Lăng Vũ, người đang đứng cách đó không xa.

Lăng Vũ, nữ chính của câu chuyện, giờ đây đang cầm kiếm, sắc mặt lạnh lùng xen lẫn sự khó chịu. Ánh mắt nàng ta nhìn Lăng Miểu như thể muốn xé xác nàng ra.

Lăng Miểu không nhịn được, liếc thêm vài cái. Phải công nhận rằng, Lăng Vũ đúng là một mỹ nhân hiếm có. Khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ kiều diễm động lòng người. Bộ y phục đỏ rực tôn lên nét kiêu sa khiến nàng ta giống như một đóa phù dung ngạo nghễ giữa hồ.

Không hổ danh là "vạn người mê".

Còn nàng? Một "phế vật" vừa mất đi tất cả, chẳng khác gì một con chó nhỏ đáng thương.

Lăng Miểu nhìn lại bản thân mình, cảm thấy lòng đau như cắt. Hóa ra, điều đáng buồn nhất trên đời không phải là "người chết, tiền còn".

Mà là "người còn, tiền còn", nhưng người và tiền lại không ở cùng một chỗ…

Nàng cảm thấy tâm trạng mình lúc này chẳng khác nào nồi lẩu nấm Vân Nam, vừa hỗn tạp, vừa đầy độc tố.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Số ký tự: 0