Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Nàng Muốn Xuống...

2024-12-11 10:59:11

Trình Cẩm Thư thấy Lăng Miểu mãi không để ý đến mình, lửa giận càng bùng lên. Trước đây Lăng Miểu luôn rụt rè, cẩn thận theo sau hắn, thế mà bây giờ cái đồ vô dụng này cướp báo yêu của Tiểu Vũ cũng thôi đi, lại còn dám lờ hắn đi!

"Lăng Miểu! Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi bị điếc hay sao mà không trả lời?"

Lăng Miểu thu lại ánh mắt, lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi đang sủa cái gì đấy?"

"Ngươi!"

Trình Cẩm Thư nghẹn lời giọng bất giác cao hơn: "Ngươi nghĩ ngươi làm vậy thì ta sẽ nhìn ngươi thêm một lần sao? Ngươi tưởng giết yêu báo bằng cái trò hạ lưu đó thì có thể cướp được vị trí đệ tử thân truyền của Tiểu Vũ sư muội sao?"

"Chẳng ai tranh với nàng ta cả, mang theo cái đám vô dụng của ngươi biến đi chỗ khác."

Lăng Miểu cười khẩy: "Lâu như thế mà vẫn không xử lý nổi một con báo yêu, cuối còn phải để ta ra tay, ta thấy hai người các ngươi đúng là vô dụng cả đôi."

Trình Cẩm Thư trợn mắt nhìn, môi run lên nhưng lại không nói nổi câu nào. Vừa rồi, đúng là hắn và Lăng Vũ đứng đó chẳng động tay động chân gì, vì chỉ muốn nhìn Lăng Miểu xấu mặt. Ai mà ngờ được Lăng Miểu lại thực sự giết được báo yêu.

Hơn nữa, Lăng Miểu trở nên sắc sảo, miệng lưỡi bén nhọn như thế này từ bao giờ?

Thấy Trình Cẩm Thư và Lăng Miểu không còn cãi nhau nữa, ánh mắt của các đệ tử đồng loạt dồn về phía Lăng Vũ.

"Tiểu Vũ sư tỷ, chuyện này là thế nào..."

Ai mà không biết, Lăng Vũ là đệ tử được cưng chiều nhất trong tông môn. Dù chỉ là đệ tử nội môn, tài nguyên nàng ta nhận được thậm chí còn vượt qua cả đệ tử thân truyền. Nàng ta cũng rất xuất sắc, mới mười lăm tuổi đã đạt đến Trúc Cơ trung kỳ.

Nhiệm vụ lần này vốn dĩ chỉ là để Lăng Vũ lấy lệ. Ai cũng hiểu ngầm rằng người giết báo yêu và giành lấy vị trí đệ tử thân truyền chắc chắn là Lăng Vũ.

Ai mà ngờ được Lăng Miểu, cái đồ vô dụng này lại đột nhiên làm nên chuyện.

"..."

Hai tay bên hông Lăng Vũ siết chặt thành nắm đấm. Nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng Lăng Miểu có thể giết được báo yêu. Nàng ta để mặc cho báo yêu tấn công Lăng Miểu, chẳng qua là vì nàng ta không thích có kẻ so sánh cái đồ vô dụng ấy với thiên tài như nàng ta, nên nhân cơ hội này muốn dạy dỗ Lăng Miểu một bài học.

Nhưng giờ đây, thấy Lăng Miểu ra tay giết báo yêu, nàng ta bất giác hoảng loạn, trong mắt thoáng hiện vẻ lúng túng. Khuôn mặt nàng ta đỏ lên, đôi mắt bắt đầu ngấn nước.

Trình Cẩm Thư thấy thế, lòng xót xa vô cùng.

"Tiểu Vũ sư muội, đừng buồn! Chúng ta trở về tông môn, chưởng môn và các trưởng lão nhất định sẽ làm rõ mọi chuyện, không để muội phải chịu ấm ức!"

Lăng Vũ khẽ gật đầu, nhưng hàm răng vẫn nghiến chặt. Trong lòng nàng ta thầm nghĩ, chẳng lẽ cái đồ vô dụng Lăng Miểu này ẩn nhẫn bấy lâu nay là để hôm nay tranh vị trí đệ tử thân truyền với nàng ta sao? Tại sao trước đây nàng ta lại không nhận ra, muội muội này của nàng ta lại nham hiểm đến vậy?

Tuy nhiên bên ngoài, Lăng Vũ vẫn nở nụ cười cảm kích với Trình Cẩm Thư.

"Nhị sư huynh đừng nói vậy. Miểu Miểu là muội muội của muội, nếu vị trí đệ tử thân truyền rơi vào tay muội ấy, muội cũng rất vui mừng."

Ánh mắt Trình Cẩm Thư đầy thương cảm: "Tiểu Vũ, cái đồ vô dụng ấy không xứng với vị trí đệ tử thân truyền, muội quá tốt bụng rồi."



Nói xong, một nhóm đệ tử do Trình Cẩm Thư dẫn đầu liền cưỡi kiếm bay đi.

Lăng Miểu không biết ngự kiếm, chỉ có thể cùng những người còn lại đi bộ về tông môn.

Nàng lững thững đi cuối đội ngũ, vừa đi vừa suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy không ổn.

Rõ ràng xung quanh có rất nhiều người, không lý nào báo yêu chỉ đuổi theo mỗi mình nàng.

Nó muốn gì ở nàng? Thích nàng trẻ tuổi? Hay nghĩ nàng không tắm rửa?

Lăng Miểu sờ soạng khắp người, cuối cùng tháo chiếc túi gấm đeo bên hông xuống. Đây là thứ duy nhất trên người nàng có thể gọi là "khả nghi".

Sau khi ngửi thử, đôi mày Lăng Miểu cau lại.

Mùi này là…

Bạc hà mèo!

À không, là cỏ mèo!

Nàng nhớ ra rồi, chiếc túi gấm này là do Lăng Vũ tặng nàng trước khi lên đường, nói rằng đó là bùa bình an nàng ta đặc biệt xin cho nàng.

Hóa ra trong nguyên tác, chuyện Lăng Miểu bị yêu báo tấn công là như thế này đây.

Lăng Miểu cười lạnh trong lòng. Hóa ra, nữ chính mềm mại ngọt ngào kia cũng không hoàn toàn vô hại như nàng thấy. Nhưng nàng không ngu ngốc đến mức vạch trần Lăng Vũ ngay lúc này. Với hoàn cảnh hiện tại, e rằng chẳng ai tin nàng.

Còn Trình Cẩm Thư, người được giao nhiệm vụ dẫn đội lần này, chẳng những không bảo vệ nàng khi bị báo yêu tấn công mà còn vì sợ nàng làm liên lụy đến Lăng Vũ mà đá nàng một cú.

Đối với hành động đó, nàng chỉ muốn "tặng" hắn điểm 9 vì độ "6" đã vượt giới hạn.

Vừa về đến tông môn, ngọc giản liền thông báo tất cả đệ tử phải tập trung tại đại điện. Đoàn người lập tức đổi hướng, Lăng Miểu lặng lẽ đi theo, vừa đi vừa nghĩ kế sách đối phó.

"Ha ha, nhìn bộ dạng nàng ta kìa, ngơ ngác ngốc nghếch như một đứa ngớ ngẩn."

"Đúng thế thật."

Lăng Miểu khựng lại, nhìn về phía hai người đang bàn tán.

"Không biết mình là cái thứ gì sao? Một kẻ vô dụng, trở thành đệ tử nội môn là nhờ đi cửa sau của Đại trưởng lão, giờ còn dám tranh vị trí thân truyền với Tiểu Vũ sư tỷ."

"Thương Tiểu Vũ sư tỷ quá, vừa rồi tỷ ấy đỏ cả mắt, cái đồ tiện nhân này, sao lại dám làm vậy chứ!"

Lăng Miểu: "…"

Cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Loại ngu ngốc thích nói xấu người khác trước mặt họ!

Lăng Miểu đảo mắt một cái rồi nhanh chóng bước đến trước mặt hai người, giơ cao chiếc túi gấm kia lên.



"Bùa bình an tỷ tỷ tặng ta chẳng hiệu quả chút nào. Ta phải vứt nó đi!"

Hai người kia ngẩn ra, không ngờ Lăng Miểu lại đột nhiên hành động như vậy.

Một người phản ứng trước, lớn tiếng quát: "Đúng là đồ không biết điều! Dám vứt đồ tỷ tỷ ngươi tặng!"

Lăng Miểu nhận ra hắn tên Tiết Sâm, một kẻ cuồng nhiệt sùng bái Lăng Vũ.

Nàng đưa chiếc túi gấm đến gần hắn.

"Ồ? Vậy ngươi có muốn không?"

"Muốn..."

Hắn nhìn chằm chằm, biểu cảm ngờ nghệch.

"Vậy đưa ta hai viên linh thạch trung phẩm."

Tiết Sâm trợn tròn mắt: "Ngươi đúng là mặt dày, còn dám đòi tiền. Không sợ tỷ tỷ ngươi biết sẽ đau lòng sao?"

"Ta trả ba viên trung phẩm, bán cho ta đi."

Một người bên cạnh lên tiếng.

Tiết Sâm sững sờ, theo phản xạ hét lên: "Năm viên, không thể nhiều hơn!"

"Mười viên."

Một đệ tử khác từ xa bước đến.

Lăng Miểu liếc mắt nhìn hắn: "Không bán cho kẻ chưa từng mắng ta."

"Hả?"

"Ý ta là, ta chỉ muốn để vật này đến tay người có duyên."

Lăng Miểu lập tức sửa lời, đẩy chiếc túi gấm vào tay Tiết Sâm rồi lấy năm viên linh thạch trung phẩm, còn tốt bụng nhắc nhở hắn:

"Tỷ tỷ ta nói, bùa bình an này rất hiệu quả khi gặp báo yêu đó."

Tiết Sâm không đáp, chỉ vui vẻ cất chiếc túi gấm đi.

Lăng Miểu cũng vui vẻ cất linh thạch vào túi mình.

Trên đường về, nàng nghĩ, tông môn này đúng là toàn bọn ngốc, nàng muốn xuống núi! Nàng không thể sống chung với nữ chính và đám hậu cung của nàng ta nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Số ký tự: 0