Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Chỉ Với Ba Câu...

2024-12-11 10:59:11

Đại điện của Ly Hỏa Tông uy nghiêm trang trọng, từ xa đã có thể nhìn thấy mái điện được mạ vàng lấp lánh.

Lăng Miểu theo đoàn người bước vào đại điện, vừa định hòa vào dòng người rẽ sang hai bên thì một luồng uy áp mạnh mẽ đã ép chặt lên người nàng, ghìm chặt nàng đứng yên tại chỗ.

Nàng ngẩng đầu lên, thấy cha mình, chính là vị đại trưởng lão trong miệng mọi người đang lạnh lùng đứng ở giữa đại điện nhìn chằm chằm vào nàng.

Phía sau ông là Lăng Vũ cùng đám đệ tử, còn vị tông chủ đang ngồi trên đại điện cũng nhìn nàng với ánh mắt lạnh lẽo và đầy giận dữ.

Nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị uy áp của đại trưởng lão đã ập mạnh xuống người.

Lăng Miểu chỉ cảm thấy áp lực quanh mình tăng lên đột ngột, đầu gối khuỵu xuống rồi ngã quỵ xuống đất không cách nào chống cự.

Chênh lệch tu vi quá lớn, nàng hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.

Lúc này, khi Lăng Miểu còn chưa kịp nói lời nào, Lăng Vũ đã bước lên trước, nhẹ nhàng hành lễ với tông chủ Tư Đồ Triển ở phía trên.

“Thưa tông chủ, thưa phụ thân, xin hai người đừng làm khó muội muội vì con.”

“Muội ấy vẫn còn nhỏ, tâm trí chưa trưởng thành, thấy thích cái gì thì muốn cướp cũng là chuyện thường tình.”

“Lăng Vũ tự biết bản thân không đủ năng lực, nguyện nhường lại vị trí đệ tử thân truyền cho muội muội. Lần tuyển chọn sau, Lăng Vũ nhất định sẽ cố gắng hơn!”

Lăng Vũ vừa dứt lời, Lăng Miểu liền cảm nhận được ánh mắt mọi người trong điện nhìn mình ngày càng giận dữ.

Kỳ diệu thật! Không hổ là nữ chính, chỉ với ba câu nói đã khiến tất cả nam nhân biến thành kẻ ngốc vì nàng ta.

Lăng Miểu nghĩ, nàng quả thực không thể ở lại đây thêm nữa.

Theo nguyên tác, hôm nay nàng sẽ bị giáng xuống làm đệ tử ngoại môn.

Lăng Miểu cúi mắt, âm thầm suy nghĩ làm cách nào để bị đuổi thẳng ra khỏi tông môn. Hiện giờ rời khỏi Ly Hỏa Tông là an toàn nhất đối với nàng.

Đại trưởng lão không nhận ra nàng đang thất thần, chỉ lạnh lùng nói: “Lăng Miểu, ngươi biết mình sai ở đâu chưa?”

Nghe vậy, Lăng Miểu cười nhạt. Đúng là đến mức phi lý hết chỗ nói.

“Sai cái gì cơ? Chỉ vì ta giết chết báo yêu sao?”



Trình Cẩm Thư nghe xong bật cười chế giễu: “Ngươi vào tới đại điện rồi mà còn dám nói báo yêu đó là do ngươi giết sao?”

Lăng Miểu: “Ồ, thì ra không phải ta giết hả? Vậy là ta nhớ nhầm rồi, xin lỗi nhé.”

Trình Cẩm Thư: “...”

Đệ tử thứ tư, Bạch Cảnh đứng bên cạnh lên tiếng: “Sư phụ, trước đó đệ tử có xem lại từ truyền ảnh thạch thì thấy con báo yêu đó hẳn là đã bị trọng thương. Nếu không, chỉ bằng một phế vật như Lăng Miểu thì sao có thể hạ gục nó chỉ với một đòn được?”

Trình Cẩm Thư lập tức tán đồng: “Đúng vậy, ta có thể làm chứng. Báo yêu đó vốn đã sắp chết. Tất cả là lỗi của ta, vì lo Lăng Vũ sư muội bị thương nên ta phải chắn trước bảo vệ nàng, để phế vật này có cơ hội ra tay.”

Hắn bước lên hành lễ trước tông chủ: “Sư phụ, tất cả là lỗi của đệ tử khiến Lăng Vũ sư muội bỏ lỡ cơ hội. Đệ tử nguyện nhường vị trí đệ tử thân truyền cho sư muội để chuộc lỗi.”

Lăng Miểu nhướn mày.

Quá tuyệt vời! Hắn nói cảm động đến mức nếu không phải nàng đang quỳ dưới đất, không phải ở đây không có ghế thì chắc nàng đã quay người vỗ tay rồi!

“Cẩm Thư, ngươi có lòng thật, nhưng không cần phải làm vậy.”

Đại trưởng lão an ủi vỗ vai Trình Cẩm Thư, nhưng ánh mắt khi quay lại nhìn Lăng Miểu thì lạnh lùng trở lại.

“Lăng Miểu, tuy báo yêu là ngươi giết, nhưng chắc chắn nó đã bị trọng thương từ trước. Hơn nữa, ngươi cũng tự biết mình không xứng với vị trí đệ tử thân truyền này.”

Ông ta lạnh lùng nhìn Lăng Miểu: “Ngươi có tự nguyện nhường vị trí này cho Lăng Vũ không?”

Mọi người đã ngầm hiểu vị trí này phải là của Lăng Vũ, nhưng dù sao Ly Hỏa Tông cũng là chính đạo, quy tắc là do họ đặt ra, nên cũng phải để Lăng Miểu tự mình nói ra. Có như vậy, Lăng Vũ mới đường đường chính chính nhận lấy vị trí.

Từ nhỏ, Lăng Miểu vốn nhát gan nên hỏi nàng cũng chỉ là hình thức mà thôi.

Lăng Miểu nhướn mày: “Ta không đồng ý.”

Nghe lời nàng, tất cả mọi người trong điện đều sững sờ.

Từ nhỏ đến lớn Lăng Miểu luôn trầm lặng, hôm nay lại dám cãi lại?

Ánh mắt mọi người càng lạnh hơn. Quả nhiên phế vật này đang mơ tưởng đến vị trí đệ tử thân truyền!



Giọng đại trưởng lão bỗng trở nên lạnh lùng: “Ngươi vừa nói gì?”

Lăng Miểu hừ một tiếng: “Ta nói ta không nhường. Vị trí đệ tử thân truyền này nhất định là của ta.”

Tông chủ Tư Đồ Triển phía sau đại trưởng lão bật cười lạnh lùng: “Đệ tử thân truyền không thể là một phế vật linh căn hạ phẩm.”

Lăng Miểu cũng cười lạnh đáp lại: “Chơi không được thì đừng đặt ra mấy cái quy tắc vô dụng đó. Nếu hôm nay người giành được vị trí này không phải là ta mà là đệ tử nội môn khác, các người cũng sẽ ép buộc họ nhường cho Lăng Vũ như thế này sao? Hay chỉ vì ta mới mười tuổi, còn ở giai đoạn Luyện Khí sơ kỳ nên dễ bắt nạt hơn?”

“Người muốn cho Lăng Vũ thì cứ cho thẳng. Đừng ra vẻ đặt quy tắc công bằng rồi lật lọng như thế này. Xin hỏi, hành động đó chẳng phải là ‘dám làm nhưng không dám nhận’ hay sao?”

Lời nói của Lăng Miểu khiến nhiều đệ tử trong điện cảm thấy khó chịu.

Đúng vậy, nếu hôm nay người bị cướp mất vị trí không phải là Lăng Miểu mà là bọn họ thì chắc chắn bọn họ cũng không cam lòng.

Cùng là đệ tử nội môn, tại sao tài nguyên của Lăng Vũ lại gấp nghìn lần so với họ? Nếu bọn họ cũng được như vậy, chẳng lẽ lại không thể Trúc Cơ ở tuổi mười lăm sao? Tất cả chỉ vì nàng ta là con gái của đại trưởng lão.

Tư Đồ Triển là tông chủ, xưa nay hiếm khi bị ai cãi lại, huống hồ người đó chỉ là một đứa trẻ mười tuổi. Cơn giận của ông ta như bùng phát.

“Đồ hỗn láo!”

Tư Đồ Triển quát lớn, uy áp dữ dội ập thẳng về phía Lăng Miểu, khiến nàng bị hất văng vào một cây cột gần đó.

Một ngụm máu tanh ngọt dâng lên trong cổ họng, Lăng Miểu cười nhạt, đững vững lại rồi dùng lưỡi liếm sạch vết máu trên môi, trong lòng đầy phẫn nộ.

“Xin lỗi nhé, ta là người thà chết chứ không chịu khuất phục. Nếu giỏi thì giết ta đi. Để xem hôm nay một lão già trăm tuổi như ông có dám ra tay giết một đứa trẻ mười tuổi để giúp Lăng Vũ đoạt lấy vị trí đệ tử thân truyền hay không.”

Nàng không chút sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt Tư Đồ Triển: “Cái gì của ta thì là của ta. Nếu muốn cướp thì cứ trục xuất ta ra khỏi tông môn.”

Dù sao nàng cũng có ý định bị đuổi khỏi tông môn, nhưng bản tính nàng không thể nào chịu nhục.

Những đệ tử xung quanh đều bị chấn động.

Lần đầu tiên họ thấy có người dám trực tiếp đối đầu với tông chủ, mà lại là người họ luôn khinh thường, Lăng Miểu!

Lúc này, Trình Cẩm Thư cảm thấy trong lòng vô cùng phức tạp.

Hắn đoán rằng Lăng Miểu làm vậy vì không chịu nổi việc hắn si mê Lăng Vũ. Nhưng một kẻ linh căn hạ phẩm như nàng, thật sự không nên tự rước nhục.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Số ký tự: 0