Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc
Vận Mệnh Phải N...
2024-12-11 10:59:11
Buổi yến tiệc tiếp tục diễn ra, sau khi đã ăn uống no đủ, cuối cùng thì các trưởng lão và tông chủ cũng thảo luận xong những vấn đề liên quan đến lần lịch luyện ở Song Sinh Bí Cảnh sắp tới.
Đến lúc này, lễ thu nhận đệ tử mới chính thức bắt đầu.
Dưới sự nhắc nhở của vị chấp sự, Lăng Miểu đứng dậy, bước lên phía trước.
“Đệ tử Lăng Miểu, bái kiến sư tôn!”
Lăng Miểu ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu, hành lễ bái sư. Nàng quỳ trên sàn nhà lát đầy linh thạch cực phẩm tuyệt hảo, đôi tay chạm vào mấy viên linh thạch, ánh mắt càng trở nên thành kính.
Hành lễ xong, nàng đứng dậy. Một đệ tử bước tới bưng trà bái sư qua cho nàng.
Lăng Miểu nâng tách trà lên, kính cẩn dâng cho Thương Ngô.
Các trưởng lão ngồi cạnh Thương Ngô đều chăm chú nhìn Lăng Miểu. Ánh mắt của họ không mang ác ý, nhưng đầy phức tạp.
Việc Thương Ngô nhận Lăng Miểu làm đồ đệ khiến họ cảm thấy khó hiểu, nhưng Thương Ngô là tông chủ, không ai có thể can thiệp vào quyết định của y.
Dưới ánh mắt của mọi người, Thương Ngô nhận lấy tách trà, uống một ngụm, sau đó nhẹ nhàng đặt sang một bên. Y lấy một cây trâm từ trong Tu Di giới ra, trao cho Lăng Miểu.
“Cây trâm này tên là Vân Giải Ảnh Thứ. Nếu biết dùng, nó sẽ là một món ám khí không tồi. Nhưng cách sử dụng thế nào, phải do ngươi tự mình khám phá.”
Cây trâm này không giống những cây trâm thẳng tắp thông thường mà cong thành một đường cung, đuôi trâm sắc nhọn, đầu trâm gắn một bông sen nhỏ thoạt nhìn vô hại, nhưng lại ẩn chứa sát khí ngầm.
Ánh mắt Lăng Miểu sáng lên, nành cung kính hai tay đón lấy cây trâm, cố kìm nén sự vui sướng trong lòng rồi lập tức quỳ xuống cảm tạ sư ân.
Khi thấy món lễ vật Thương Ngô trao cho Lăng Miểu, mọi người xung quanh đều sững sờ.
Vân Giải Ảnh Thứ! Đó là một pháp khí nằm trong số ba mươi linh khí mạnh nhất!
Một món bảo vật như thế lại được trao đi nhẹ nhàng như vậy, đủ thấy Thương Ngô thực sự rất coi trọng tiểu đồ đệ này. Nhưng rốt cuộc nàng có điểm gì đặc biệt?
Bên phía đệ tử Ly Hỏa Tông, Lăng Vũ ngồi đó, hai tay nắm chặt váy dưới bàn, siết đến nỗi các khớp trắng bệch.
Nàng ta nghiến răng, lòng ghen ghét sục sôi không cách nào kiềm chế được.
Cho đến giờ, nàng ta vẫn còn chưa biết khi nào mình mới được tổ chức lễ bái sư, vậy mà một kẻ phế vật như Lăng Miểu đã nhận được một món lễ vật quý giá trong lễ thu nhận đồ đệ của Nguyệt Hoa Tông, thu hút toàn bộ ánh nhìn.
Sự nhục nhã này, ngày sau nàng ta nhất định phải trả lại gấp bội!
Ở bên này, sau khi tạ ơn sư phụ xong, Lăng Miểu cẩn thận cất cây Vân Giải Ảnh Thứ đi rồi ngẩng đầu, nở một nụ cười rực rỡ với Thương Ngô.
Thương Ngô nhìn vẻ rạng rỡ ngây thơ của tiểu đồ đệ, ánh mắt cũng dịu dàng đi mấy phần, y nhẹ nhàng nói:
“Đi dâng trà cho các sư huynh sư tỷ của ngươi.”
Lăng Miểu gật đầu: “Dạ, sư tôn.”
Dáng vẻ nhỏ nhắn của nàng khi nâng trà trông vô cùng đáng yêu.
Đoạn Vân Chu nhận trà, mỉm cười rồi đáp lại một tiếng cảm ơn.
Huyền Tứ cầm tách trà, nhớ lại dáng vẻ bụi bặm của Lăng Miểu trước đây, không khỏi cảm thán: Quả nhiên người đẹp vì lụa. Hắn thầm nhủ, có dịp rảnh phải tìm vài bộ váy đẹp cho tiểu sư muội mới được.
Lâm Thiên Trừng động tác gọn gàng dứt khoát, uống trà xong cũng chẳng nói chẳng rằng, bộ dạng như chỉ muốn kết thúc sớm cho xong.
Còn Bạch Sơ Lạc, từ một tiểu sư đệ tầng chót kim tự tháp bỗng dưng thăng cấp thành sư huynh, cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Vì thế, hắn bày vẻ ta đây, cố tình chần chừ không chịu nhận trà. Cho đến khi bị Lâm Thiên Trừng dùng chuôi kiếm gõ một cái lên đầu, hắn mới sụt sịt bất mãn, ngoan ngoãn nhận lấy.
Dâng trà xong, Lăng Miểu lập tức trở lại chỗ ngồi của mình. Nàng lấy cây Vân Giải Ảnh Thứ ra, chăm chú ngắm nghía, ánh mắt sáng lấp lánh không hề giấu giếm.
Huyền Tứ nhìn bộ dạng ngây thơ này của nàng, đang định trêu chọc thì lập tức cứng họng.
Trước ánh mắt chứng kiến của mọi người, Lăng Miểu nâng cây trâm lên cao, tập trung sức lực, nhắm ngay khe hở giữa các viên linh thạch trên sàn, dùng đuôi nhọn của trâm mà cạy lên một viên!
“Đúng vậy, vận mệnh phải nắm trong tay mình!”
Nàng đặt viên linh thạch vừa cạy được vào túi trữ vật, sau đó lại tiếp tục nhắm đến viên tiếp theo.
Nàng chọn cạy những viên xung quanh chỗ ngồi của mình. Đại điện rộng rãi nên chỗ ngồi cách nhau khá xa, vì vậy người chú ý đến hành động này của nàng cũng không nhiều.
Nhưng tất cả những ai nhìn thấy đều im lặng.
Đoạn Vân Chu, Huyền Tứ, Lâm Thiên Trừng, Bạch Sơ Lạc: “…”
Thương Ngô: “…”
Tay cầm tách trà của y siết chặt, gân xanh trên cổ tay nổi lên.
Rốt cuộc ta đã nhận cái thứ gì về làm đồ đệ thế này…
Còn cây Vân Giải Ảnh Thứ, nếu có linh trí, chắc chắn nó sẽ gào thét: Ta đường đường là linh khí hàng đầu! Ta là ám khí giết người! Ngươi lại đem ta đi cạy linh thạch! Ngươi là quỷ sao? Đồ ma quỷ! Mau dừng tay lại!
Huyền Tứ đành nhích lại gần, nhíu mày khuyên nhủ: “Tiểu sư muội, làm vậy là không đúng đâu.”
Lăng Miểu nghiêng đầu nhìn hắn: “Vì sao?”
“Chúng ta là đệ tử thân truyền…”
“Đúng vậy,” Lăng Miểu nghiêm túc gật đầu: “Mà trách nhiệm của đệ tử thân truyền chính là đem tài nguyên đến cho người cần.”
Hiện tại nàng cần tiền, mà nơi này lại có tiền, nên nàng lấy là trọn vẹn một vòng khép kín.
“…”
Huyền Tứ không cách nào phản bác. Dù không thuyết phục được, hắn cũng chẳng dám gây động tĩnh lớn hơn để cản lại.
Và thế là trong suốt nửa sau buổi tiệc, tất cả đều nhìn cảnh tiểu cô nương nhỏ nhắn ngồi đó, chuyên chú… cạy linh thạch.
Song Sinh Bí Cảnh dự kiến sẽ mở cửa cho một trăm tu sĩ. Đệ tử thân truyền của bốn đại tông môn đương nhiên được quyền tham gia toàn bộ, nhưng tám mươi suất còn lại thì phải thông qua tranh tài để giành lấy.
Ngoài đệ tử nội ngoại môn của bốn đại tông môn, các đệ tử từ các tông môn nhỏ hơn và tán tu cũng có thể tham gia thi đấu, thông qua các vòng đấu để tích lũy điểm. Những người nằm trong top tám mươi trên bảng xếp hạng điểm số sẽ có tư cách tiến vào bí cảnh.
Ngày hôm sau, vòng thi đấu theo hình thức “xe luân chiến” chính thức bắt đầu. Các trưởng lão đã đến xem trận đấu từ sáng sớm. Đây không chỉ là dịp tuyển chọn người vào bí cảnh mà còn là cơ hội để phát hiện những mầm non tiềm năng.
Đệ tử thân truyền không cần tham gia vòng thi, nhưng từ sáng sớm, cửa phòng của Lăng Miểu đã bị gõ vang.
Nghe tiếng gõ cửa, hồ ly đang cuộn tròn ngủ ở góc giường lập tức nhảy tót xuống rồi chui tọt vào gầm giường.
Lăng Miểu lơ mơ bò dậy, tự mình sửa soạn qua loa một chút rồi mở cửa.
Người đứng ngoài là Đoạn Vân Chu.
Nhìn khuôn mặt ngái ngủ của tiểu sư muội, Đoạn Vân Chu từ tốn giải thích mục đích đến tìm.
“Tiểu sư muội, sư tôn bảo ta đến dạy muội phương pháp cơ bản để tu luyện tâm pháp thổ nạp. Sau khi học được cách vận hành linh khí, trong hai tháng trước khi vào Song Sinh Bí Cảnh, muội nên tranh thủ tu luyện thật tốt.”
Giọng điệu của hắn tuy ôn hòa, nhưng không cho phép từ chối. Lăng Miểu theo bản năng gật đầu.
Thật ra nàng cũng tò mò muốn biết với linh căn tạp phẩm hạ phẩm của mình thì có thể tu luyện được đến mức nào. Liệu nàng có thực sự yếu kém như những gì người khác vẫn nói không?
Đến lúc này, lễ thu nhận đệ tử mới chính thức bắt đầu.
Dưới sự nhắc nhở của vị chấp sự, Lăng Miểu đứng dậy, bước lên phía trước.
“Đệ tử Lăng Miểu, bái kiến sư tôn!”
Lăng Miểu ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu, hành lễ bái sư. Nàng quỳ trên sàn nhà lát đầy linh thạch cực phẩm tuyệt hảo, đôi tay chạm vào mấy viên linh thạch, ánh mắt càng trở nên thành kính.
Hành lễ xong, nàng đứng dậy. Một đệ tử bước tới bưng trà bái sư qua cho nàng.
Lăng Miểu nâng tách trà lên, kính cẩn dâng cho Thương Ngô.
Các trưởng lão ngồi cạnh Thương Ngô đều chăm chú nhìn Lăng Miểu. Ánh mắt của họ không mang ác ý, nhưng đầy phức tạp.
Việc Thương Ngô nhận Lăng Miểu làm đồ đệ khiến họ cảm thấy khó hiểu, nhưng Thương Ngô là tông chủ, không ai có thể can thiệp vào quyết định của y.
Dưới ánh mắt của mọi người, Thương Ngô nhận lấy tách trà, uống một ngụm, sau đó nhẹ nhàng đặt sang một bên. Y lấy một cây trâm từ trong Tu Di giới ra, trao cho Lăng Miểu.
“Cây trâm này tên là Vân Giải Ảnh Thứ. Nếu biết dùng, nó sẽ là một món ám khí không tồi. Nhưng cách sử dụng thế nào, phải do ngươi tự mình khám phá.”
Cây trâm này không giống những cây trâm thẳng tắp thông thường mà cong thành một đường cung, đuôi trâm sắc nhọn, đầu trâm gắn một bông sen nhỏ thoạt nhìn vô hại, nhưng lại ẩn chứa sát khí ngầm.
Ánh mắt Lăng Miểu sáng lên, nành cung kính hai tay đón lấy cây trâm, cố kìm nén sự vui sướng trong lòng rồi lập tức quỳ xuống cảm tạ sư ân.
Khi thấy món lễ vật Thương Ngô trao cho Lăng Miểu, mọi người xung quanh đều sững sờ.
Vân Giải Ảnh Thứ! Đó là một pháp khí nằm trong số ba mươi linh khí mạnh nhất!
Một món bảo vật như thế lại được trao đi nhẹ nhàng như vậy, đủ thấy Thương Ngô thực sự rất coi trọng tiểu đồ đệ này. Nhưng rốt cuộc nàng có điểm gì đặc biệt?
Bên phía đệ tử Ly Hỏa Tông, Lăng Vũ ngồi đó, hai tay nắm chặt váy dưới bàn, siết đến nỗi các khớp trắng bệch.
Nàng ta nghiến răng, lòng ghen ghét sục sôi không cách nào kiềm chế được.
Cho đến giờ, nàng ta vẫn còn chưa biết khi nào mình mới được tổ chức lễ bái sư, vậy mà một kẻ phế vật như Lăng Miểu đã nhận được một món lễ vật quý giá trong lễ thu nhận đồ đệ của Nguyệt Hoa Tông, thu hút toàn bộ ánh nhìn.
Sự nhục nhã này, ngày sau nàng ta nhất định phải trả lại gấp bội!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở bên này, sau khi tạ ơn sư phụ xong, Lăng Miểu cẩn thận cất cây Vân Giải Ảnh Thứ đi rồi ngẩng đầu, nở một nụ cười rực rỡ với Thương Ngô.
Thương Ngô nhìn vẻ rạng rỡ ngây thơ của tiểu đồ đệ, ánh mắt cũng dịu dàng đi mấy phần, y nhẹ nhàng nói:
“Đi dâng trà cho các sư huynh sư tỷ của ngươi.”
Lăng Miểu gật đầu: “Dạ, sư tôn.”
Dáng vẻ nhỏ nhắn của nàng khi nâng trà trông vô cùng đáng yêu.
Đoạn Vân Chu nhận trà, mỉm cười rồi đáp lại một tiếng cảm ơn.
Huyền Tứ cầm tách trà, nhớ lại dáng vẻ bụi bặm của Lăng Miểu trước đây, không khỏi cảm thán: Quả nhiên người đẹp vì lụa. Hắn thầm nhủ, có dịp rảnh phải tìm vài bộ váy đẹp cho tiểu sư muội mới được.
Lâm Thiên Trừng động tác gọn gàng dứt khoát, uống trà xong cũng chẳng nói chẳng rằng, bộ dạng như chỉ muốn kết thúc sớm cho xong.
Còn Bạch Sơ Lạc, từ một tiểu sư đệ tầng chót kim tự tháp bỗng dưng thăng cấp thành sư huynh, cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Vì thế, hắn bày vẻ ta đây, cố tình chần chừ không chịu nhận trà. Cho đến khi bị Lâm Thiên Trừng dùng chuôi kiếm gõ một cái lên đầu, hắn mới sụt sịt bất mãn, ngoan ngoãn nhận lấy.
Dâng trà xong, Lăng Miểu lập tức trở lại chỗ ngồi của mình. Nàng lấy cây Vân Giải Ảnh Thứ ra, chăm chú ngắm nghía, ánh mắt sáng lấp lánh không hề giấu giếm.
Huyền Tứ nhìn bộ dạng ngây thơ này của nàng, đang định trêu chọc thì lập tức cứng họng.
Trước ánh mắt chứng kiến của mọi người, Lăng Miểu nâng cây trâm lên cao, tập trung sức lực, nhắm ngay khe hở giữa các viên linh thạch trên sàn, dùng đuôi nhọn của trâm mà cạy lên một viên!
“Đúng vậy, vận mệnh phải nắm trong tay mình!”
Nàng đặt viên linh thạch vừa cạy được vào túi trữ vật, sau đó lại tiếp tục nhắm đến viên tiếp theo.
Nàng chọn cạy những viên xung quanh chỗ ngồi của mình. Đại điện rộng rãi nên chỗ ngồi cách nhau khá xa, vì vậy người chú ý đến hành động này của nàng cũng không nhiều.
Nhưng tất cả những ai nhìn thấy đều im lặng.
Đoạn Vân Chu, Huyền Tứ, Lâm Thiên Trừng, Bạch Sơ Lạc: “…”
Thương Ngô: “…”
Tay cầm tách trà của y siết chặt, gân xanh trên cổ tay nổi lên.
Rốt cuộc ta đã nhận cái thứ gì về làm đồ đệ thế này…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn cây Vân Giải Ảnh Thứ, nếu có linh trí, chắc chắn nó sẽ gào thét: Ta đường đường là linh khí hàng đầu! Ta là ám khí giết người! Ngươi lại đem ta đi cạy linh thạch! Ngươi là quỷ sao? Đồ ma quỷ! Mau dừng tay lại!
Huyền Tứ đành nhích lại gần, nhíu mày khuyên nhủ: “Tiểu sư muội, làm vậy là không đúng đâu.”
Lăng Miểu nghiêng đầu nhìn hắn: “Vì sao?”
“Chúng ta là đệ tử thân truyền…”
“Đúng vậy,” Lăng Miểu nghiêm túc gật đầu: “Mà trách nhiệm của đệ tử thân truyền chính là đem tài nguyên đến cho người cần.”
Hiện tại nàng cần tiền, mà nơi này lại có tiền, nên nàng lấy là trọn vẹn một vòng khép kín.
“…”
Huyền Tứ không cách nào phản bác. Dù không thuyết phục được, hắn cũng chẳng dám gây động tĩnh lớn hơn để cản lại.
Và thế là trong suốt nửa sau buổi tiệc, tất cả đều nhìn cảnh tiểu cô nương nhỏ nhắn ngồi đó, chuyên chú… cạy linh thạch.
Song Sinh Bí Cảnh dự kiến sẽ mở cửa cho một trăm tu sĩ. Đệ tử thân truyền của bốn đại tông môn đương nhiên được quyền tham gia toàn bộ, nhưng tám mươi suất còn lại thì phải thông qua tranh tài để giành lấy.
Ngoài đệ tử nội ngoại môn của bốn đại tông môn, các đệ tử từ các tông môn nhỏ hơn và tán tu cũng có thể tham gia thi đấu, thông qua các vòng đấu để tích lũy điểm. Những người nằm trong top tám mươi trên bảng xếp hạng điểm số sẽ có tư cách tiến vào bí cảnh.
Ngày hôm sau, vòng thi đấu theo hình thức “xe luân chiến” chính thức bắt đầu. Các trưởng lão đã đến xem trận đấu từ sáng sớm. Đây không chỉ là dịp tuyển chọn người vào bí cảnh mà còn là cơ hội để phát hiện những mầm non tiềm năng.
Đệ tử thân truyền không cần tham gia vòng thi, nhưng từ sáng sớm, cửa phòng của Lăng Miểu đã bị gõ vang.
Nghe tiếng gõ cửa, hồ ly đang cuộn tròn ngủ ở góc giường lập tức nhảy tót xuống rồi chui tọt vào gầm giường.
Lăng Miểu lơ mơ bò dậy, tự mình sửa soạn qua loa một chút rồi mở cửa.
Người đứng ngoài là Đoạn Vân Chu.
Nhìn khuôn mặt ngái ngủ của tiểu sư muội, Đoạn Vân Chu từ tốn giải thích mục đích đến tìm.
“Tiểu sư muội, sư tôn bảo ta đến dạy muội phương pháp cơ bản để tu luyện tâm pháp thổ nạp. Sau khi học được cách vận hành linh khí, trong hai tháng trước khi vào Song Sinh Bí Cảnh, muội nên tranh thủ tu luyện thật tốt.”
Giọng điệu của hắn tuy ôn hòa, nhưng không cho phép từ chối. Lăng Miểu theo bản năng gật đầu.
Thật ra nàng cũng tò mò muốn biết với linh căn tạp phẩm hạ phẩm của mình thì có thể tu luyện được đến mức nào. Liệu nàng có thực sự yếu kém như những gì người khác vẫn nói không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro