Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc
Luyện Dược Sư
2024-12-11 10:59:11
Tư Đồ Triển và Lăng Phong nghĩ như vậy cũng không phải không có lý do.
Có thể trở thành đệ tử thân truyền của tứ đại tông môn đều phải là thiên tài xuất chúng.
Nguyệt Hoa Tông đoạt hạng nhất trong đại hội tông môn hai lần liên tiếp, phần lớn là nhờ vào đại đệ tử của Thương Ngô, thủ tịch đệ tử Nguyệt Hoa Tông, Đoạn Vân Chu.
Đoạn Vân Chu sở hữu hỏa linh căn cực phẩm, không chỉ tu luyện kiếm đạo mà còn là một luyện dược sư hiếm có vạn người mới xuất hiện một, lại còn thuộc nhóm luyện dược sư thượng phẩm cực kỳ hiếm hoi trong giới.
Ngược lại ở các tông môn khác, dù có trưởng lão biết luyện đan nhưng lại không có đệ tử nào làm được việc này, vì vậy mỗi lần tham gia đại hội tông môn đều bị Nguyệt Hoa Tông áp đảo hoàn toàn.
Luyện dược sư trong thế giới này thực sự rất hiếm. Những người có thiên phú này, phần lớn đều nguyện bái nhập các tiền bối luyện dược danh tiếng ẩn thế, thay vì chọn các tông môn bình thường.
Chính vì vậy, luyện dược sư trong các tông môn lớn nhỏ đều là loại cực kỳ quý hiếm. Dù chỉ là một luyện dược sư hạ phẩm cũng đã được coi như báu vật mà nâng niu.
Thế nên Đoạn Vân Chu, với kiếm đạo tinh thông và danh xưng luyện dược sư thượng phẩm, quả thực là một tồn tại nghịch thiên.
Đặc biệt là trong những trận chiến đội nhóm, đội ngũ thân truyền của Nguyệt Hoa Tông vừa chiến đấu vừa "uống thuốc" không ngừng, đúng là không nói lý lẽ.
Dẫu đệ tử thân truyền của các tông môn khác cũng mang theo đan dược do trưởng lão trong tông môn luyện chế, nhưng vẫn không thể sánh bằng đan dược mà Đoạn Vân Chu vừa luyện xong, vừa sử dụng, lại còn cung cấp không giới hạn.
Rõ ràng thực lực không thua kém, nhưng ở đâu cũng bị áp đảo, quả là cảm giác bức bối vô cùng.
Nhưng lần này, có lẽ tình thế sẽ khác!
Tư Đồ Triển và Lăng Phong nghĩ thầm, có một kẻ chiến lực bằng không như Lăng Miểu gia nhập đội ngũ thân truyền của Nguyệt Hoa Tông cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất cũng sẽ kéo thấp trình độ trung bình của đội ngũ này.
Không giống Lăng Miểu, đệ tử thân truyền mới nhận năm nay của Ly Hỏa Tông, Lăng Vũ lại là thiên tài tuổi mười lăm đã lên trúc cơ thành công.
Chỉ cần bồi dưỡng thêm ba năm, kết quả của đại hội tông môn lần tới chưa chắc đã nghiêng về Nguyệt Hoa Tông!
Dù Đoạn Vân Chu có mạnh và xuất sắc cỡ nào thì cũng không thể gánh nổi một kẻ vô dụng!
Nghĩ vậy, ánh mắt cả hai nhìn về phía Lăng Miểu càng thêm chế nhạo.
Nhưng Lăng Miểu, nhân vật chính của ngày hôm nay lại hoàn toàn phớt lờ ánh mắt từ khắp nơi trong điện, chỉ chăm chăm liếc nhìn những viên linh thạch lấp lánh dưới nền.
Chỉ đến khi Lâm Thiên Trừng dừng bước, nàng mới ngẩng đầu lên.
Ở phía chính diện, Thương Ngô ngồi uy nghiêm trên cao, sau lưng y là các trưởng lão của Nguyệt Hoa Tông.
Ở một bên khác, ngồi ở hàng đầu của đám đệ tử Nguyệt Hoa Tông chính là nhóm thân truyền.
Trong số đó, nàng nhận ra Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc, còn lại một người chắc hẳn là đại sư huynh Đoạn Vân Chu nổi danh lừng lẫy.
Lúc này, ánh mắt của người thanh niên ấy cũng đang dừng trên người nàng.
Trong khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, hắn khẽ nhếch môi cười. Đôi mắt phượng dài nhỏ của hắn cong lên, tựa như hai vầng trăng khuyết.
“Chào tiểu sư muội, ta là Đoạn Vân Chu.” Hắn nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, giọng nói ấm áp dễ nghe: “Là một kiếm tu.”
Lăng Miểu gật đầu, nghiêm túc đáp: “Chào đại sư huynh, ta là Lăng Miểu.”
Nàng ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.”
Nguyên chủ của cơ thể này từ nhỏ đã nhút nhát, tự ti và khép kín.
Khi ở Ly Hỏa Tông, vì đi cửa sau mà trở thành đệ tử nội môn, cộng thêm không biết lấy lòng người khác nên luôn bị chèn ép, bắt nạt. Dần dà, nàng từ bỏ ngay cả những bài học cơ bản nhất.
Vậy nên, tình hình hiện tại của nàng là: không chỉ không biết phương hướng tu luyện, mà ngay cả những kiến thức sơ đẳng cũng không nắm được.
Quả thật là một kẻ phế vật đúng nghĩa.
Nhưng vừa gặp đã tự giới thiệu mình là phế vật có phần hơi lố.
Thế nên nàng phải dồn hết tâm trí, mới nghĩ ra được một cách xưng hô “hoàn hảo” như thế.
“Phụt!”
Bạch Sơ Lạc không nhịn được mà bật cười.
Đoạn Vân Chu nghe xong, đầu ngón tay cũng khẽ run. Sau khi Lăng Miểu ngồi xuống, hắn hơi nghiêng người về phía nàng, hạ thấp giọng, mỉm cười nói: “Nghèo chỉ là chuyện nhỏ, tiểu sư muội đừng lo. Ta là luyện dược sư, nếu sau này muội tìm được linh thảo, có thể đưa ta xem thử, để ta luyện thành đan dược. Đan dược bán được giá lắm.”
Hắn vừa nghe Bạch Sơ Lạc, cái loa to đùng, kể chuyện về tiểu sư muội, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng thú vị.
Bây giờ nhìn thấy người thật, quả đúng là đặc biệt y như lời đồn.
Lăng Miểu nghiêng đầu, chân thành đáp: “Nhưng đại sư huynh ơi, nhị sư huynh nói đệ tử thân truyền không được bán tài nguyên.”
Phải chia cho những người cần.
Đoạn Vân Chu cười nhẹ, nói với giọng điệu thoải mái: “Không sao, chúng ta bán lén là được, miễn đừng để cho sư tôn biết. Còn nếu sư tôn biết thì cũng chẳng sao, người luôn để mặc bọn ta, chỉ cần không buôn bán trắng trợn trước mặt người thì người sẽ chẳng để ý đâu.”
Nghe vậy, Lăng Miểu hớn hở đáp: “Thế thì tốt quá! Nào nào, Đoạn tổng, chúng ta cùng bàn chuyện hợp tác!”
Thương Ngô ở trên cao: “…”
Ta nghe rõ hết đấy, cảm ơn.
Bên phía Lăng Miểu, sau khi ngồi xuống, nàng liền thoải mái cầm bánh ngọt trên bàn nhét vào miệng, hoàn toàn không có vẻ gì là dè dặt.
Còn bên phía Ly Hỏa Tông, một đệ tử thấy vậy liền lớn tiếng phàn nàn với người bên cạnh: “Hành xử thế này thì đâu có dáng vẻ đệ tử đại tông môn! Cái phế vật này dựa vào đâu mà được làm thân truyền của Nguyệt Hoa Tông chứ?”
Lăng Miểu liếc mắt về phía đó, nàng nhận ra được người nọ, hắn là tên Tiết Sâm, có vẻ như hắn đặc biệt ghét nàng.
Nàng khẽ nhướng mày, nhưng không để tâm.
Thế nhưng, nàng lại chú ý thấy Đoạn Vân Chu ngồi cạnh mình khẽ liếc về phía Tiết Sâm.
Trong lúc Tiết Sâm quay đi nói chuyện với người bên cạnh, đầu ngón tay Đoạn Vân Chu khẽ động, một luồng khí vô sắc vô vị âm thầm rơi vào chén trà của Tiết Sâm.
Chỉ chốc lát sau, Lăng Miểu liền thấy Tiết Sâm mặt mày tái xanh, vội vàng đứng lên cáo lui với thủ tịch đệ tử của Ly Hỏa Tông, Phương Trục Trần, rồi hấp tấp rời đi.
Nàng nuốt khan một ngụm, nhìn Đoạn Vân Chu bằng ánh mắt kinh ngạc. Thật hay giả vậy, người này dám hạ độc ngay trước mặt bao nhiêu cao thủ, đúng là gan trời!
Nhưng đối phương chỉ mỉm cười dịu dàng, tiếp tục nhàn nhã uống trà, dáng vẻ thoải mái như không có gì xảy ra.
Quả nhiên, cổ nhân không lừa người, những kẻ mắt cười đều là quái vật.
Đương nhiên những hành động nhỏ của Đoạn Vân Chu không qua được mắt Thương Ngô. Đôi mắt y hiện lên vẻ bất lực. Quả nhiên, bình thường y quá nuông chiều đám trẻ này rồi.
Không chỉ Thương Ngô mà những người khác trong điện cũng nhận thấy hành động của Đoạn Vân Chu. Nhưng vì đây là địa bàn của Nguyệt Hoa Tông nên chỉ cần không quá đáng, họ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thấy Lăng Miểu đã đến, Thương Ngô khẽ gật đầu với đại trưởng lão của Nguyệt Hoa Tông, đánh dấu buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Hai tháng nữa, Song Sinh Bí Cảnh trong phạm vi quản lý của Nguyệt Hoa Tông sẽ mở ra.
Bí cảnh này mười năm mới mở một lần, danh sách những người được vào tu luyện sẽ do bốn tông môn cùng quyết định.
Ở khu vực của các tông chủ và trưởng lão, bầu không khí thảo luận vô cùng sôi nổi.
Còn bên phía Lăng Miểu, nàng vừa nhét đầy miệng thức ăn, vừa không ngừng liếc nhìn những viên linh thạch trên nền điện.
Linh thạch trải sàn này quả thật đẹp vô cùng. Nếu có thể cho hết vào túi không gian của nàng thì chắc sẽ còn đẹp hơn.
Chỉ tiếc là nàng không có dụng cụ phù hợp.
Có thể trở thành đệ tử thân truyền của tứ đại tông môn đều phải là thiên tài xuất chúng.
Nguyệt Hoa Tông đoạt hạng nhất trong đại hội tông môn hai lần liên tiếp, phần lớn là nhờ vào đại đệ tử của Thương Ngô, thủ tịch đệ tử Nguyệt Hoa Tông, Đoạn Vân Chu.
Đoạn Vân Chu sở hữu hỏa linh căn cực phẩm, không chỉ tu luyện kiếm đạo mà còn là một luyện dược sư hiếm có vạn người mới xuất hiện một, lại còn thuộc nhóm luyện dược sư thượng phẩm cực kỳ hiếm hoi trong giới.
Ngược lại ở các tông môn khác, dù có trưởng lão biết luyện đan nhưng lại không có đệ tử nào làm được việc này, vì vậy mỗi lần tham gia đại hội tông môn đều bị Nguyệt Hoa Tông áp đảo hoàn toàn.
Luyện dược sư trong thế giới này thực sự rất hiếm. Những người có thiên phú này, phần lớn đều nguyện bái nhập các tiền bối luyện dược danh tiếng ẩn thế, thay vì chọn các tông môn bình thường.
Chính vì vậy, luyện dược sư trong các tông môn lớn nhỏ đều là loại cực kỳ quý hiếm. Dù chỉ là một luyện dược sư hạ phẩm cũng đã được coi như báu vật mà nâng niu.
Thế nên Đoạn Vân Chu, với kiếm đạo tinh thông và danh xưng luyện dược sư thượng phẩm, quả thực là một tồn tại nghịch thiên.
Đặc biệt là trong những trận chiến đội nhóm, đội ngũ thân truyền của Nguyệt Hoa Tông vừa chiến đấu vừa "uống thuốc" không ngừng, đúng là không nói lý lẽ.
Dẫu đệ tử thân truyền của các tông môn khác cũng mang theo đan dược do trưởng lão trong tông môn luyện chế, nhưng vẫn không thể sánh bằng đan dược mà Đoạn Vân Chu vừa luyện xong, vừa sử dụng, lại còn cung cấp không giới hạn.
Rõ ràng thực lực không thua kém, nhưng ở đâu cũng bị áp đảo, quả là cảm giác bức bối vô cùng.
Nhưng lần này, có lẽ tình thế sẽ khác!
Tư Đồ Triển và Lăng Phong nghĩ thầm, có một kẻ chiến lực bằng không như Lăng Miểu gia nhập đội ngũ thân truyền của Nguyệt Hoa Tông cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất cũng sẽ kéo thấp trình độ trung bình của đội ngũ này.
Không giống Lăng Miểu, đệ tử thân truyền mới nhận năm nay của Ly Hỏa Tông, Lăng Vũ lại là thiên tài tuổi mười lăm đã lên trúc cơ thành công.
Chỉ cần bồi dưỡng thêm ba năm, kết quả của đại hội tông môn lần tới chưa chắc đã nghiêng về Nguyệt Hoa Tông!
Dù Đoạn Vân Chu có mạnh và xuất sắc cỡ nào thì cũng không thể gánh nổi một kẻ vô dụng!
Nghĩ vậy, ánh mắt cả hai nhìn về phía Lăng Miểu càng thêm chế nhạo.
Nhưng Lăng Miểu, nhân vật chính của ngày hôm nay lại hoàn toàn phớt lờ ánh mắt từ khắp nơi trong điện, chỉ chăm chăm liếc nhìn những viên linh thạch lấp lánh dưới nền.
Chỉ đến khi Lâm Thiên Trừng dừng bước, nàng mới ngẩng đầu lên.
Ở phía chính diện, Thương Ngô ngồi uy nghiêm trên cao, sau lưng y là các trưởng lão của Nguyệt Hoa Tông.
Ở một bên khác, ngồi ở hàng đầu của đám đệ tử Nguyệt Hoa Tông chính là nhóm thân truyền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong số đó, nàng nhận ra Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc, còn lại một người chắc hẳn là đại sư huynh Đoạn Vân Chu nổi danh lừng lẫy.
Lúc này, ánh mắt của người thanh niên ấy cũng đang dừng trên người nàng.
Trong khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, hắn khẽ nhếch môi cười. Đôi mắt phượng dài nhỏ của hắn cong lên, tựa như hai vầng trăng khuyết.
“Chào tiểu sư muội, ta là Đoạn Vân Chu.” Hắn nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, giọng nói ấm áp dễ nghe: “Là một kiếm tu.”
Lăng Miểu gật đầu, nghiêm túc đáp: “Chào đại sư huynh, ta là Lăng Miểu.”
Nàng ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.”
Nguyên chủ của cơ thể này từ nhỏ đã nhút nhát, tự ti và khép kín.
Khi ở Ly Hỏa Tông, vì đi cửa sau mà trở thành đệ tử nội môn, cộng thêm không biết lấy lòng người khác nên luôn bị chèn ép, bắt nạt. Dần dà, nàng từ bỏ ngay cả những bài học cơ bản nhất.
Vậy nên, tình hình hiện tại của nàng là: không chỉ không biết phương hướng tu luyện, mà ngay cả những kiến thức sơ đẳng cũng không nắm được.
Quả thật là một kẻ phế vật đúng nghĩa.
Nhưng vừa gặp đã tự giới thiệu mình là phế vật có phần hơi lố.
Thế nên nàng phải dồn hết tâm trí, mới nghĩ ra được một cách xưng hô “hoàn hảo” như thế.
“Phụt!”
Bạch Sơ Lạc không nhịn được mà bật cười.
Đoạn Vân Chu nghe xong, đầu ngón tay cũng khẽ run. Sau khi Lăng Miểu ngồi xuống, hắn hơi nghiêng người về phía nàng, hạ thấp giọng, mỉm cười nói: “Nghèo chỉ là chuyện nhỏ, tiểu sư muội đừng lo. Ta là luyện dược sư, nếu sau này muội tìm được linh thảo, có thể đưa ta xem thử, để ta luyện thành đan dược. Đan dược bán được giá lắm.”
Hắn vừa nghe Bạch Sơ Lạc, cái loa to đùng, kể chuyện về tiểu sư muội, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng thú vị.
Bây giờ nhìn thấy người thật, quả đúng là đặc biệt y như lời đồn.
Lăng Miểu nghiêng đầu, chân thành đáp: “Nhưng đại sư huynh ơi, nhị sư huynh nói đệ tử thân truyền không được bán tài nguyên.”
Phải chia cho những người cần.
Đoạn Vân Chu cười nhẹ, nói với giọng điệu thoải mái: “Không sao, chúng ta bán lén là được, miễn đừng để cho sư tôn biết. Còn nếu sư tôn biết thì cũng chẳng sao, người luôn để mặc bọn ta, chỉ cần không buôn bán trắng trợn trước mặt người thì người sẽ chẳng để ý đâu.”
Nghe vậy, Lăng Miểu hớn hở đáp: “Thế thì tốt quá! Nào nào, Đoạn tổng, chúng ta cùng bàn chuyện hợp tác!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thương Ngô ở trên cao: “…”
Ta nghe rõ hết đấy, cảm ơn.
Bên phía Lăng Miểu, sau khi ngồi xuống, nàng liền thoải mái cầm bánh ngọt trên bàn nhét vào miệng, hoàn toàn không có vẻ gì là dè dặt.
Còn bên phía Ly Hỏa Tông, một đệ tử thấy vậy liền lớn tiếng phàn nàn với người bên cạnh: “Hành xử thế này thì đâu có dáng vẻ đệ tử đại tông môn! Cái phế vật này dựa vào đâu mà được làm thân truyền của Nguyệt Hoa Tông chứ?”
Lăng Miểu liếc mắt về phía đó, nàng nhận ra được người nọ, hắn là tên Tiết Sâm, có vẻ như hắn đặc biệt ghét nàng.
Nàng khẽ nhướng mày, nhưng không để tâm.
Thế nhưng, nàng lại chú ý thấy Đoạn Vân Chu ngồi cạnh mình khẽ liếc về phía Tiết Sâm.
Trong lúc Tiết Sâm quay đi nói chuyện với người bên cạnh, đầu ngón tay Đoạn Vân Chu khẽ động, một luồng khí vô sắc vô vị âm thầm rơi vào chén trà của Tiết Sâm.
Chỉ chốc lát sau, Lăng Miểu liền thấy Tiết Sâm mặt mày tái xanh, vội vàng đứng lên cáo lui với thủ tịch đệ tử của Ly Hỏa Tông, Phương Trục Trần, rồi hấp tấp rời đi.
Nàng nuốt khan một ngụm, nhìn Đoạn Vân Chu bằng ánh mắt kinh ngạc. Thật hay giả vậy, người này dám hạ độc ngay trước mặt bao nhiêu cao thủ, đúng là gan trời!
Nhưng đối phương chỉ mỉm cười dịu dàng, tiếp tục nhàn nhã uống trà, dáng vẻ thoải mái như không có gì xảy ra.
Quả nhiên, cổ nhân không lừa người, những kẻ mắt cười đều là quái vật.
Đương nhiên những hành động nhỏ của Đoạn Vân Chu không qua được mắt Thương Ngô. Đôi mắt y hiện lên vẻ bất lực. Quả nhiên, bình thường y quá nuông chiều đám trẻ này rồi.
Không chỉ Thương Ngô mà những người khác trong điện cũng nhận thấy hành động của Đoạn Vân Chu. Nhưng vì đây là địa bàn của Nguyệt Hoa Tông nên chỉ cần không quá đáng, họ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thấy Lăng Miểu đã đến, Thương Ngô khẽ gật đầu với đại trưởng lão của Nguyệt Hoa Tông, đánh dấu buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Hai tháng nữa, Song Sinh Bí Cảnh trong phạm vi quản lý của Nguyệt Hoa Tông sẽ mở ra.
Bí cảnh này mười năm mới mở một lần, danh sách những người được vào tu luyện sẽ do bốn tông môn cùng quyết định.
Ở khu vực của các tông chủ và trưởng lão, bầu không khí thảo luận vô cùng sôi nổi.
Còn bên phía Lăng Miểu, nàng vừa nhét đầy miệng thức ăn, vừa không ngừng liếc nhìn những viên linh thạch trên nền điện.
Linh thạch trải sàn này quả thật đẹp vô cùng. Nếu có thể cho hết vào túi không gian của nàng thì chắc sẽ còn đẹp hơn.
Chỉ tiếc là nàng không có dụng cụ phù hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro