Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Nàng Dựa Vào Đâ...

2024-12-11 10:59:11

Lăng Miểu xách giỏ trở về viện của mình. Nàng đẩy cửa bước vào, nhấc con hồ ly con trong giỏ lên bằng cách xách phần da gáy của nó.

Con hồ ly con ngoan ngoãn để nàng xách lên, không giãy dụa chút nào, trông chẳng hề sợ người lạ.

Nàng ném nó lên giường, con hồ ly lăn một vòng rồi đứng dậy, nhìn chằm chằm nàng bằng đôi mắt đen láy như muốn hỏi: Người định bỏ rơi ta sao?

Lăng Miểu: “Ngươi trốn kỹ vào, ta đi rồi sẽ quay lại. Nhớ kỹ, không được tự ý chạy ra ngoài.”

Vì biết rõ đây là một con hồ yêu nên nàng cảm thấy tốt nhất không nên để nó xuất hiện trước mặt người khác, đặc biệt là trước các đại năng.

Còn sau này phải làm thế nào, cứ để sau này tính.

Cuộc sống của Lăng Miểu, vốn theo tôn chỉ: Chuyện hôm nay, tránh được hôm nay là tốt.

Dường nhỉ con hồ ly rất hiểu ý người, nghe nàng nói xong liền hếch cái mông nhỏ, chui tọt vào trong chăn, chỉ để lộ một phần đầu ra ngoài.

Nó dùng đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn nàng như muốn hỏi: Trốn thế này đã được chưa?

Lăng Miểu không nhịn được bật cười, bị vẻ ngốc nghếch đáng yêu của nó làm cho mềm lòng.

Trông có vẻ khá thông minh đấy chứ.

“Đợi ta. Tối nay ta sẽ lén mang chút đồ ăn ngon về cho ngươi.”

Dặn dò xong, nàng bước ra khỏi viện.

Khi nhìn về phía đỉnh chính, Lăng Miểu không khỏi cảm thấy đau đầu.

Vừa rồi khó khăn lắm mới leo gần đến đỉnh, giờ lại phải trèo lên lần nữa.

Tuy rằng viện dành cho đệ tử thân truyền cách đỉnh chính không xa, nhưng có ai muốn leo núi khi có thể ngồi đâu chứ.

Lăng Miểu ủ rũ bước lên bậc thang dẫn đến đỉnh núi.

Nhưng lần này, nàng chưa đi được mấy bước thì đã bị Bạch Sơ Lạc cưỡi kiếm từ trên trời lao xuống, nắm cổ áo xách lên.

Bạch Sơ Lạc: “Tiểu sư muội, sao giờ muội mới ra, đã sắp đến giờ rồi!”

Lăng Miểu còn chưa kịp đáp lời, Bạch Sơ Lạc đã cưỡi kiếm xoay một vòng gần như thẳng đứng rồi lao nhanh về phía đỉnh chính.

Tốc độ phi kiếm của hắn cực nhanh, gió ào ào tạt vào mặt, chỉ trong chớp mắt hai người đã đến nơi.

Bạch Sơ Lạc đáp đất bên ngoài đại điện bằng một cú ngoạn mục, tiện tay thả Lăng Miểu xuống với vẻ mặt vô cùng tự mãn.

“May mà ta để ý chạy qua viện của muội xem thế nào, nếu không chắc muội đã lỡ mất lễ bái sư của mình rồi.”

Lăng Miểu: “… Ọe.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng say kiếm.

Bạch Sơ Lạc ngơ ngác, lúng túng nói: “Xin lỗi tiểu sư muội, có phải ta phi kiếm nhanh quá không?”

Lúc này, từ hướng đại điện truyền đến một giọng nói.

“Bạch Sơ Lạc.”

Một nữ đệ tử mặc tông phục Nguyệt Hoa Tông bước về phía hai người.

Dù đang chóng mặt nhưng Lăng Miểu vẫn cố nhìn về phía người vừa nói.

Nữ đệ tử ấy cũng buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, bộ tông phục huyền thanh trên người khiến vẻ ngoài của nàng càng thêm anh khí. Gương mặt nàng lạnh lùng, đường nét sắc sảo như được khắc sâu cùng với ánh mắt thâm trầm, là một mỹ nhân đậm chất mạnh mẽ.

Ánh mắt nàng rơi xuống người Lăng Miểu, mang theo vẻ dò xét.

“Bạch Sơ Lạc, nghe nói sư tôn thu nhận một tiểu sư muội mới, chính là người này sao?”

Bạch Sơ Lạc đáp: “Đúng vậy, tam sư tỷ. Muội ấy tên là Lăng Miểu.”

Lâm Thiên Trừng khẽ “Ừm” một tiếng, trong mắt thoáng qua cảm xúc phức tạp và bất ngờ, nhưng ngay sau đó liền biến mất.

Nàng lấy từ thắt lưng xuống một vật gì đó, tiện tay ném cho Lăng Miểu.

Lăng Miểu theo phản xạ đưa tay chụp lấy, cảm nhận được thứ đó lạnh buốt trong lòng bàn tay. Nàng mở tay ra nhìn, hóa ra là một miếng ngọc bội tinh xảo.

“Ta là Lâm Thiên Trừng.”

Lâm Thiên Trừng nói ngắn gọn: “Quà gặp mặt.”

Đột nhiên nhận được sự chân thành và ấm áp đến bất ngờ từ một người xa lạ, Lăng Miểu thoáng ngập ngừng.

Ai có thể từ chối một sư tỷ hào phóng và thẳng thắn đến vậy chứ? Hơn nữa miếng ngọc này vừa nhìn đã biết là vật quý giá.

“Cảm ơn tam sư tỷ!”

Ngay sau đó, nàng bị Lâm Thiên Trừng xách lên như xách một con gà.

“Đi thôi, sư tôn bảo ta ra tìm muội, mọi người đều đang chờ muội đấy.”

Lâm Thiên Trừng vừa nói vừa bước đi, ngữ khí lộ rõ sự phiền muộn, như thể chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành mọi việc.

Bạch Sơ Lạc thấy Lâm Thiên Trừng xách Lăng Miểu đi liền lặng lẽ chuồn vào đại điện từ lối khác.

Bị xách đi cũng chẳng sao, Lăng Miểu thoải mái đùa nghịch miếng ngọc bội trong tay, đồng thời cố gắng lục lại ký ức về nhân vật Lâm Thiên Trừng.

Sau này, Lâm Thiên Trừng sẽ tự tay tiêu diệt Huyền Tứ khi hắn bị tẩu hỏa nhập ma, rồi điên cuồng sát hại cả một thành trì tu sĩ. Cuối cùng, nàng bị Lăng Vũ giết chết một cách thê thảm.

Lăng Miểu thầm nghĩ, vị mỹ nhân sư tôn dịu dàng, không bao giờ tỏ vẻ cao ngạo của nàng đã dồn hết tâm huyết để bồi dưỡng ra những đệ tử xuất sắc, vậy mà kết cục của họ lại đều bi thảm đến thế.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên cảm xúc phức tạp, thậm chí có chút ý muốn thay đổi số phận cho họ.

Nhưng ý nghĩ ấy chẳng kéo dài được bao lâu.

Lâm Thiên Trừng xách nàng bước vào đại điện.

Ngay khi vừa đặt chân vào, sự chú ý của Lăng Miểu đã bị thu hút bởi những thứ khác.

Không phải là các tu sĩ cao thâm bí ẩn đang ngồi trong điện, không phải là những thiên kiêu của các tông môn, cũng không phải các trưởng lão và tông chủ ngồi trên cao đang trò chuyện rôm rả.

Mà là… sự xa hoa đến choáng ngợp của đại điện!

Lâm Thiên Trừng thả nàng xuống, còn Lăng Miểu thì hai mắt sáng rực, nhìn ngắm những đồ vật trang trí được điêu khắc tinh xảo xung quanh.

Nàng cúi đầu nhìn xuống, mắt mở lớn hơn.

Đá lát sàn, tất cả đều làm từ linh thạch!

Nhìn ánh sáng lấp lánh kia, không phải linh thạch thượng phẩm thì cũng là linh thạch cực phẩm!

Dù buổi tiệc hôm nay không phải tổ chức riêng cho Lăng Miểu, nhưng ai cũng biết đây là lễ bái sư của tân đệ tử thân truyền mà tông chủ Nguyệt Hoa Tông mới nhận.

Vì vậy khi nàng xuất hiện, ánh mắt của toàn bộ mọi người trong điện đều lập tức dồn về phía nàng.

Đặc biệt là đám đệ tử nội môn của Ly Hỏa Tông.

Từng ánh nhìn đều tập trung vào Lăng Miểu cùng bộ tông phục huyền thanh trên người nàng.

Trước khi đến đây, họ đã nghe tin Lăng Miểu được nhận làm đệ tử thân truyền của Nguyệt Hoa Tông.

Nhưng khi tận mắt chứng kiến, họ vẫn không thể tin rằng người được tông chủ Nguyệt Hoa Tông thu nhận lại chính là kẻ vừa bị đuổi khỏi Ly Hỏa Tông, một phế vật mà họ từng cười nhạo.

Không chỉ đám đệ tử, mà ngay cả ánh mắt của tông chủ Ly Hỏa Tông, Tư Đồ Triển và đại trưởng lão Lăng Phong cũng dừng trên người Lăng Miểu, mang theo sự khó chịu và dò xét.

Một đệ tử bị Ly Hỏa Tông trục xuất lại được Nguyệt Hoa Tông nhận làm đệ tử thân truyền.

Nếu không phải biết từ trước đến nay Thương Ngô luôn vô cùng điềm tĩnh thì họ đã nghĩ rằng y cố tình muốn chọc tức mình.

Vừa rồi cả hai đã bóng gió dò hỏi Thương Ngô lý do nhận Lăng Miểu, nhưng y chỉ nói một câu "thuận mắt".

Thuận mắt?

Tư Đồ Triển và Lăng Phong nghe Thương Ngô nói vậy, chỉ biết cạn lời.

Dựa vào "thuận mắt" để thu nhận đệ tử thân truyền, Thương Ngô là Tông chủ của Nguyệt Hoa Tông, sao có thể hành sự tùy tiện như thế!

Bọn họ thật muốn chờ xem, đến khi đại hội tông môn diễn ra, phế vật Lăng Miểu này bị người khác nghiền ép không khác gì một con chó, liệu khi đó Thương Ngô còn giữ được vẻ điềm nhiên như bây giờ hay không!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Số ký tự: 0