Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc
Lễ Thu Nhận Đồ...
2024-12-11 10:59:11
Ba người ở lại thành Phàm Vân vài ngày, cho đến khi nhận được truyền âm từ đại sư huynh Đoạn Vân Chu, nói rằng lễ bái sư đã được chuẩn bị xong, yêu cầu họ lập tức đưa Lăng Miểu trở về tông môn, lúc này cả ba mới cưỡi tiên hạc khởi hành về tông môn.
Tiên hạc bay qua cổng tông môn có mái ngói dát vàng của Nguyệt Hoa Tông, tiến vào kết giới rồi bắt đầu hạ xuống đỉnh chính.
Rất nhiều trưởng lão, thiên kiêu, đệ tử nội môn ưu tú cùng cường giả tán tu đã đến, từ xa xa đã có thể nhìn thấy trong đại điện có không ít người đang ngồi.
Huyền Tứ đang định điều khiển tiên hạc hạ cánh thì đột nhiên nhận ra điều gì đó, hắn đè Lăng Miểu đang thò đầu ra quan sát xuống, khiến tiên hạc lập tức bay cao trở lại.
“Không được!”
Bạch Sơ Lạc thắc mắc: “Sao vậy?”
Huyền Tứ nghiêm túc nói: “Hôm nay là lễ bái sư của tiểu sư muội, trong một dịp long trọng như thế, sao có thể để người khác nhìn thấy bộ dạng muội ấy mặc đồ như ăn mày bay lượn khắp nơi thế này!”
Nếu để người khác thấy, chẳng phải sẽ khiến Nguyệt Hoa Tông mang tiếng, bị nói là đối xử tệ bạc với đệ tử thân truyền hay sao?
Lúc này, Bạch Sơ Lạc mới chậm rãi quan sát bộ quần áo vải thô màu xám sẫm của Lăng Miểu rồi đồng thanh với Huyền Tứ: “Chạy mau!”
Lăng Miểu: “…"
Mấy người giàu các ngươi thật đáng ghét, quần áo của ta đây là giản dị, mộc mạc được không!
Chỗ ở của Lăng Miểu đã được sắp xếp từ trước, viện của các đệ tử thân truyền nằm cách nhau không xa.
Sau khi ba người hạ cánh, họ vội vàng tìm đến viện dành cho Lăng Miểu, bên trong đã bày sẵn bộ tông phục được may đo riêng cho nàng.
“Tiểu sư muội, muội chỉnh trang xong thì đi theo con đường này lên núi, đến cuối đường chính là đại điện ở đỉnh chính, đi vài bước là tới, bọn ta cũng phải về thay tông phục đã.”
Dặn dò xong, Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc rời đi ngay.
Khi hai người đi rồi, Lăng Miểu mới bắt đầu quan sát viện của mình.
Viện sạch sẽ gọn gàng, bên tường còn trồng vài khóm cây xanh, căn nhà vừa rộng rãi vừa thoải mái, thậm chí trong tủ quần áo còn có mấy chiếc váy nhỏ xinh vừa vặn với nàng.
So với ký ức của nàng về cái căn nhà nhỏ xập xệ ở Ly Hỏa Tông, nơi nàng còn chưa từng đặt chân tới thì quả là một trời một vực.
Khi còn ở Ly Hỏa Tông, dù mang danh đệ tử nội môn, nhưng nơi nàng ở đã bị đẩy sát khu vực dành cho đệ tử ngoại môn, vừa cũ vừa bé.
Lăng Miểu hiếm hoi cảm thán trong lòng: Nguyệt Hoa Tông tốt thật.
Nàng cầm bộ tông phục đặt trên bàn lên, bắt đầu ngắm nghía.
Tông phục của Nguyệt Hoa Tông có màu huyền thanh trang nghiêm, được thêu bằng chỉ vàng cùng những hoa văn và họa tiết phức tạp.
Vừa thanh lịch vừa uy nghiêm, nhìn qua đã toát lên khí phái của một đại tông môn.
Nhưng…
Lăng Miểu cầm bộ tông phục, tưởng tượng một chút. Nếu mặc tông phục này ra ngoài vào buổi tối, bộ đồ huyền thanh sẽ ẩn trong bóng tối, nhưng phần hoa văn chỉ vàng lại cực kỳ nổi bật, lấp lánh rực rỡ, nghĩ thôi đã thấy rất có mùi của mấy kẻ biến thái rồi.
Lại ngoài ý muốn hợp khẩu vị của nàng!
Nàng thay tông phục, tiện tay buộc tóc đuôi ngựa rồi bước ra ngoài.
Theo chỉ dẫn của Huyền Tứ, nàng đi dọc con đường dẫn lên đỉnh núi.
Nhưng chưa đến đỉnh chính, từ xa xa, Lăng Miểu đã nhìn thấy một bóng dáng đỏ rực đang đi xuống núi, vừa đi vừa dừng, thỉnh thoảng còn cúi đầu ngó xuống.
Nàng nheo mắt lại, hóa ra người này là Lăng Vũ.
Lăng Vũ cũng nhìn thấy nàng, vẫy tay chào, trên mặt là vẻ dịu dàng ấm áp.
Lăng Vũ bước nhanh hơn, chạy xuống bậc thang rồi nhẹ nhàng dừng lại trước mặt Lăng Miểu.
“Miểu Miểu, ta thấy muội vẫn chưa lên đến đại điện nên đến đây tìm muội.”
Lăng Miểu bị tiếng “Miểu Miểu” làm cho nổi cả da gà.
Người này lại định giở trò gì đây?
Nàng dứt khoát đứng tại chỗ, không động đậy, cứ thế nhìn Lăng Vũ chậm rãi tiến lại gần, để xem người này định làm trò gì.
Sự phòng bị và hoài nghi trong ánh mắt Lăng Miểu chẳng hề che giấu, khiến Lăng Vũ cắn môi, trong lòng thoáng qua một tia u ám.
“Muội muội, lần trước ở bí cảnh là ta sai. Về sau ta nghĩ kỹ rồi, muội có thể trở thành đệ tử thân truyền của Nguyệt Hoa Tông là phúc phận của muội, ta không nên khuyên muội quay về tông. Chỉ là… nhìn muội từ nhỏ đến lớn luôn ở trước mặt ta, giờ đột nhiên rời đi, ta nhất thời không quen.”
Lăng Vũ giơ tay, đưa chiếc giỏ trên tay ra trước mặt Lăng Miểu, mỉm cười dịu dàng.
“Đây là quà chúc mừng ta mang đến cho muội. Ta nhớ trước đây muội rất thích những thứ đáng yêu như vậy. Chúc mừng muội trở thành đệ tử thân truyền của Nguyệt Hoa Tông. Từ nay về sau, chúng ta sẽ gặp nhau trên đỉnh cao.”
Nói rồi, Lăng Vũ kéo tấm vải phủ trên giỏ lên. Lăng Miểu nhìn vào, trong giỏ là một cục bông trắng như tuyết.
Cục bông ấy có đôi tai và đuôi cụp xuống, phần đầu tai và đuôi hơi hồng nhạt, mũi hơi dài. Vì là con non nên nhìn vừa giống chó lại vừa giống cáo.
Lăng Miểu khẽ nheo mắt, chỉ một lát sau nàng đã nhận ra đây là một con hồ ly.
Trong nguyên tác, quả thật Lăng Vũ từng tặng cho nàng một con hồ ly.
Là hồ yêu.
Sau này, con hồ yêu này còn trở thành chứng cứ cho việc Lăng Miểu cấu kết với yêu tộc, tạo cơ hội chính đáng để những người ái mộ Lăng Vũ ra tay giết nàng.
Chỉ là trong cốt truyện gốc, Lăng Vũ tặng con hồ yêu này sau khi Lăng Miểu bị báo yêu làm bị thương. Lúc đó Lăng Vũ đến thăm nàng, mang theo món quà an ủi này và nói rằng tìm thấy nó ở sau núi của Ly Hỏa Tông.
Nàng gần như đã quên mất chi tiết này, không ngờ bây giờ con hồ yêu ấy lại xuất hiện, hơn nữa còn trở thành quà chúc mừng nàng.
Ánh mắt Lăng Miểu hiện lên vẻ nghi hoặc. Đây là thiết lập của cốt truyện hay là hành động có ý đồ?
Biết rõ đây là một mối nguy nên Lăng Miểu định mở miệng từ chối.
Nhưng đúng lúc ấy, con hồ ly trong giỏ đột nhiên mở mắt nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt trong veo đến lạ lùng.
Nàng chợt nhớ lại, trong nguyên tác, sau khi Lăng Miểu qua đời, con hồ yêu này không hề chạy trốn mà vẫn ở bên cạnh thi thể nàng, không để ai lại gần.
Cuối cùng, người ái mộ Lăng Vũ đã dùng một mồi lửa thiêu rụi cả Lăng Miểu lẫn con hồ ly, biến họ thành than.
Rốt cuộc nàng vẫn không nỡ, sau khi đắn đo một lúc, nàng nói: “Đưa cho ta đi.”
Lăng Vũ thấy vậy, mỉm cười đưa giỏ cho nàng: “Lễ bái sư của muội sắp bắt đầu rồi, chúng ta cùng đi đi.”
Lăng Miểu nhìn con hồ ly trong giỏ rồi nói: “Ngươi đi trước đi, ta đem cái này về phòng cất rồi sẽ đến.”
“Được.”
Lăng Vũ khẽ cười: “Vậy muội nhớ chú ý thời gian, muội là nhân vật chính của yến tiệc hôm nay đấy.”
Nói xong, Lăng Vũ không nán lại thêm, liền xoay người rời đi.
Lăng Miểu nhìn theo bóng lưng Lăng Vũ mà trầm ngâm.
Lần trước là báo yêu, lần này lại là hồ yêu, rốt cuộc người này là vô tình hay cố ý làm ra những việc gây nguy hại đến tính mạng của nàng?
Ngay từ ngày đầu tiên, nàng đã nhận ra Lăng Vũ không phải loại người lương thiện, ngây thơ như trong nguyên tác miêu tả.
Nhưng nàng cũng không định tính toán chuyện này.
Đời này, nàng chỉ muốn sống an phận, chẳng màng tranh đấu nên mới chọn rời khỏi Ly Hỏa Tông thay vì đối đầu với Lăng Vũ.
Tuy nhiên, xem ra tình hình bây giờ không đơn giản như vậy.
Lăng Miểu xách giỏ, quay người đi về phòng.
Trước tiên nàng cần làm rõ, Lăng Vũ có thực sự cố ý nhắm vào nàng hay không.
Nếu đúng là như vậy, dù không biết tại sao một phế vật mang linh căn hỗn tạp hạ phẩm như nàng lại khiến một thiên tài như Lăng Vũ phải dè chừng đến mức ấy, nhưng vì mạng sống của mình, nàng cần chuẩn bị trước.
Nàng chỉ muốn sống nhàn nhã qua ngày chứ không phải muốn chết.
Tiên hạc bay qua cổng tông môn có mái ngói dát vàng của Nguyệt Hoa Tông, tiến vào kết giới rồi bắt đầu hạ xuống đỉnh chính.
Rất nhiều trưởng lão, thiên kiêu, đệ tử nội môn ưu tú cùng cường giả tán tu đã đến, từ xa xa đã có thể nhìn thấy trong đại điện có không ít người đang ngồi.
Huyền Tứ đang định điều khiển tiên hạc hạ cánh thì đột nhiên nhận ra điều gì đó, hắn đè Lăng Miểu đang thò đầu ra quan sát xuống, khiến tiên hạc lập tức bay cao trở lại.
“Không được!”
Bạch Sơ Lạc thắc mắc: “Sao vậy?”
Huyền Tứ nghiêm túc nói: “Hôm nay là lễ bái sư của tiểu sư muội, trong một dịp long trọng như thế, sao có thể để người khác nhìn thấy bộ dạng muội ấy mặc đồ như ăn mày bay lượn khắp nơi thế này!”
Nếu để người khác thấy, chẳng phải sẽ khiến Nguyệt Hoa Tông mang tiếng, bị nói là đối xử tệ bạc với đệ tử thân truyền hay sao?
Lúc này, Bạch Sơ Lạc mới chậm rãi quan sát bộ quần áo vải thô màu xám sẫm của Lăng Miểu rồi đồng thanh với Huyền Tứ: “Chạy mau!”
Lăng Miểu: “…"
Mấy người giàu các ngươi thật đáng ghét, quần áo của ta đây là giản dị, mộc mạc được không!
Chỗ ở của Lăng Miểu đã được sắp xếp từ trước, viện của các đệ tử thân truyền nằm cách nhau không xa.
Sau khi ba người hạ cánh, họ vội vàng tìm đến viện dành cho Lăng Miểu, bên trong đã bày sẵn bộ tông phục được may đo riêng cho nàng.
“Tiểu sư muội, muội chỉnh trang xong thì đi theo con đường này lên núi, đến cuối đường chính là đại điện ở đỉnh chính, đi vài bước là tới, bọn ta cũng phải về thay tông phục đã.”
Dặn dò xong, Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc rời đi ngay.
Khi hai người đi rồi, Lăng Miểu mới bắt đầu quan sát viện của mình.
Viện sạch sẽ gọn gàng, bên tường còn trồng vài khóm cây xanh, căn nhà vừa rộng rãi vừa thoải mái, thậm chí trong tủ quần áo còn có mấy chiếc váy nhỏ xinh vừa vặn với nàng.
So với ký ức của nàng về cái căn nhà nhỏ xập xệ ở Ly Hỏa Tông, nơi nàng còn chưa từng đặt chân tới thì quả là một trời một vực.
Khi còn ở Ly Hỏa Tông, dù mang danh đệ tử nội môn, nhưng nơi nàng ở đã bị đẩy sát khu vực dành cho đệ tử ngoại môn, vừa cũ vừa bé.
Lăng Miểu hiếm hoi cảm thán trong lòng: Nguyệt Hoa Tông tốt thật.
Nàng cầm bộ tông phục đặt trên bàn lên, bắt đầu ngắm nghía.
Tông phục của Nguyệt Hoa Tông có màu huyền thanh trang nghiêm, được thêu bằng chỉ vàng cùng những hoa văn và họa tiết phức tạp.
Vừa thanh lịch vừa uy nghiêm, nhìn qua đã toát lên khí phái của một đại tông môn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng…
Lăng Miểu cầm bộ tông phục, tưởng tượng một chút. Nếu mặc tông phục này ra ngoài vào buổi tối, bộ đồ huyền thanh sẽ ẩn trong bóng tối, nhưng phần hoa văn chỉ vàng lại cực kỳ nổi bật, lấp lánh rực rỡ, nghĩ thôi đã thấy rất có mùi của mấy kẻ biến thái rồi.
Lại ngoài ý muốn hợp khẩu vị của nàng!
Nàng thay tông phục, tiện tay buộc tóc đuôi ngựa rồi bước ra ngoài.
Theo chỉ dẫn của Huyền Tứ, nàng đi dọc con đường dẫn lên đỉnh núi.
Nhưng chưa đến đỉnh chính, từ xa xa, Lăng Miểu đã nhìn thấy một bóng dáng đỏ rực đang đi xuống núi, vừa đi vừa dừng, thỉnh thoảng còn cúi đầu ngó xuống.
Nàng nheo mắt lại, hóa ra người này là Lăng Vũ.
Lăng Vũ cũng nhìn thấy nàng, vẫy tay chào, trên mặt là vẻ dịu dàng ấm áp.
Lăng Vũ bước nhanh hơn, chạy xuống bậc thang rồi nhẹ nhàng dừng lại trước mặt Lăng Miểu.
“Miểu Miểu, ta thấy muội vẫn chưa lên đến đại điện nên đến đây tìm muội.”
Lăng Miểu bị tiếng “Miểu Miểu” làm cho nổi cả da gà.
Người này lại định giở trò gì đây?
Nàng dứt khoát đứng tại chỗ, không động đậy, cứ thế nhìn Lăng Vũ chậm rãi tiến lại gần, để xem người này định làm trò gì.
Sự phòng bị và hoài nghi trong ánh mắt Lăng Miểu chẳng hề che giấu, khiến Lăng Vũ cắn môi, trong lòng thoáng qua một tia u ám.
“Muội muội, lần trước ở bí cảnh là ta sai. Về sau ta nghĩ kỹ rồi, muội có thể trở thành đệ tử thân truyền của Nguyệt Hoa Tông là phúc phận của muội, ta không nên khuyên muội quay về tông. Chỉ là… nhìn muội từ nhỏ đến lớn luôn ở trước mặt ta, giờ đột nhiên rời đi, ta nhất thời không quen.”
Lăng Vũ giơ tay, đưa chiếc giỏ trên tay ra trước mặt Lăng Miểu, mỉm cười dịu dàng.
“Đây là quà chúc mừng ta mang đến cho muội. Ta nhớ trước đây muội rất thích những thứ đáng yêu như vậy. Chúc mừng muội trở thành đệ tử thân truyền của Nguyệt Hoa Tông. Từ nay về sau, chúng ta sẽ gặp nhau trên đỉnh cao.”
Nói rồi, Lăng Vũ kéo tấm vải phủ trên giỏ lên. Lăng Miểu nhìn vào, trong giỏ là một cục bông trắng như tuyết.
Cục bông ấy có đôi tai và đuôi cụp xuống, phần đầu tai và đuôi hơi hồng nhạt, mũi hơi dài. Vì là con non nên nhìn vừa giống chó lại vừa giống cáo.
Lăng Miểu khẽ nheo mắt, chỉ một lát sau nàng đã nhận ra đây là một con hồ ly.
Trong nguyên tác, quả thật Lăng Vũ từng tặng cho nàng một con hồ ly.
Là hồ yêu.
Sau này, con hồ yêu này còn trở thành chứng cứ cho việc Lăng Miểu cấu kết với yêu tộc, tạo cơ hội chính đáng để những người ái mộ Lăng Vũ ra tay giết nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là trong cốt truyện gốc, Lăng Vũ tặng con hồ yêu này sau khi Lăng Miểu bị báo yêu làm bị thương. Lúc đó Lăng Vũ đến thăm nàng, mang theo món quà an ủi này và nói rằng tìm thấy nó ở sau núi của Ly Hỏa Tông.
Nàng gần như đã quên mất chi tiết này, không ngờ bây giờ con hồ yêu ấy lại xuất hiện, hơn nữa còn trở thành quà chúc mừng nàng.
Ánh mắt Lăng Miểu hiện lên vẻ nghi hoặc. Đây là thiết lập của cốt truyện hay là hành động có ý đồ?
Biết rõ đây là một mối nguy nên Lăng Miểu định mở miệng từ chối.
Nhưng đúng lúc ấy, con hồ ly trong giỏ đột nhiên mở mắt nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt trong veo đến lạ lùng.
Nàng chợt nhớ lại, trong nguyên tác, sau khi Lăng Miểu qua đời, con hồ yêu này không hề chạy trốn mà vẫn ở bên cạnh thi thể nàng, không để ai lại gần.
Cuối cùng, người ái mộ Lăng Vũ đã dùng một mồi lửa thiêu rụi cả Lăng Miểu lẫn con hồ ly, biến họ thành than.
Rốt cuộc nàng vẫn không nỡ, sau khi đắn đo một lúc, nàng nói: “Đưa cho ta đi.”
Lăng Vũ thấy vậy, mỉm cười đưa giỏ cho nàng: “Lễ bái sư của muội sắp bắt đầu rồi, chúng ta cùng đi đi.”
Lăng Miểu nhìn con hồ ly trong giỏ rồi nói: “Ngươi đi trước đi, ta đem cái này về phòng cất rồi sẽ đến.”
“Được.”
Lăng Vũ khẽ cười: “Vậy muội nhớ chú ý thời gian, muội là nhân vật chính của yến tiệc hôm nay đấy.”
Nói xong, Lăng Vũ không nán lại thêm, liền xoay người rời đi.
Lăng Miểu nhìn theo bóng lưng Lăng Vũ mà trầm ngâm.
Lần trước là báo yêu, lần này lại là hồ yêu, rốt cuộc người này là vô tình hay cố ý làm ra những việc gây nguy hại đến tính mạng của nàng?
Ngay từ ngày đầu tiên, nàng đã nhận ra Lăng Vũ không phải loại người lương thiện, ngây thơ như trong nguyên tác miêu tả.
Nhưng nàng cũng không định tính toán chuyện này.
Đời này, nàng chỉ muốn sống an phận, chẳng màng tranh đấu nên mới chọn rời khỏi Ly Hỏa Tông thay vì đối đầu với Lăng Vũ.
Tuy nhiên, xem ra tình hình bây giờ không đơn giản như vậy.
Lăng Miểu xách giỏ, quay người đi về phòng.
Trước tiên nàng cần làm rõ, Lăng Vũ có thực sự cố ý nhắm vào nàng hay không.
Nếu đúng là như vậy, dù không biết tại sao một phế vật mang linh căn hỗn tạp hạ phẩm như nàng lại khiến một thiên tài như Lăng Vũ phải dè chừng đến mức ấy, nhưng vì mạng sống của mình, nàng cần chuẩn bị trước.
Nàng chỉ muốn sống nhàn nhã qua ngày chứ không phải muốn chết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro