Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Ba Ngày Đói Chí...

2024-12-11 10:59:11

Lăng Miểu vừa nhổ xong một cây Hồi Linh Thảo, bỏ vào túi trữ vật. Khi cúi xuống nhổ cây tiếp theo, một cảm giác kỳ lạ bỗng lan khắp toàn thân nàng.

Âm thanh và hình ảnh xung quanh dần trở nên mờ nhòe, trong mắt nàng chỉ còn lại cây Hồi Linh Thảo trước mặt.

Nàng có thể thấy rõ từng sợi lông tơ mảnh trên lá, từng đường gân, những lỗ khí đang co giãn, thậm chí trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng như nhìn thấu được toàn bộ mạch của cây.

“Tiểu sư muội? Tiểu sư muội!”

Bên cạnh có tiếng gọi, lúc này Lăng Miểu bừng tỉnh, quay đầu nhìn Bạch Sơ Lạc. Hắn đang tò mò nhìn nàng chằm chằm.

“Muội ngẩn ngơ cái gì vậy? Ta thấy muội cầm cây cỏ đó cả buổi rồi không nhổ. Có gì đặc biệt sao?”

Lăng Miểu khó hiểu lắc đầu, nàng không biết phải giải thích trạng thái vừa rồi thế nào, liền dứt khoát lảng sang chuyện khác.

“Tứ sư huynh, chúng ta sẽ bán những cây cỏ này đi sao?”

“Bán đi?”

Bạch Sơ Lạc nhìn nàng như nhìn một đứa ngốc.

“Bán làm gì? Đại sư huynh của chúng ta là một trong số ít những luyện đan sư biết luyện Hồi Linh Đan đấy!”

“Muội mang Hồi Linh Thảo về cho đại sư huynh luyện thành Hồi Linh Đan, giá trị tăng gấp mấy lần luôn! Nhưng đan này không nên bán, tốt nhất giữ lại để phòng thân khi chiến đấu.”

“À...”

Lăng Miểu nhớ ra, ngoài thân phận kiếm tu, đại sư huynh Đoạn Vân Chu còn là một luyện đan sư. Quả đúng là kho đan dược di động của nữ chính trong tương lai.

“Vậy luyện đan cũng có người biết, người không biết sao...”

Nhìn khuôn mặt nàng như viết đầy chữ "ta chẳng biết gì cả", ánh mắt Bạch Sơ Lạc lóe lên niềm vui. Một tên học dốt như hắn hiếm khi có cơ hội giải thích cho người khác!

Hắn hắng giọng, hào hứng nói: “Luyện đan sư luyện được đan dược là nhờ khả năng cộng hưởng với linh thảo. Nếu không cộng hưởng được thì không thể dung hợp linh thảo thành đan.”

“Năng lực luyện được loại đan nào phụ thuộc vào số lượng linh thảo mà luyện đan sư có thể cộng hưởng. Cộng hưởng được càng nhiều loại, luyện được càng nhiều loại đan.”

“Người sở hữu năng lực cộng hưởng vốn cực kỳ hiếm, còn đại sư huynh chúng ta, cộng hưởng được gần hai mươi loại linh thảo, có thể luyện hơn mười loại đan, là luyện đan sư thượng phẩm, thật sự là nghìn người có một!”

“Nếu không phải trong tông còn một vị luyện đan sư già nua, mà đại sư huynh lại nghiêng về kiếm tu thì chức trưởng lão luyện đan của Nguyệt Hoa Tông đã sớm đổi người rồi.”

Lăng Miểu hỏi với vẻ háo hức: “Luyện đan sư hiếm thế thì chắc đan dược đắt lắm nhỉ?”

“Đương nhiên! Ví dụ như Hồi Linh Thảo, sau khi luyện thành Hồi Linh Đan, giá trị tăng ít nhất gấp mười lần!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghe vậy, Lăng Miểu hít sâu một hơi: “Khủng khiếp thật!”

Trong lòng nàng thầm quyết định, lần tới về tông môn nhất định phải xây dựng mối quan hệ thật tốt với đại sư huynh.

Đây chẳng phải cây hái ra tiền biết đi sao!

Ba người quét sạch bãi Hồi Linh Thảo, Huyền Tứ liền lập tức kéo hai sư đệ, sư muội nhảy lên linh hạc rút lui.

Trước khi đi, Lăng Miểu còn liếc nhìn núi xác kiến lửa và ong yêu chồng chất ở phía xa.

Huyền Tứ đoán ngay được suy nghĩ của nàng, liền nói: “Yêu thú có kích thước như vậy, xương không thể luyện thành pháp khí, yêu đan thì quá nhỏ, không đáng giá.”

Lăng Miểu thất vọng: “Ồ...”

Bạch Sơ Lạc cười: “Nhị sư huynh, chắc muội ấy không tham tiền đến mức như huynh nghĩ đâu.”

Huyền Tứ đáp lại ngắn gọn: “Đó là vì ngươi chưa thấy vẻ mặt dữ tợn của muội ấy khi đếm tiền.”

Lăng Miểu: “...”

Linh hạc bay cao, Lăng Miểu mở túi trữ vật, định chia số tinh thạch hệ Hỏa vừa thu thập được cho Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc.

Bạch Sơ Lạc từ chối nhận vì không cần dùng, Huyền Tứ thì chỉ lấy vài viên để làm quà gặp mặt cho nàng, còn lại đều để nàng giữ.

Nàng vui vẻ, không khách sáo mà gấp túi lại, trong lòng tính toán tìm cơ hội mang tinh thạch đi bán kiếm tiền.

Nhìn ánh mắt của nàng, Huyền Tứ đoán ra ngay ý đồ. Nghĩ lại ngày đầu gặp nàng trong chợ đen, tám phần là đi buôn lậu.

Hắn lạnh lùng nói: “Ta khuyên muội đừng nghĩ đến chuyện bán tinh thạch kiếm tiền.”

“?”

Lăng Miểu ngơ ngác nhìn hắn. Nàng che giấu ý định kém vậy sao?

Huyền Tứ nhếch môi: “Đệ tử tông môn không được phép bán tài nguyên thu được khi lịch luyện ở chợ đen. Một khi bị phát hiện, tài nguyên và linh thạch bán được đều sẽ bị tịch thu, còn bị phạt nhốt vào cấm địa.”

Lăng Miểu hơi khó chịu: “Ngay cả tài nguyên không dùng cũng không được bán sao?”

Huyền Tứ đáp: “Không cần thì chia cho đồng môn hoặc tặng đệ tử nội môn, ngoại môn. Muội là đệ tử thân truyền, phải có trách nhiệm và bổn phận của thân truyền.”

Nghe vậy, Lăng Miểu bực bội đáp: “... Ta biết rồi.”

Thân truyền đệ tử và trách nhiệm?

Ha ha.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng không nói gì thêm, nằm xuống bộ lông mềm mại của linh hạc rồi nhìn lên mây trắng trôi qua với ánh mắt trống rỗng.

Không sao cả. Chuyện nghĩ mãi không thông thì cứ để đó. Có khi ngày mai chết rồi thì cần gì phải nghĩ nữa!

Huyền Tứ mím môi, thấy Lăng Miểu nằm xuống thì cũng không nói gì nữa, bắt đầu ngồi xuống nhập định tu luyện cùng Bạch Sơ Lạc.

Từ khi nhập môn, đệ tử thân truyền đã được dạy rằng, dù là đại tỷ thí của tông môn, rèn luyện trong bí cảnh hay trấn áp yêu ma quấy nhiễu nhân gian, họ đều phải là người tiên phong. Đây là trách nhiệm của họ, vì vậy càng cần phải nỗ lực gấp bội để xứng đáng với thân phận thân truyền.

Mặc dù tiểu sư muội này có chút điên khùng và bất cần, nhưng nàng còn nhỏ, trước đây chắc hẳn đã chịu không ít khổ cực. Đợi đến lúc nàng trưởng thành, ý thức được trách nhiệm của mình thì mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Có lẽ phải dành thời gian nói cho nàng hiểu về sứ mệnh của đệ tử thân truyền. Điên khùng hay uể oải gì cũng được, nhưng là đệ tử chính đạo, lòng tự giác vẫn phải có.

Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc nhập định được một lúc lâu, cuối cùng đều không tĩnh tâm nổi mà mở mắt ra.

Khi cả hai cùng nhìn về phía trước, bọn họ lập tức sững người, toàn thân lạnh toát.

Lăng Miểu nằm thẳng đơ đối diện họ, nhưng đầu nàng lại ngoặt xuống một góc gần chín mươi độ, mắt ở dưới, miệng ở trên, dùng một tư thế kỳ quái nhìn họ chằm chằm.

Bạch Sơ Lạc thử dò hỏi: “Tiểu sư muội, hay là muội ngủ một lát đi?”

“Ta ngủ không được.”

“Tại sao?”

“Vì ta nghèo đến mức ngủ không nổi.”

Lăng Miểu trả lời với vẻ mặt vô cảm. Nàng đã đói từ sáng, giờ lại nghĩ đến chuyện mình vừa nghèo vừa đói, lại càng không chịu nổi.

Để chứng minh, bụng nàng phát ra vài tiếng kêu réo không ngừng.

Huyền Tứ đau đầu, thở dài: “Một lát nữa chúng ta sẽ ghé qua thành Vân Phàm để mua mấy loại linh thảo mà đại sư huynh dặn, tiện thể mua chút đồ ăn cho muội.”

Nghe vậy, Lăng Miểu lập tức ngồi bật dậy, mặt mày tươi tắn hẳn, khẽ xoay cổ trở lại vị trí bình thường.

Ăn đồ người khác mua, không nên nói lớn tiếng, nàng nở nụ cười ngọt ngào: “Sư huynh tốt với ta quá!”

Thật ra, nàng đói thật.

Nhìn tiểu sư muội cười tươi rói, ánh mắt tràn ngập niềm vui, Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc đều ngẩn ra, trong lòng bỗng dâng lên một tia ấm áp.

Thực ra lúc tiểu sư muội không nổi điên trông cũng đáng yêu mà!

Ít ra nàng không giống tam sư tỷ trong tông môn, người cứ hễ không vừa ý là lại muốn động tay động chân.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc

Số ký tự: 0