Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Pháo Hôi, Ta Đánh Cho Toàn Tông Môn Phải Khóc
Chết Vì Tiền
2024-12-11 10:59:11
Xột xoạt.
Sau cơn phấn khích, cả ba người đều nhạy bén nghe thấy những âm thanh nhỏ vụn xung quanh.
“Hình như ở đây có linh thú canh giữ.”
Huyền Tứ hạ giọng nói.
Ba người rón rén cúi thấp người, vòng qua ngọn núi tinh thạch. Quả nhiên, có vài sinh vật đen đỏ đang bò nhanh trên tinh thạch sáng rực màu đỏ lửa.
Những sinh vật này di chuyển rất nhanh, nổi bật giữa ánh sáng đỏ rực phát ra từ tinh thạch.
Huyền Tứ nhìn kỹ chúng rồi khẽ “chậc” một tiếng.
“Đây chắc là kiến lửa, may mà lúc nãy chúng ta không vội vàng lấy linh thạch. Nếu làm chúng kinh động thì chắc chắn chúng ta sẽ tiêu đời.”
Lúc này, Bạch Sơ Lạc cũng hạ giọng chỉ tay về phía trước: “Nhìn kìa.”
Cả hai quay đầu nhìn theo hướng tay chỉ.
Thì ra phía sau ngọn núi tinh thạch còn có một bãi cỏ Hồi Linh đang mọc xanh mướt.
Phía trên khu vực linh thảo lại xuất hiện một tổ ong to lớn, thỉnh thoảng có những con ong yêu to bằng nắm tay bay tấp nập ra vào. Có vẻ như chúng đã bị làm phiền.
Rõ ràng, bầy ong yêu này chính là linh thú canh giữ bãi cỏ Hồi Linh kia.
Linh khí tại khu vực này cực kỳ dồi dào, từng đợt từng đợt chảy thẳng vào đan điền, rất tốt cho tu sĩ. Nhưng đối với yêu thú, linh khí ấy cũng là nguồn nuôi dưỡng tuyệt vời, khiến cả kiến lửa lẫn ong yêu đều to lớn bất thường, gần bằng một con chuột.
Lăng Miểu nhìn hai tổ yêu thú, chỉ biết câm nín.
Nàng âm thầm rút lại suy nghĩ vừa rồi rằng Bạch Sơ Lạc thật sự may mắn.
May thì có may, nhưng cũng chẳng phải là hoàn toàn may mắn.
Ba người họ không thể đấu lại một lượng yêu thú khổng lồ như thế.
Nhưng nàng thực sự rất thiếu tiền.
Cảm giác bây giờ của Lăng Miểu chính là, một núi linh thạch đặt ngay trước mắt, nhưng lại không thể chạm vào.
Tiểu cô nương nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ.
Dù thế nào nàng cũng nhất định phải thử mang đống đồ kia về!
Người ta nói “người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà bỏ mạng”, mà nàng chính là... con chim đó.
Huyền Tứ quan sát một hồi, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.
Cấp bậc của những yêu thú này không cao, nhưng số lượng lại đông và di chuyển rất nhanh. Một khi làm kinh động tổ này, tổ kia cũng sẽ kéo đến hỗ trợ.
Đến lúc đó, trên thì bay, dưới thì bò, hai bên cùng xông lên. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta lạnh sống lưng.
Ba người họ không thể chống lại, đồ dùng mang theo cũng không đủ, lại còn phải bảo vệ tiểu sư muội, đành thôi vậy.
Cơ duyên và nguy hiểm luôn đi đôi, lần này chuẩn bị không chu đáo, không có gì đáng trách.
“Bạch Sơ Lạc, lấy kiếm của ngươi đi, rồi chúng ta rút lui.”
Huyền Tứ nhanh chóng đưa ra quyết định.
Bạch Sơ Lạc gật đầu đồng ý, trong tình huống này không thể mạo hiểm.
Cả hai lùi lại vài bước.
Bạch Sơ Lạc vươn tay về phía Thanh Lân kiếm, vận linh khí. Có lẽ cảm nhận được chủ nhân đang gặp nguy hiểm nên Thanh Lân kiếm ngoan ngoãn bay về tay hắn.
Cả hai đang chuẩn bị rời đi thì nhận ra Lăng Miểu vẫn không nhúc nhích, nàng vẫn giữ nguyên tư thế thập thò trông khá... đáng nghi, khuôn mặt nghiêm nghị như đang tính toán gì đó.
Huyền Tứ nhịn không được hạ giọng nhắc nhở: “Tiểu sư muội, tuy sức tấn công cá nhân của hai tổ yêu thú này không mạnh, nhưng số lượng quá đông, chúng ta không đối phó nổi đâu, đừng cứng đầu nữa, mau đi thôi.”
“Nhị sư huynh.”
Lăng Miểu quay đầu lại, cũng hạ giọng hỏi: “Huynh có mang theo dây thừng không?”
Huyền Tứ ngẩn người, nhưng vẫn thật thà trả lời: “Có.”
Hắn lấy sợi dây khóa yêu từ trong túi trữ vật ra: “Sợi dây này dùng linh khí kích hoạt sẽ tự động trói yêu thú, nhưng không thể trói được số lượng lớn như vậy đâu.”
Lăng Miểu chỉ về phía tổ ong: “Huynh dùng dây khóa yêu trói tổ ong kia được không?”
“Được.”
“Huynh có thể bảo linh hạc của huynh tha tổ ong đó đến chỗ khác không?”
Huyền Tứ suy đoán ý đồ của nàng, sau đó ước lượng kích cỡ tổ ong: “Nhưng dù có mang tổ ong đi thì ba chúng ta vẫn không thể đối phó với bầy kiến lửa.”
Lăng Miểu gật đầu: “Vậy thì huynh bảo linh hạc bay đến tổ kiến đi. Để muội ném tổ ong chặn lối vào tổ kiến.”
“?”
Lăng Miểu nhếch môi cười ranh mãnh: “Theo huynh, giữa việc bị trộm đồ và bị phá tổ, cái nào khiến người ta tức hơn?”
Đã không đánh được thì cứ để hai bên tự đánh nhau đi.
“...”
Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc im lặng vài giây, ý nghĩ đầu tiên trong đầu họ là: Tiểu sư muội này đúng là ác quỷ, sao lại nghĩ ra được kế sách âm hiểm như vậy chứ.
Ý nghĩ thứ hai lại kỳ lạ thay, cảm thấy cách này có thể thử được.
Nói là làm.
Huyền Tứ bế Lăng Miểu lên linh hạc.
Cả ba người chuẩn bị sẵn sàng, Bạch Sơ Lạc chọn thời cơ thích hợp, vung kiếm chém mạnh một nhát, tổ ong liền bị cắt đứt khỏi thân cây.
Ngay khoảnh khắc tổ ong khổng lồ tách rời khỏi cây, Huyền Tứ lập tức kích hoạt dây khóa yêu, trói chặt tổ ong lại. Lăng Miểu giữ chắc đầu dây, kéo tổ ong lên tay.
Linh hạc bị tổ ong khổng lồ kéo nặng đến lảo đảo. Nó giận dữ kêu lên một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lệnh Huyền Tứ, nhanh chóng bay về phía tổ kiến.
Nhìn thấy lối vào tổ kiến, Lăng Miểu lập tức buông tay, để tổ ong rơi thẳng xuống.
Một tiếng "bịch" trầm đục vang lên, tổ ong to lớn đập mạnh xuống, làm lõm cả miệng hang tổ kiến.
Không ngờ lại thành công, Huyền Tứ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi vô tình cúi đầu, hắn bắt gặp ánh mắt khinh bỉ từ linh hạc.
Hắn âm thầm cười khổ. Xưa nay, đệ tử chính đạo như hắn vốn chỉ quen chính diện đối đầu kẻ địch. Còn kiểu hành xử "thiếu đứng đắn" như thế này, hắn thật sự chưa từng làm qua.
Khi tổ ong vừa rơi xuống, bầy kiến lửa trong tổ lập tức cảm nhận được rung động. Chúng chuẩn bị ùn ùn kéo ra khỏi tổ thì phát hiện miệng hang đã bị vật thể khổng lồ chặn đứng.
Bị chọc tức, chúng đồng loạt lao vào cắn xé tổ ong.
Trong khi đó, những con ong yêu trong tổ vừa trải qua một trận chao đảo.
Chúng vừa chui ra khỏi tổ đã phát hiện nhà mình bị bầy kiến phá hủy. Khi nhìn xuống phía dưới, thấy bầy kiến lửa đang tức tối cắn xé tổ ong, cả đàn lập tức nổi điên.
"Chúng ta coi các ngươi là hàng xóm, còn các ngươi lại coi tổ ong của chúng ta là thức ăn ư?"
Không thể nhịn được nữa!
Bầy ong yêu lập tức kéo dài những chiếc ngòi sắc nhọn, lao thẳng xuống tấn công bầy kiến.
Ngay sau đó, một trận chiến hỗn loạn giữa hai bên bùng nổ. Bầy ong yêu và đàn kiến lửa đánh nhau đến mức trời đất quay cuồng. Không ngừng có xác của cả hai rơi ra ngoài, chất thành từng đống lớn.
Thấy thời cơ chín muồi, Lăng Miểu liền thử nhổ một viên linh thạch hệ Hỏa trên ngọn đồi nhỏ. Kỳ lạ thay, chẳng có ai để ý đến nàng.
Ai còn rảnh mà lo chuyện đó nữa chứ? Nhà cũng mất rồi, còn tâm trí đâu mà giữ linh thạch hay linh thảo nữa!
Lăng Miểu hào hứng ra hiệu với Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc: "Các huynh đệ, xông lên thôi! Của cải đang ở ngay trước mắt! Hãy để chúng ta tự tay nắm lấy vận mệnh của mình!"
Cả ba người nhanh chóng men theo những góc khuất, len lén tiến về phía linh thạch và linh thảo.
Lăng Miểu bắt đầu nhổ hết những viên linh thạch hệ Hỏa trên ngọn đồi, sau đó bỏ tất cả vào túi trữ vật, trong lòng vô cùng phấn khích.
Khi quay lại, nàng thấy Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc đang cẩn thận nhổ từng gốc linh thảo Hồi Linh.
Linh thảo khác với linh thạch, nếu không nhổ cả rễ thì linh thảo sẽ nhanh chóng khô héo và mất giá trị.
Huyền Tứ thấy Lăng Miểu đứng nhìn liền nhắc: "Một gốc linh thảo Hồi Linh thôi cũng đáng giá hai đến ba trăm linh thạch thượng phẩm đấy."
Nghe vậy, Lăng Miểu ngay lập tức tham gia vào đội ngũ nhổ linh thảo.
Dù là miếng thịt nhỏ như chân muỗi thì cũng là thịt!
Học theo hai sư huynh, nàng dùng một tay giữ thân linh thảo, tay còn lại cầm xẻng nhỏ đào rễ lên. Nàng làm việc cật lực, từng động tác nhanh nhẹn và dứt khoát.
Tuy nhiên, khi đang đào, nàng đột nhiên cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác này từng xuất hiện trước đó nhưng đã biến mất. Giờ đây, nó lại trở lại, càng lúc càng rõ ràng hơn…
Sau cơn phấn khích, cả ba người đều nhạy bén nghe thấy những âm thanh nhỏ vụn xung quanh.
“Hình như ở đây có linh thú canh giữ.”
Huyền Tứ hạ giọng nói.
Ba người rón rén cúi thấp người, vòng qua ngọn núi tinh thạch. Quả nhiên, có vài sinh vật đen đỏ đang bò nhanh trên tinh thạch sáng rực màu đỏ lửa.
Những sinh vật này di chuyển rất nhanh, nổi bật giữa ánh sáng đỏ rực phát ra từ tinh thạch.
Huyền Tứ nhìn kỹ chúng rồi khẽ “chậc” một tiếng.
“Đây chắc là kiến lửa, may mà lúc nãy chúng ta không vội vàng lấy linh thạch. Nếu làm chúng kinh động thì chắc chắn chúng ta sẽ tiêu đời.”
Lúc này, Bạch Sơ Lạc cũng hạ giọng chỉ tay về phía trước: “Nhìn kìa.”
Cả hai quay đầu nhìn theo hướng tay chỉ.
Thì ra phía sau ngọn núi tinh thạch còn có một bãi cỏ Hồi Linh đang mọc xanh mướt.
Phía trên khu vực linh thảo lại xuất hiện một tổ ong to lớn, thỉnh thoảng có những con ong yêu to bằng nắm tay bay tấp nập ra vào. Có vẻ như chúng đã bị làm phiền.
Rõ ràng, bầy ong yêu này chính là linh thú canh giữ bãi cỏ Hồi Linh kia.
Linh khí tại khu vực này cực kỳ dồi dào, từng đợt từng đợt chảy thẳng vào đan điền, rất tốt cho tu sĩ. Nhưng đối với yêu thú, linh khí ấy cũng là nguồn nuôi dưỡng tuyệt vời, khiến cả kiến lửa lẫn ong yêu đều to lớn bất thường, gần bằng một con chuột.
Lăng Miểu nhìn hai tổ yêu thú, chỉ biết câm nín.
Nàng âm thầm rút lại suy nghĩ vừa rồi rằng Bạch Sơ Lạc thật sự may mắn.
May thì có may, nhưng cũng chẳng phải là hoàn toàn may mắn.
Ba người họ không thể đấu lại một lượng yêu thú khổng lồ như thế.
Nhưng nàng thực sự rất thiếu tiền.
Cảm giác bây giờ của Lăng Miểu chính là, một núi linh thạch đặt ngay trước mắt, nhưng lại không thể chạm vào.
Tiểu cô nương nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ.
Dù thế nào nàng cũng nhất định phải thử mang đống đồ kia về!
Người ta nói “người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà bỏ mạng”, mà nàng chính là... con chim đó.
Huyền Tứ quan sát một hồi, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.
Cấp bậc của những yêu thú này không cao, nhưng số lượng lại đông và di chuyển rất nhanh. Một khi làm kinh động tổ này, tổ kia cũng sẽ kéo đến hỗ trợ.
Đến lúc đó, trên thì bay, dưới thì bò, hai bên cùng xông lên. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta lạnh sống lưng.
Ba người họ không thể chống lại, đồ dùng mang theo cũng không đủ, lại còn phải bảo vệ tiểu sư muội, đành thôi vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ duyên và nguy hiểm luôn đi đôi, lần này chuẩn bị không chu đáo, không có gì đáng trách.
“Bạch Sơ Lạc, lấy kiếm của ngươi đi, rồi chúng ta rút lui.”
Huyền Tứ nhanh chóng đưa ra quyết định.
Bạch Sơ Lạc gật đầu đồng ý, trong tình huống này không thể mạo hiểm.
Cả hai lùi lại vài bước.
Bạch Sơ Lạc vươn tay về phía Thanh Lân kiếm, vận linh khí. Có lẽ cảm nhận được chủ nhân đang gặp nguy hiểm nên Thanh Lân kiếm ngoan ngoãn bay về tay hắn.
Cả hai đang chuẩn bị rời đi thì nhận ra Lăng Miểu vẫn không nhúc nhích, nàng vẫn giữ nguyên tư thế thập thò trông khá... đáng nghi, khuôn mặt nghiêm nghị như đang tính toán gì đó.
Huyền Tứ nhịn không được hạ giọng nhắc nhở: “Tiểu sư muội, tuy sức tấn công cá nhân của hai tổ yêu thú này không mạnh, nhưng số lượng quá đông, chúng ta không đối phó nổi đâu, đừng cứng đầu nữa, mau đi thôi.”
“Nhị sư huynh.”
Lăng Miểu quay đầu lại, cũng hạ giọng hỏi: “Huynh có mang theo dây thừng không?”
Huyền Tứ ngẩn người, nhưng vẫn thật thà trả lời: “Có.”
Hắn lấy sợi dây khóa yêu từ trong túi trữ vật ra: “Sợi dây này dùng linh khí kích hoạt sẽ tự động trói yêu thú, nhưng không thể trói được số lượng lớn như vậy đâu.”
Lăng Miểu chỉ về phía tổ ong: “Huynh dùng dây khóa yêu trói tổ ong kia được không?”
“Được.”
“Huynh có thể bảo linh hạc của huynh tha tổ ong đó đến chỗ khác không?”
Huyền Tứ suy đoán ý đồ của nàng, sau đó ước lượng kích cỡ tổ ong: “Nhưng dù có mang tổ ong đi thì ba chúng ta vẫn không thể đối phó với bầy kiến lửa.”
Lăng Miểu gật đầu: “Vậy thì huynh bảo linh hạc bay đến tổ kiến đi. Để muội ném tổ ong chặn lối vào tổ kiến.”
“?”
Lăng Miểu nhếch môi cười ranh mãnh: “Theo huynh, giữa việc bị trộm đồ và bị phá tổ, cái nào khiến người ta tức hơn?”
Đã không đánh được thì cứ để hai bên tự đánh nhau đi.
“...”
Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc im lặng vài giây, ý nghĩ đầu tiên trong đầu họ là: Tiểu sư muội này đúng là ác quỷ, sao lại nghĩ ra được kế sách âm hiểm như vậy chứ.
Ý nghĩ thứ hai lại kỳ lạ thay, cảm thấy cách này có thể thử được.
Nói là làm.
Huyền Tứ bế Lăng Miểu lên linh hạc.
Cả ba người chuẩn bị sẵn sàng, Bạch Sơ Lạc chọn thời cơ thích hợp, vung kiếm chém mạnh một nhát, tổ ong liền bị cắt đứt khỏi thân cây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay khoảnh khắc tổ ong khổng lồ tách rời khỏi cây, Huyền Tứ lập tức kích hoạt dây khóa yêu, trói chặt tổ ong lại. Lăng Miểu giữ chắc đầu dây, kéo tổ ong lên tay.
Linh hạc bị tổ ong khổng lồ kéo nặng đến lảo đảo. Nó giận dữ kêu lên một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lệnh Huyền Tứ, nhanh chóng bay về phía tổ kiến.
Nhìn thấy lối vào tổ kiến, Lăng Miểu lập tức buông tay, để tổ ong rơi thẳng xuống.
Một tiếng "bịch" trầm đục vang lên, tổ ong to lớn đập mạnh xuống, làm lõm cả miệng hang tổ kiến.
Không ngờ lại thành công, Huyền Tứ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi vô tình cúi đầu, hắn bắt gặp ánh mắt khinh bỉ từ linh hạc.
Hắn âm thầm cười khổ. Xưa nay, đệ tử chính đạo như hắn vốn chỉ quen chính diện đối đầu kẻ địch. Còn kiểu hành xử "thiếu đứng đắn" như thế này, hắn thật sự chưa từng làm qua.
Khi tổ ong vừa rơi xuống, bầy kiến lửa trong tổ lập tức cảm nhận được rung động. Chúng chuẩn bị ùn ùn kéo ra khỏi tổ thì phát hiện miệng hang đã bị vật thể khổng lồ chặn đứng.
Bị chọc tức, chúng đồng loạt lao vào cắn xé tổ ong.
Trong khi đó, những con ong yêu trong tổ vừa trải qua một trận chao đảo.
Chúng vừa chui ra khỏi tổ đã phát hiện nhà mình bị bầy kiến phá hủy. Khi nhìn xuống phía dưới, thấy bầy kiến lửa đang tức tối cắn xé tổ ong, cả đàn lập tức nổi điên.
"Chúng ta coi các ngươi là hàng xóm, còn các ngươi lại coi tổ ong của chúng ta là thức ăn ư?"
Không thể nhịn được nữa!
Bầy ong yêu lập tức kéo dài những chiếc ngòi sắc nhọn, lao thẳng xuống tấn công bầy kiến.
Ngay sau đó, một trận chiến hỗn loạn giữa hai bên bùng nổ. Bầy ong yêu và đàn kiến lửa đánh nhau đến mức trời đất quay cuồng. Không ngừng có xác của cả hai rơi ra ngoài, chất thành từng đống lớn.
Thấy thời cơ chín muồi, Lăng Miểu liền thử nhổ một viên linh thạch hệ Hỏa trên ngọn đồi nhỏ. Kỳ lạ thay, chẳng có ai để ý đến nàng.
Ai còn rảnh mà lo chuyện đó nữa chứ? Nhà cũng mất rồi, còn tâm trí đâu mà giữ linh thạch hay linh thảo nữa!
Lăng Miểu hào hứng ra hiệu với Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc: "Các huynh đệ, xông lên thôi! Của cải đang ở ngay trước mắt! Hãy để chúng ta tự tay nắm lấy vận mệnh của mình!"
Cả ba người nhanh chóng men theo những góc khuất, len lén tiến về phía linh thạch và linh thảo.
Lăng Miểu bắt đầu nhổ hết những viên linh thạch hệ Hỏa trên ngọn đồi, sau đó bỏ tất cả vào túi trữ vật, trong lòng vô cùng phấn khích.
Khi quay lại, nàng thấy Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc đang cẩn thận nhổ từng gốc linh thảo Hồi Linh.
Linh thảo khác với linh thạch, nếu không nhổ cả rễ thì linh thảo sẽ nhanh chóng khô héo và mất giá trị.
Huyền Tứ thấy Lăng Miểu đứng nhìn liền nhắc: "Một gốc linh thảo Hồi Linh thôi cũng đáng giá hai đến ba trăm linh thạch thượng phẩm đấy."
Nghe vậy, Lăng Miểu ngay lập tức tham gia vào đội ngũ nhổ linh thảo.
Dù là miếng thịt nhỏ như chân muỗi thì cũng là thịt!
Học theo hai sư huynh, nàng dùng một tay giữ thân linh thảo, tay còn lại cầm xẻng nhỏ đào rễ lên. Nàng làm việc cật lực, từng động tác nhanh nhẹn và dứt khoát.
Tuy nhiên, khi đang đào, nàng đột nhiên cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác này từng xuất hiện trước đó nhưng đã biến mất. Giờ đây, nó lại trở lại, càng lúc càng rõ ràng hơn…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro